Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Lê Nhất Ninh (full) - Chương 125: CHƯƠNG 125:
Hoắc Thâm vừa đi tới cửa nghe được lời này: “Ôm ai?”
Lê Nhất Ninh quay đầu nhìn anh sửa miệng nói: “Ôm em.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[A a a a a a xuất hiện rồi!!]
[Hu hu hu hu thầy Hoắc của em tới rồi!!]
[Oh god, chịu không nổi cặp này nữa, ôm ai, ôm em!!]
[Thầy Hoắc tiến lên, ôm cô ấy!!!]
[Hu hu hu hu cuối cùng cũng đợi được rồi!]
[Thầy Hoắc không phụ sự kỳ vọng mà, cuối cùng xuất hiện rồi, nhìn ánh mắt của hai người xem, ngọt quá rồi đó.]
……
Hoắc Thâm khựng lại, nhướng mày nhìn Lê Nhất Ninh: “Qua đây.”
Lê Nhất Ninh nhìn anh.
Anh nghiêng đầu, khẽ cười một tiếng: “Chẳng phải muốn anh ôm em sao?”
Lê Nhất Ninh cười, thật sự đi tới cho Hoắc Thâm ôm một cái rồi anh chóng buông ra.
Hoắc Thâm nhìn vòng ôm trống rỗng, hỏi: “Chỉ chút xíu như vậy là đủ rồi?”
Lê Nhất Ninh xấu hổ: “Đủ rồi đủ rồi.”
Cô trừng anh: “Đang ghi hình đấy.”
Hoắc Thâm nhướng mày: “Anh còn cho rằng…… em không để ý.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Nhất Ninh: “……”
Đúng là không để ý nhưng sợ bị mắng.
Cô ngừng lại chuyển sang đề tài khác: “Sao anh lại tìm đến đây rồi?”
Hoắc Thâm ‘ừm’ nói: “Cảm thấy có lẽ em đang ở bên này.”
“Dạ?”
Anh giải thích: “Gặp được những người kia rồi nhưng không nhìn thấy em.”
Lê Nhất Ninh hiểu ra: “Được rồi, hôm nay sao còn chưa có tiếng hét nữa vậy, đạo diễn định để chúng ta chơi cả ngày sao?”
Lời vừa dứt, tiếng hét lập tức vang lên.
Lê Nhất Ninh: “……”
Đạo diễn, ông có thể cho chút không gian để thở được không, tôi vừa nói xong là có tiếng hét ngay, đây là vả mặt trắng trợn rồi đó.
Khán giả cười nghiêng ngả khi nhìn thấy biểu cảm này của Lê Nhất Ninh.
Thì ra xem live có nhiều cái hay như vậy.
Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm chạy về phía phát ra tiếng hét.
Quả nhiên, lại có người chết rồi.
Đương nhiên, cái chết của họ đều nằm trong kịch bản được định sẵn.
Lúc hai người đến thì những người còn lại đều đã có mặt tại đó cả rồi.
Cô quan sát xung quanh một vòng rồi nhíu mày.
“Đã xác minh được thân phận chưa?”
Mạnh Lạc Xảo gật đầu, đưa cho cô xem: “Bọn tôi tìm thấy rồi.”
Lê Nhất Ninh ‘ừm’, cầm qua xem.
Cô và Hoắc Thâm cùng xem, vừa định nói chuyện thì bên ngoài truyền tới một giọng nói vang dội: “Có người báo án……”
Mọi người cùng quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn thấy người tới thì nghe Mạnh Lạc Xảo hô một tiếng: “Woa.”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
Hình như cô không biết người này.
Mạnh Lạc Xảo nhỏ giọng phổ cập kiến thức cho Lê Nhất Ninh.
Người tới là một diễn viên gạo cội, diễn xuất cực tốt, đánh giá dư luận các loại đều không tệ. Tuy đã có tuổi nhưng vẫn có chỗ đứng nhất định trong giới giải trí.
Hiện tại có rất ít bộ phim có thể mời được ông tham gia nhưng ông vẫn là thần tượng trong lòng của khá nhiều nghệ sĩ.
