Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Lê Nhất Ninh (full) - Chương 127: CHƯƠNG 127:
Hai cô nàng không còn gì để nói.
Lúc này Lê Nhất Ninh mới phát hiện bản thân đã nói gì bèn vội vàng sửa miệng: “Nói đùa nói đùa thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai cô nàng liếc xéo cô.
Giản Viên Viên nói: “Là Hoắc tổng ở trên trên giường bắt nạt cậu quá nhiều lần rồi phải không.”
Lê Nhất Ninh chẳng hề thấy xấu hổ, ngược lại còn vuốt tóc điệu đà nói: “Đúng vậy, ai bảo ông xã mình yêu mình như vậy cơ chứ.”
Hoắc Thâm vừa về đến nhà: “……”
Anh ngước mắt nhìn người đang nói chuyện gần đó, rõ ràng là bị tức thành cười.
Lê Nhất Ninh xoay lưng lại với Hoắc Thâm vẫn đang chìm trong thế giới ‘huyền ảo’ của mình, tiếp tục nói khoác: “Thế nào, rất ghen tỵ phải không?”
Giản Viên Viên ngồi đối diện cô, tươi cười nhìn Hoắc Thâm: “Ghen tỵ thì không có.”
Cô ấy ngừng lại, mỉm cười hỏi: “Ông xã của cậu biết cậu nói như vậy không?”
Nụ cười trên mặt Lê Nhất Ninh cứng đờ: “Tại sao ông xã của mình phải biết?”
Trương Nhã hất cằm chỉ về phía cửa lớn: “…… Giờ thì ông xã cô biết rồi đấy.”
Nói xong, cô ấy gọi một tiếng: “Anh Hoắc Thâm về rồi.”
Hoắc Thâm nhìn bóng lưng cứng đờ của người nào đó, mỉm cười dịu dàng: “Ừm.”
Anh chào hỏi xong rồi nhìn sang Lê Nhất Ninh: “Bà xã.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô không có ở đây!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Nhất Ninh quay đầu nhìn anh mà cảm thấy hơi lúng túng.
Đáy mắt Hoắc Thâm đầy ý cười, ngắm nhìn cô: “Không hoan nghênh anh về nhà?”
Lê Nhất Ninh bĩu môi: “Sao hôm nay anh về sớm như vậy?”
Hoắc Thâm gật đầu: “Sợ em ở nhà cảm thấy vô vị.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Hoắc Thâm nhìn thấy biểu cảm đó của cô, đột nhiên mỉm cười: “Là anh nghĩ sai rồi.”
Bà xã anh ở nhà không hề cảm thấy vô vị chút nào.
Lê Nhất Ninh liếc anh.
Hoắc Thâm sờ mũi, nhìn ba người: “Mọi người tiếp tục nói.”
Nói xong, Hoắc Thâm đi thẳng lên lầu.
Cô đổ xuống sô pha, ngước mắt nhìn hai cô nàng: “Tại sao ông xã mình về mà không nói với mình?”
Hoắc Thâm vừa đi tới cầu thang còn có thể nghe thấy giọng nói oán giận của bà xã nhà mình, khóe môi anh vô thức cong lên.
Trương Nhã và Giản Viên Viên ngoan ngoãn ngồi nghe cô lên án.
Chốc lát sau, Lê Nhất Ninh bình tĩnh lại, kiêu ngạo tiếp tục bàn công việc với hai người.
Chỉ trong nháy mắt thì đã đã hôm diễn ra lễ trao giải.
Lê Nhất Ninh cần có mặt, Hoắc Thâm cũng vậy.
Lúc tin tức lộ ra ngoài, fan vui mừng không thôi.
Lê Nhất Ninh cũng xuất hiện ở lễ trao giải!!
Tuy nói cô đi cùng với đoàn phim mà Hoắc Thâm cũng vậy, nhưng vẫn không ngăn được fan thích nhìn hai người đứng chung một khung hình.
Thật ra lúc định ra danh sách khách mời, phía nhà tổ chức từng suy xét có cần để hai người cùng đi với nhau không, nhưng kẹt ở chỗ bản thân Hoắc Thâm có tác phẩm điện ảnh của mình mà Lê Nhất Ninh cũng có tác phẩm phim truyền hình của mình, cho dù hai người có muốn đi cùng nhau…… thì đầu tiên phải chung đoàn phim đã.