Tên là Khương Trấn.
Lê Nhất Ninh gật đầu, vẻ mặt khiêm tốn.
Hoắc Thâm cũng đi lên chào hỏi, trong giọng điệu chứa đầy sự kính trọng.
Khương Trấn mỉm cười nhìn Hoắc Thâm: “Nghe nói bạn gái cậu cũng tham gia chương trình này, bạn gái cậu đâu?”
Hoắc Thâm bật cười nhìn sang Lê Nhất Ninh: “Ninh Ninh, lại đây.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô đi tới, còn chưa kịp mở miệng chào hỏi thì trên đỉnh đầu đã truyền tới lời cảnh báo.
Nghe xong, Cố Diên Trạch lười nhác nhấc mí mắt nhìn ống kính: “Đạo diễn, chào hỏi một cái cũng không được sao?”
Đạo diễn không nói chuyện, tiếng cảnh báo tiếp tục vang lên.
Mọi người không biết phải nói gì, Khương Trấn bèn ho hai tiếng: “Bên tôi nhận được báo án nói có người chết rồi, đã xảy ra chuyện gì?”
Ông nhìn sáu người trước mặt: “Mọi người là người chứng kiến sao?”
“Không phải.”
Lê Nhất Ninh nói: “Chúng tôi là người đến sau.”
Khương Trấn: “? ? ?”
Khán giả: [Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!]
Hoắc Thâm cười khẽ, cụp mắt quan sát cô: “Đừng đùa nữa.”
Lê Nhất Ninh tủi thân: “Lời em nói là sự thật mà.”
Khương Trấn ho một tiếng: “Được rồi, để tôi nhìn xem.”
Ông ngồi xổm xuống kiểm tra một phen rồi nghiêm túc phân tích: “Là bị người ta dùng vật sắc nhọn sát hại, mọi người nhìn chỗ gáy của cậu ta có một dấu vết rất rõ ràng.”
Quá trình ghi hình bắt đầu tiến vào thời kỳ căng thẳng.
Trừ việc hỏi thăm thân phận của mỗi một người ở đây, còn hỏi cả nhân viên công tác.
Tóm lại, quá trình hỏi cung vô cùng hài hước.
Chẳng biết là cố ý hay là vô tình mà Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm luôn được sắp xếp đi cùng nhau.
Sau khi hỏi cung xong, bắt đầu tiến hành lượt bỏ phiếu đầu tiên.
Chẳng ai biết đáp án là gì.
Mạnh Lạc Xảo lẩm bẩm bên tai Lê Nhất Ninh: “Chị Ninh Ninh, chị cảm thấy là ai ạ?”
Lê Nhất Ninh lắc đầu: “Không biết nữa.”
Mạnh Lạc Xảo cũng không biết.
Cô ấy suy nghĩ, hạ giọng nói: “Em nghi là thầy Cố.”
Lê Nhất Ninh nhíu mày nhìn cô ấy: “Sao lại nói vậy?”
Sự hoài nghi của Mạnh Lạc Xảo rất hợp lý, cô ấy giải thích: “Từ đầu đến giờ em chưa đi cùng với thầy Cố, em cảm thấy hôm nay thầy Cố có vẻ khác với ngày thường, em nói chuyện với anh ấy mà anh ấy đều mặc kệ em.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô nhìn Cố Diên Trạch, lại nhìn sang Mạnh Lạc Xảo.
Sau khi chạm phải ánh mắt của Cố Diên Trạch, Lê Nhất Ninh mỉm cười.
“Thật không thế?”
“Đúng vậy.”
Mạnh Lạc Xảo nói nghiêm túc: “Em cảm thấy là thầy Cố đang chột dạ nên mới như vậy.”
Lê Nhất Ninh cười, đề nghị: “Vậy lượt bỏ phiếu đầu tiến cứ bỏ cho thầy Cố đi.”
“Được.”
Fan trong kênh trực tuyến nghe thấy đoạn đối thoại này đều: “? ? ?”
Không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy đau lòng cho thầy Cố thôi.
[Ha ha ha ha ha tôi xem kênh của Mạnh Lạc Xảo rồi, tôi biết tại sao thầy Cố không quan tâm đến cô ấy rồi, cô ấy bất cẩn ôm phải thầy Cố, thầy Cố đang xấu hổ đó.]
[Thầy Cố của em thảm quá, rõ ràng là đang xấu hổ mà kết quả bị hiểu lầm thành chột dạ.]
[? ? ? Chuyện gì vậy, Cố Diên Trạch và Mạnh Lạc Xảo?]
[Ha ha ha ha ha bà chị lầu trên, cô không cảm thấy đôi này cũng rất xứng hay sao, một là nữ ngốc nghếch, một là nam độc miệng độc mồm, đáng yêu biết bao nhiêu.]
[? ? ? ? Cái đám người tà giáo này, thấy ai cũng muốn ghép cặp hết vậy!]
Lúc các fan đang thả ha ha ha thì cuộc bỏ phiếu của họ đã kết thúc.
Tiếp theo chính là lượt biện giải lần thứ nhất.
Những người khác nói đều có lý có cứ, cho đến phiên Lê Nhất Ninh.
Khương Trấn hỏi cô: “Trước lúc sự việc xảy ra cô đang ở đâu?”
Lê Nhất Ninh nói theo kịch bản: “Ở trong phòng nói chuyện với mọi người.”
“Mọi người ở đây gồm những ai?”
“Fan trong kênh trực tuyến chứ ai.”
Lê Nhất Ninh cười nói: “Họ đang quan tâm tôi, muốn bát quái chuyện của tôi và bạn trai tôi.”
Tổng đạo diễn: “……”
Những người còn lại: “……”
Khương Trấn cười trong lòng, nghiêm túc được hai giây: “Bạn trai cô có thể chứng minh cho cô không, bát quái của cô và bạn trai là gì? Tiện nói ra chứ?”
Lê Nhất Ninh sững người, nhìn mấy gương mặt bát quái ở trước mặt mà không nhịn được cười.
“Mọi người……”
Cô buồn cười: “Muốn biết đến thế ư?”
Mạnh Lạc Xảo và Cố Diên Trạch đồng thanh lên tiếng trước: “Muốn!”
Dịch Tử Mặc im lặng, Trang Lam cũng gia nhập vào đội ngũ hóng hớt: “Muốn biết, cô Lê mau nói đi.”
Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười, cô nhìn Cố Diên Trạch và Mạnh Lạc Xảo: “Hai người như vậy phải chăng nhiệt tình hóng chuyện quá mức rồi không?”
Mạnh Lạc Xảo nhìn cô bằng vẻ mặt vô tội: “Em không có mà.”
Cố Diên Trạch: “Ừm, tôi cũng không có.”
Lê Nhất Ninh chẳng còn lời nào để nói.
Cô đỡ trán, quay đầu nhìn sang Hoắc Thâm: “Em có thể nói không?”
Hoắc Thâm gật đầu: “Em muốn nói thì cứ nói.”
“…… Ồ.”
Lê Nhất Ninh mỉm cười nói với mấy gương mặt bát quái này: “Hỏi tôi được bạn trai ôm có cảm giác gì.”
Mắt Mạnh Lạc Xảo vụt sáng, vội hỏi: “Vậy chị có cảm giác gì?”
Lê Nhất Ninh tủm tỉm nhìn cô ấy: “Em để thầy Cố ôm em thử thì biết ngay thôi.”
Mạnh Lạc Xảo: “? ? ?”
Cố Diên Trạch: “……”
Hoắc Thâm ngồi bên cạnh gật đầu: “Nói rất đúng.”
Đám người Khương Trấn ha ha cười lớn.
Cô làm vẻ mặt vô tội: “Chuyện này tôi biết giải thích thế nào đây, bạn trai tôi ôm đương nhiên tôi có cảm giác thoải mái rồi, còn những người khác ra sao thì tôi không rõ.”