Cộng thêm ca vị của hai người cách biệt tương đối lớn, muốn sắp xếp ngồi cạnh nhau là chuyện tương đối khó khăn.
Cuối cùng, thảm đỏ thì không đi cùng nhau được ngay cả chỗ ngồi cũng là một người hàng trên một người hàng dưới.
Lê Nhất Ninh không để ý điều này, cô rất rõ vị trí hiện tại của bản thân là thế nào.
Chỉ có fan đang ở trên weibo đưa ra đề nghị.
Họ muốn nhìn thấy hai người chung một khung hình, ngồi cạnh nhau vân vân.
Chiều ngày hôm đó, Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm đều ở nhà.
Hai người không đi tới phòng hóa trang làm tạo hình mà trực tiếp gọi người quen đến làm, Tống Tĩnh và Dư Hưng đều biết quan hệ của hai người nên lúc này đã tê liệt cảm giác rồi.
Lễ phục của Lê Nhất Ninh đã đặt xong từ sớm, không cần mượn của phía nhãn hàng.
Tuy cũng có rất nhiều nhãn hàng hỏi có cần lễ phục không nhưng Tống Tĩnh lần lượt từ chối hết.
Lễ phục cấp cao của nghệ sĩ nhà họ…… còn mười mấy bộ chưa mặc cần gì đi mượn bên ngoài.
Chị nhìn phong cách trang điểm của Lê Nhất Ninh: “Em thay lễ phục rồi?”
“Thay rồi.”
Cô mỉm cười tươi tắn: “Cực kỳ đẹp, lát nữa cởi áo khoác xuống cho chị xem.”
Bởi vì sợ phấn trang điểm dính lên quần áo cho nên sau khi thay lễ phục xong, Lê Nhất Ninh bèn khoác thêm một chiếc áo khoác dài ở bên ngoài che lễ phục lại.
Tống Tĩnh cười một tiếng: “Trông như thế nào?”
Lê Nhất Ninh: “Như bức ảnh này.”
Thợ hóa trang đứng bên cạnh nhìn sang Tống Tĩnh nói: “Rất xinh đẹp, chị Tống lát nữa chị nhìn thấy rồi nhất định cũng sẽ bị kinh ngạc cho xem.”
Tống Tĩnh gật đầu, nói một cách khẳng định: “Tôi đã dự liệu được rồi.”
Chị nhìn quanh quất: “Thầy Hoắc không ở cùng em sao?”
Lê Nhất Ninh chỉ chỉ: “Anh ấy đang ở bên kia, đông người quá.”
Tống Tĩnh: “……”
Nhà lớn vẫn là tốt nhất.
Chị ngước mắt nhìn căn nhà này, đúng là có phần hâm mộ.
Toàn là nhân dân tệ đang lấp lánh trước mắt.
Tống Tĩnh thở dài, người so với người tức chết.
Chẳng được bao lâu, Lê Nhất Ninh đã trang điểm xong rồi.
Khoảnh khắc cô quay đầu, Tống Tĩnh có phần ngây người.
Hôm nay trang điểm…… theo phong cách này.
“Phong cách HongKong?”
Lê Nhất Ninh chớp chớp mắt gật đầu.
Tống Tĩnh nhìn mái tóc uốn xoăn cùng với gương mặt được trang điểm đẹp đẽ đó của cô chỉ cảm thấy xinh đẹp tuyệt trần.
Vô cùng lóa mắt.
Gương mặt của cô vốn đã rất đẹp cộng thêm tay nghề của thợ trang điểm càng khiến cô xinh đẹp bội phần.
Chị cúi đầu nhìn chiếc váy lễ phục được Lê Nhất Ninh che lại, đôi mắt vụt sáng: “Váy của em…… là màu đỏ?”
Lê Nhất Ninh cười: “Đúng.”
Thợ hóa trang cười: “Cởi áo khoác ra để xem hiệu ứng tổng thể.”
“Được.”