Cô mỉm cười nhìn Mạnh Lạc Xảo: “Nếu cô Mạnh đã tò mò như vậy thì để thầy Cố bế cô kiểu công chúa một cái đi.”
Mạnh Lạc Xảo muốn khóc mà không có nước mắt.
Cái gì gọi là tự bê đá đập vào chân mình.
Chính là thế này đây.
Dưới sự cổ vũ của mọi người, Cố Diên Trạch không thể không đứng lên.
Mạnh Lạc Xảo nhìn anh ta đầy kinh ngạc: “Anh muốn làm gì?”
Cố Diên Trạch lười nhác, nói đơn giản: “Miễn cưỡng ôm cô một cái vậy.”
“Tôi không muốn!”
Mạnh Lạc Xảo thẳng thắn từ chối: “Ai muốn anh ôm chứ.”
Cô kháng cự: “Tôi không cần.”
Cố Diên Trạch: “……”
Anh bị ghét bỏ đến như vậy?
Nhìn vẻ mặt và động tác của Cố Diên Trạch, khán giả có cách nghĩ mới.
[Chuyện này…… thầy Cố và cô Mạnh, sao tôi cảm nhận được chút mờ ám nào đó ở đây ấy nhỉ.]
[Chị gái lầu trên đừng chạy, không chỉ có cô thôi đâu.]
[Tôi nữa.]
[Tôi nữa tôi nữa…… không khí giữa hai người này vô cùng mập mờ.]
[Thì ra có nhiều người cùng chung chiến tuyến như vậy ư?]
Fan nhiệt tình ăn dưa, Lê Nhất Ninh đứng bên cạnh quan sát cũng cảm thấy thú vị.
Sau khi bị Mạnh Lạc Xảo từ chối thẳng thừng, Cố Diên Trạch dứt khoát ôm cô ấy lên.
Tiếng hoan hô vang dậy trong ‘phòng thẩm vấn’.
Tổng đạo diễn chẳng còn biết nói gì nữa.
Bỏ đi, thích thế nào thì cứ làm thế đó, hết cách rồi.
Sau khi ôm xong, Lê Nhất Ninh tiến hành phỏng vấn Mạnh Lạc Xảo: “Cô Mạnh, cô cảm thấy thế nào?”
Mạnh Lạc Xảo trừng cô: “Không thế nào cả.”
Lê Nhất Ninh ha ha cười lớn: “Vậy nhất định là do thầy Cố ôm chưa tốt rồi, hy vọng lần sau thầy Cố cố gắng hơn nữa.”
Mạnh Lạc Xảo cố gắng kiềm chế trái tim đang đập phình phịch của mình lại, gò má ửng hồng: “Không có lần sau đâu.”
Cố Diên Trạch nhìn vẻ mặt thay đổi của cô ấy, hơi nhướng mày hỏi: “Phải không.”
Anh ta hỏi một cách thong thả.
Mạnh Lạc Xảo nghe thấy giọng nói này của anh ta, tim đập lỡ một nhịp, cô ấy cúi đầu viết ghi chép, cứng miệng nói: “Đương nhiên.”
Cố Diên Trạch hừ cười một tiếng, ngược lại không nói tiếp đề tài này nữa.
Khương Trấn đứng ra giảng hòa: “Nghiêm túc hết cho tôi! Trả lời câu hỏi đàng hoàng vào, vừa nãy nói tới đâu rồi?”
Mọi người: “……”
Thầy Khương, vừa rồi lúc thầy xem náo nhiệt không phải như vậy đâu ạ.
Dịch Tử Mặc nhìn thoáng qua Lê Nhất Ninh: “Vừa rồi nói tới chỗ cô Lê rồi.”
Khương Trấn ‘ờ’ một tiếng, nhìn sang Lê Nhất Ninh: “Đúng, là tới chỗ cô Lê nói bát quái của cô ấy và bạn trai, nói được bao nhiêu rồi? Sau đó thì đi đâu?”
Lê Nhất Ninh: “Chẳng nói được bao lâu thì bạn trai tôi tới, sau đó bọn tôi nghe thấy tiếng hét.”
“Hai người ở đâu nghe thấy tiếng hét, mất bao nhiêu thời gian mới chạy tới đây?”
Lê Nhất Ninh có gì đáp nấy.
Cuối cùng là đến lượt Hoắc Thâm.
Hoắc Thâm bình tĩnh ngồi trên ghế, thành thật trả lời tất cả vấn đề của Khương Trấn.
Lê Nhất Ninh nhìn Khương Trấn, lại ngó sang Hoắc Thâm, cô luôn cảm thấy nếu hai người này phối hợp đóng chung một bộ phim thì nhất định fan sẽ rất thích thú.
Khí chất của cả hai đều rất mạnh, dễ dàng đàn áp người khác xuống dưới.
Cuộc hỏi cung kết thúc, mọi người tiếp tục đến hiện trường tiến hành điều tra những tình tiết dễ bị bỏ quên trên người xác chết.
Cả quá trình khiến người xem hãi hùng khiếp vía.
Đến khi kiểm tra xong xuôi hết thảy, lại đến lượt biện giải tiếp theo.
Mỗi người đều muốn bào chữa cho bản thân, tẩy sạch hiềm nghi.
Chẳng có ai muốn làm hung thủ, cũng chẳng có ai muốn bị tình nghi.
Cho nên bắt đầu gắng sức biện giải cho bản thân.
Mới đầu khán giả còn ‘ha ha’ cười lớn dần dần cũng bị dẫn dắt vào trong vụ án này, giờ cũng bắt đầu suy nghĩ tìm tòi.
Thú vui lớn nhất của chương trình này chính là mọi người có thể cách màn hình cùng suy nghĩ nghiên cứu.
Tranh biện kết thúc thì chính là lượt bỏ phiếu thứ hai.
Lê Nhất Ninh nhìn Hoắc Thâm một cái lại nhìn thoáng qua những người khác rồi lặng lẽ viết xuống một cái tên.
Lượt thứ hai kết thúc, tiếp đến là lượt thứ ba.
Đến đây, fan trong kênh trực tiếp cũng ngơ ngác.
[A a a a thật muốn biết rốt cuộc ai là hung thủ.]
[Sao tôi cảm thấy hình như là thầy Cố, hôm nay thầy Cố rất bất thường.]
[Chỉ có tôi cảm thấy…… ánh mắt Lê Nhất Ninh nhìn thầy Hoắc có vấn đề sao?]
[? ? ? ? ? Không phải chứ, lời thầy Hoắc nói rất bình thường, có chứng có lý, tôi cảm thấy không phải anh ấy đâu.]
[Sao chẳng có ai nghi ngờ Dịch Tử Mặc hết vậy, lúc anh ấy đi toilet chẳng ai nhìn thấy sao.]
[…… Như lọt vào sương mù, tôi căn bản đoán không ra, chương trình này đúng là làm khó tên béo như tôi mà!]
[A a a a a lúc nào mới giải đáp đây.]
Lượt cuối cùng bắt đầu.
Lần này là bắt đầu chỉ ra người mà bản thân cho rằng là hung thủ.
Mạnh Lạc Xảo nghi ngờ Cố Diên Trạch, chỉ anh ta mà không hề do dự.
Cố Diên Trạch: “…… Cô nghi ngờ tôi?”
Mạnh Lạc Xảo gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay mấy lời thầy Cố nói có vài chỗ không hợp logic, hơn nữa hôm nay anh luôn mang tâm trạng chột dạ, tại sao tôi không thể nghi ngờ anh chứ?”
Cố Diên Trạch: “Tôi chột dạ lúc nào?”
Mạnh Lạc Xảo nhìn anh ta: “Lúc này?”
Cố Diên Trạch bị tức nên cười, anh ta lắc đầu: “Không phải tôi.”
Mạnh Lạc Xảo: “Dù thế nào tôi cũng nghi ngờ anh.”