Lê Nhất Ninh đứng dậy cởi áo khoác xuống.
Khoảnh khắc cô cởi ra, nhân viên công tác có mặt trong phòng đều kinh ngạc mất một lúc lâu.
Ngoài cửa Hoắc Thâm vừa thay quần áo xong đi tới nhìn thấy người rực rỡ bên trong cũng không dời mắt nổi.
Người bên trong môi đỏ tóc xoăn, da trắng như sứ, trên người mặc một chiếc váy lễ phục có dây đeo vừa khít với cơ thể, chiếc váy làm tôn lên vóc người hoàn mỹ của cô.
Bộ váy lấy màu đỏ làm điểm nhấn, cô bước một bước làn váy lay động theo sự chuyển động của cô, rực rỡ chói mắt.
Sau đó…… Lê Nhất Ninh xoay một vòng, sau lưng chiếc váy được bày ra, lưng váy xẻ chữ V lộ ra xương cánh bướm nổi bật quyến rũ.
Lúc cô hơi cúi người mỉm cười giống hệt như tiểu yêu tinh đang đòi mạng.
Khiến những ai nhìn thấy đều không có cách nào chống đỡ, từ chối nổi.
Hoắc Thâm nhìn cô không rời mắt.
Những người khác cũng vậy.
Ánh đèn sợi đốt trong phòng rọi lên cô giống như mang tất cả ánh sáng đặt hết lên người cô phút chốc khiến người xung quanh trở nên mờ nhạt.
Nơi cô có quầng sáng xinh đẹp rực rỡ phát ra trông giống như một báu vật.
Hoắc Thâm tỉnh táo lại từ tiếng kinh ngạc cảm thán của mọi người.
“Trời ạ……”
Tiểu Ngọc kêu lên: “Chị Ninh Ninh tạo hình đêm nay của chị lấn át cả hoa thơm cỏ lạ rồi.”
Tống Tĩnh chớp mắt, sau khi xác định bản thân không bị hoa mắt chị mới nói lời khen ngợi: “Với tạo hình này của em, hôm nay em thắng rồi.”
Chị nói một cách khẳng định: “Chị dám bảo đảm, đêm nay mọi ống kính đều sẽ đặt hết lên người em.”
Lê Nhất Ninh cong môi cười, cô xoay đầu nhìn người đàn ông cũng đẹp mắt không kém đang đứng gần đó, chớp đôi mắt quyến rũ hỏi: “Hoắc Thâm, em đẹp không?”.
Cổ họng Hoắc Thâm cử động, con ngươi tối đi hai phần: “Rất đẹp.”
Anh nhìn bờ lưng lộ ra ngoài của cô, ánh mắt sáng quắc.
Vừa nghĩ tới xúc cảm bên trên, làn da trắng nõn mịn màng của cô lúc sờ lên rất thoải mái.
Bình thường Hoắc Thâm…… còn thích để lại một vài dấu hôn lên trên bờ lưng đó của cô.
Con ngươi của anh càng tối hơn, lúc mở miệng nói chuyện giọng nói có hơi khàn: “Có điều bộ váy này……”
Anh thấp giọng hỏi: “Mặc như vậy không cảm thấy lạnh sao?”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô dở khóc dở cười nhìn Hoắc Thâm: “Chẳng lẽ em mặc áo lông đi thảm đỏ à?”
Hoắc Thâm sờ mũi chột dạ: “Không phải.”
Lê Nhất Ninh cười: “Em có chuẩn bị áo choàng rồi, sẽ không bị lạnh đâu.”
Hoắc Thâm không còn gì để nói.
Anh biết bản thân không nên mang chủ nghĩa đàn ông quá nặng, nhưng anh thật sự không muốn người khác nhìn thấy hình ảnh này của bà xã anh.
Có điều khi nhìn tới vẻ mặt tươi cười của Lê Nhất Ninh, Hoắc Thâm nghĩ hay là nhịn thôi.
Bà xã vui vẻ là quan trọng nhất.
“Bảo chị Tống lấy một chiếc áo khoác cho em, lạnh thì khoác lên.”
Lê Nhất Ninh cười: “Được.”