Cố Diên Trạch bị tức không nhẹ nhưng chẳng thể làm gì cô ấy.
Anh ta liếc Mạnh Lạc Xảo: “Chắc chắn muốn nghi ngờ tôi?”
Mạnh Lạc Xảo: “Tôi đã chắc chắn như vậy rồi, anh còn hỏi chi nữa.”
Không hề nghi vấn, Mạnh Lạc Xảo vẫn kiên trì bỏ phiếu cho Cố Diên Trạch.
Cố Diên Trạch cười giễu một tiếng: “Dịch Tử Mặc.”
“Làm sao?”
Cố Diên Trạch nói: “Lần đi toilet đó của anh không hợp lý.”
Mọi người xung quanh: “Ha ha ha ha ha ha ha.”
Dịch Tử Mặc: “……”
Anh ta chỉ đi nhà vệ sinh thôi mà giờ trở thành kẻ tình nghi lớn nhất rồi?
Dịch Tử Mặc cũng cảm thấy là Cố Diên Trạch, đương nhiên cũng bỏ phiếu cho anh ta.
Trang Lam cảm thấy là Lê Nhất Ninh nên bỏ phiếu cho cô.
Đến lượt Lê Nhất Ninh, cô mỉm cười quay đầu nhìn sang Hoắc Thâm: “Thầy Hoắc, anh đi.”
Mọi người: “? ? ?”
Mạnh Lạc Xảo là người đầu tiên không hiểu: “Cô Lê, tại sao chị lại bỏ phiếu cho thầy Hoắc, lời anh ấy nói không đúng chỗ nào sao?”
“Không có.”
“Không có vậy sao chị còn bỏ phiếu cho anh ấy?”
Hoắc Thâm cũng cười theo, anh ngước mắt nhìn cô: “Tại sao là anh?”
Lê Nhất Ninh mỉm cười: “Chính là anh.”
Cô nói: “Lời anh nói không có sơ hở nào nhưng em biết là anh.”
Cố Diên Trạch nhíu mày: “Lý do đâu?”
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi: “…… Quen thuộc có được cho là lý do không?”
Cô chỉ anh nói: “Thầy Hoắc của mọi người nói dối, người khác nhìn không ra nhưng tôi có thể nhìn ra được.”
Mọi người: “……”
Lại bắt đầu nhét thức ăn cho chó rồi sao.
Lê Nhất Ninh nghiêm túc phân tích: “Thật ra thời gian lúc anh ấy đi tới chỗ tôi đã bị rút ngắn rồi.”
Cô tủm tỉm nhìn Hoắc Thâm: “Thực tế là, anh không hề xuất phát tìm em từ vị trí ban đầu, anh tới tìm em từ căn phòng của người bị hại, đúng không?”
Hoắc Thâm im lặng.
Lê Nhất Ninh lấy chiếc máy tính bên cạnh tới tính toán thời gian: “Em biết tần suất đi bộ của anh, lúc em chưa hét lên thì bình thường anh sẽ không gấp gáp nhưng cũng chẳng thong thả qua đó tìm em, cước bộ sẽ nhanh hơn bình thường một chút nhưng không đến mức chạy.”
……
Nghe Lê Nhất Ninh phân tích xong, mọi người chìm vào im lặng.
Chốc lát sau, Mạnh Lạc Xảo hỏi ra một vấn đề mà mọi người đều tò mò: “Chị Ninh Ninh…… chị và thầy Hoắc đã thân thuộc tới mức biết cả tần suất đi bộ rồi sao?”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô nghẹn họng.
Tổng đạo diễn ở hậu đài đang muốn vỗ tay khen Mạnh Lạc Xảo rồi, câu hỏi này hỏi rất hay.
Lê Nhất Ninh nhìn mấy đôi mắt sáng quắc này, gật đầu: “Phải.”
Cô hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ mọi người không quen thuộc tần suất đi bộ của người đó của mình sao?”
Cố Diên Trạch: “Sẽ quen thuộc, nhưng điều đó chỉ giành cho những cặp đôi chung sống ít nhất mấy năm mới biết được đúng không?”