Tống Tĩnh cũng vội vàng gật đầu: “Không thành vấn đề, tới lúc đi thảm đỏ xong sẽ khoác, lấy một chiếc áo khoác đi.”
“Vâng được ạ, lấy ngay đây.”
Hiện trường buổi lễ trao giải.
Cho dù là ngày đông giá rét, fan vẫn kiên trì đứng chờ ở bên ngoài.
Fan lấy được vé thì đi vào bên trong hội trường, còn fan không có vé chỉ có thể đứng bên ngoài tiếp ứng cho idol nhà mình.
Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm phân nhau ra đi, lúc cô đi được nửa đường thì tập hợp với đoàn phim của mình.
Phó Mộng nhìn chiếc váy trên người cô, đôi mắt sáng lên.
“Ninh Ninh! Hôm nay em đẹp thật đó!”
Ánh mắt của Dịch Tử Mặc cũng luôn rơi ở trên người cô.
Lê Nhất Ninh cười, nhướng mày nói: “Thật không ạ?”
Cô nhìn chiếc váy xếp tầng màu hồng của Phó Mộng, cũng buông lời khen ngợi: “Chị Phó Mộng hôm nay cũng rất đẹp mà.”
“Chúng ta không cùng một phong cách.”
Phó Mộng rất hứng thú với chiếc váy của cô: “Chiếc váy này của em đặt ở đâu làm thế, chị thích quá.”
“Còn phong cách trang điểm hôm nay của em cũng rất xinh, chị thích!”
Lê Nhất Ninh cùng Phó Mộng trò chuyện rôm rả.
“Nếu chị Phó Mộng thích thì lát nữa em gửi phương thức liên lạc cho chị.” Cô nhỏ giọng nói: “Vì là đồ đặt may cao cấp nên giá cả hơi đắt.”
Phó Mộng gật đầu: “Yên tâm, chị chỉ mua hai chiếc thôi.”
Lê Nhất Ninh cười: “Đến lúc đó chị nói là em giới thiệu, có lẽ sẽ được hưởng chiết khấu của hội viên.”
“Được.”
Phụ nữ ngồi lại với nhau, luôn có đủ đề tài để nói.
Đạo diễn nhìn hai người, dở khóc dở cười: “Đêm nay hai vị mỹ nữ tăng thêm điểm sáng cho đoàn phim của chúng ta rồi.”
Phó Mộng cười: “Cám ơn đạo diễn, đều là do đạo diễn dẫn dắt tốt.”
Đạo diễn: “……”
Lê Nhất Ninh phì cười.
Đạo diễn suy nghĩ: “Đợi lát nữa Phó Mộng đi với thầy Dịch, Ninh Ninh đi với thầy Mộ nhé.”
“Vâng.”
Trong kịch bản bọn họ đều là ‘một đôi’, tuy Lê Nhất Ninh và Mộ Tùng Nam là một đôi mệnh khổ nhưng vẫn muốn hoàn thành giấc mộng của fan.
Fan đều hy vọng hai người đứng chung khung hình, đương nhiên…… chỉ giới hạn ở fan của bộ phim này.
Fan chân ái thì muốn nhìn thấy Hoắc Thâm và Lê Nhất Ninh chung khung hình.
Chẳng mấy chốc thì đến lượt của đoàn phim bọn họ.
Ba chiếc xe ngừng lại, tiếng hét của fan không ngớt bên tai.
Xe của Lê Nhất Ninh và Mộ Tùng Nam ở giữa, lúc này Mộ Tùng Nam cũng trở nên nghiêm túc không bông đùa, sau khi xuống xe thì lập tức vòng qua bên còn lại mở cửa xe cho Lê Nhất Ninh.
Fan bên cạnh hét chói tai.
Fan trong xem trực tiếp ở nhà cũng như vậy.
Ánh mắt của mọi người ngừng lại, thứ đầu tiên đập vào mắt là đôi chân trắng tới phát sáng, nhìn tiếp lên trên là chiếc váy rực rỡ, sau đó từ từ nhìn tiếp lên trên.
Phút chốc, khán giả xung quanh và khán giả xem trực tiếp đều sục sôi.
“A a a a a a a tôi chết đây!!!”
“A a a a a là Lê Nhất Ninh!”
“Mẹ ơi!! Sao Lê Nhất Ninh lại đẹp như vậy chứ!”
“Trời ạ!!!”
[A a a a a a a a Lê Nhất Ninh sao, tôi chết bởi phong cách hôm nay của cô ấy rồi!!]
[Móa! Tôi thích kiểu trang điểm này quá.]
[Môi đỏ tóc xoăn, da trắng váy đỏ, mẹ tôi ơi, đây là tới đòi mạng mà.]
[Tôi tuyên bố! Đêm trang điểm và mặc đẹp nhất thuộc về Lê Nhất Ninh.]
[Ánh mắt của Hoắc Thâm tốt quá rồi đó, có người bạn gái như vậy…… gương mặt này và vóc dáng đó…… mẹ ơi tôi muốn chết rồi!]
Chung quanh tràn ngập tiếng hét, đây là lần đầu tiên Lê Nhất Ninh xuất hiện ở trường hợp như vậy nhưng lại không hề e sợ.
Cô cong môi mỉm cười tươi tắn, như vậy càng khiến fan xung quanh thét chói không ngừng.
Ngay cả Mộ Tùng Nam cũng hạ giọng nói: “Cô Lê, đừng cười nữa.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Mộ Tùng Nam mặc một bộ tây trang màu xám, nhỏ giọng thì thầm: “Cô đây là muốn fan phá vỡ vòng vây nhào về phía cô sao?”
Lê Nhất Ninh tiếp tục: “……”
Cô hết nhịn nổi, bật cười ra tiếng: “Nào có khoa trương như vậy.”
“Có.”
Mộ Tùng Nam nói: “Idol của tôi nhìn thấy bộ dáng hôm nay của cô chưa?”
Lê Nhất Ninh nhíu mày: “Sao thế?”
Mộ Tùng Nam buông lời cảm khái: “Nhìn thấy rồi chắc sẽ điên mất.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô nhịn cười, Hoắc Thâm có điên hay không cô không biết nhưng cô xác định…… Hoắc Thâm thích cô mặc như vậy, đồng thời cũng không thích cô mặc như vậy ra ngoài.
Hai người vẫy tay chào, trong cơn gió lạnh lướt qua thảm đỏ đi tới tường ký tên.
MC đã đứng bên cạnh đợi sẵn rồi, Lê Nhất Ninh vừa xuất hiện thì toàn bộ ống kinh đều nhắm đúng ngay cô.
Thắng rồi.
Đêm nay Lê Nhất Ninh đúng là thắng lớn rồi.
Sau khi chụp ảnh xong, MC bắt đầu lần lượt phỏng vấn nhóm người Lê Nhất Ninh, chốc lát sau Phó Mộng và Dịch Tử Mặc cũng đến đủ cả.
Cả đoàn phim cùng chụp ảnh chung rồi nhận phỏng vấn mấy câu, MC nhìn thấy cơ thể đang run rẩy của họ thì buồn cười thả người đi vào.
Vừa đi vào, Phó Mộng lập tức ghé sát cô.
“Hu hu hu hu cho chị weixin đi.”
Cô ấy nói: “Vừa rồi ngồi trong xe chị nhìn thấy, chiếc váy này của em khi đêm xuống càng đẹp hơn.”
Lê Nhất Ninh ha ha cười lớn: “Được.”
Hai người trao đổi phương thức liên lạc, Mạnh Lạc Xảo cũng đi tới chào hỏi với Lê Nhất Ninh.
Chỗ ngồi của cô và Mộ Tùng Nam được xếp cạnh nhau, bọn họ đều là vai phụ, hàng trước là Dịch Tử Mặc và Phó Mộng, tuy là ngồi hàng sau nhưng chỗ ngồi thì gần ngay chính giữa.
Phần lớn fan đều bị kinh ngạc bởi Lê Nhất Ninh, nhưng thế còn chưa đủ, sau khi cô đi rồi thì lại có vài tốp nghệ sĩ khác tới nên mọi người dần dần lấy lại tỉnh táo.
Tiếp theo chính là nhân vật cuối cùng xuất hiện.
Người cuối cùng, không hề bất ngờ khi đó là Hoắc Thâm.
Ánh mắt Lê Nhất Ninh sáng ngời nhìn màn hình lớn gần đó, trong màn hình là thảm đỏ kéo dài ở bên ngoài có thể nhìn rõ người đi thảm đỏ.
Mộ Tùng Nam nhìn thoáng qua: “Cô Lê đang đợi thầy Hoắc?”
Lê Nhất Ninh gật đầu: “Đúng vậy.”
Cô cười: “Sắp tới lượt thầy Hoắc đi rồi.”
Bên ngoài, bóng dáng của Hoắc Thâm xuất hiện.
Fan kêu thét liên hồi, âm thanh còn lớn hơn lúc nhìn thấy Lê Nhất Ninh.
Fan của Hoắc Thâm tới nhiều nhất, cho dù không đi theo con đường lưu lượng nhưng gương mặt và nhân khí cùng với thực lực đều bày ra ở đó cũng đủ để người ta yêu thích rồi.
Ở cách xa đó chính là những diễn viên khác trong bộ điện ảnh đó của anh.
Có điều là sắp xếp tách ra đi.
Hoắc Thâm nở nụ cười cực nhạt, sau khi chào hỏi xong thì đi tới chỗ MC.
MC nhìn thấy anh thì nào có bỏ qua dễ dàng như vậy.
“Chào thầy Hoắc.”
Hoắc Thâm gật đầu: “Chào buổi tối.”
Fan: “A a a a a ca ca chào buổi tối!!”
Hoắc Thâm mỉm cười.
MC cười hỏi: “Thầy Hoắc hay là chúng ta thực hiện một cuộc phỏng vấn nhỏ được không?”
Hoắc Thâm gật đầu: “Nếu đủ thời gian thì có thể.”
MC: “Đủ chứ, chỉ hỏi đơn giản vài câu thôi, hôm nay thầy Hoắc đi thảm đỏ cùng với đoàn phim có cảm giác thế nào?”
Hoắc Thâm cười khẽ, bình tĩnh nói: “Nếu cậu hỏi tôi cùng đi thảm đỏ với Lê Nhất Ninh có cảm giác thế nào thì tôi có thể nói với cậu, nhưng hôm nay là đi cùng với đoàn phim nên cảm giác cũng không khác gì lắm.”
Lời vừa nói ra, tiếng hét của fan càng điên cuồng hơn.
A a a a a a a a.
Chính chủ rải đường rồi!!!
MC nghẹn lời, mỉm cười bất lực: “Cho nên thật ra thầy Hoắc rất muốn đi thảm đỏ với cô Lê đúng không?”
Hoắc Thâm nhướng mày: “Muốn nghe lời thật lòng không?”
Fan: “Muốn!”
Hoắc Thâm gật đầu: “Đương nhiên là muốn.”
Anh nhìn ống kính nói: “Đêm nay cô ấy xinh đẹp như vậy, tôi muốn làm kỵ sĩ bên cạnh cô ấy.”
Fan: “A a a a a a a a a bọn em sắp điên rồi!!”
[Thầy Hoắc xin anh đừng nói nữa, bọn em còn muốn mạng để sống!!]
……
MC cũng chịu không nổi nữa, đỡ ngực hỏi: “Thầy Hoắc lấy làm tiếc sao?”
Hoắc Thâm mỉm cười: “Tất nhiên.”
Fan: “A a a a a a a a.”
Hoắc Thâm nhìn MC một cách bất lực: “Nhưng đây chẳng phải là do mọi người sắp xếp sao?”
MC: “……”
“Xin lỗi, chúng tôi sai rồi.”
Hoắc Thâm khẽ khàng mỉm cười, thôi nói đùa nữa.
Anh suy nghĩ rồi nhìn MC và fan gần đó: “Xin lỗi, đúng là không có cảm giác gì, cảm giác duy nhất chính là có phần tiếc nuối khi lần đầu đi thảm đỏ lễ trao giải của cô Lê lại không thể đi cùng cô ấy.”
Fan: “……”
Anh cứ việc nói, dù sao bọn em không muốn sống nữa.