Lê Nhất Ninh kiêu ngạo nói: “Tôi thông minh, không cần đến mấy năm.”
Những người còn lại: “……”
Lê Nhất Ninh quay đầu nhìn chằm chằm vào Hoắc Thâm.
Hoắc Thâm mỉm cười dịu dàng, hỏi bằng giọng cưng chiều: “Sao lại thông minh như vậy chứ.”
Anh giơ tay vuốt mũi cô, rồi ngước mắt nhìn những người còn lại: “Là tôi.”
Anh lấy thẻ thân phận của mình ra: “Tôi chính là hung thủ.”
Mọi người: “Woa! Là anh thật sao?!”
Khương Trấn cũng nhìn anh mà khó tin nổi: “Nếu không phải là Lê Nhất Ninh thì suýt chút nữa là chúng tôi bỏ qua hung thủ là cậu rồi!”
Anh dở khóc dở cười: “Vậy cảm ơn Ninh Ninh của mọi người.”
Mạnh Lạc Xảo: “Cảm ơn cô Lê nha.”
Lê Nhất Ninh: “Khách sáo khách sáo rồi.”
Mọi người đồng loạt cười to.
Fan trong kênh trực tuyến cũng bị cách suy luận này làm cho kinh ngạc.
Có lẽ nên nói…… kỳ này Lê Nhất Ninh không dùng cách suy luận mà là dùng thói quen.
Cô đã rất quen thuộc Hoắc Thâm rồi, quen tới mức có thể biết được tần suất đi bộ của Hoắc Thâm là bao nhiêu.
[…… Đột nhiên tôi muốn biết, bình thường hai người này ở chung với nhau như thế nào.]
[Lê Nhất Ninh thông minh quá rồi đó, ngay cả điều này mà cô ấy cũng biết.]
[Chỉ có tôi cảm thấy…… cô Lê đang show ân ái khéo hay sao, chưa hét lên cho nên anh sẽ không chạy nhưng ai sẽ đi nhanh hơn lúc bình thường một chút, bởi vì anh muốn tìm thấy em! Mẹ tôi ơi!!! Thầy Hoắc chẳng phản bác, đây chẳng khác nào chứng minh lời Lê Nhất Ninh nói là đúng sao?]
[Chị gái lầu trên vừa giải thích, tôi cũng cảm thấy được chân tướng rồi.]
……
Trực tiếp vẫn đang tiếp tục.
Đám người Khương Trấn tò mò nhìn Lê Nhất Ninh: “Vừa rồi tại sao cô chắc chắn đó là thầy Hoắc?”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh nhìn Hoắc Thâm mỉm cười: “Bởi vì tôi hiểu anh ấy.”
Hoắc Thâm gật đầu: “Cô nhóc lanh lợi.”
Lê Nhất Ninh mỉm cười vui vẻ: “Em thông minh phải không.”
Hoắc Thâm gật đầu: “Em thông minh nhất.”
Lê Nhất Ninh cong môi.
Sau khi chương trình kết thúc vẫn còn một cuộc phỏng vấn cuối kỳ.
Đương nhiên Lê Nhất Ninh được phỏng vấn cùng Hoắc Thâm.
Nhân viên công tác buông lời khen ngợi sự thông minh của Lê Nhất Ninh trước rồi sau đó lấy làm tò mò.
“Cô Lê, cô nói cô rất hiểu thầy Hoắc, chúng tôi muốn hỏi…… là hiểu đến bước nào rồi?”
Nhân viên công tác cười: “Fan cũng đang rất muốn biết đấy.”
Lê Nhất Ninh phì cười: “Đây có tính là phúc lợi không?”
“Đúng vậy.”
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi, nhìn thoáng qua Hoắc Thâm: “Chỉ cần mày của Hoắc Thâm vừa động đậy tôi cũng biết anh ấy đang muốn nói gì.”
Nhân viên công tác trợn tròn mắt.
Lê Nhất Ninh tươi cười giải thích: “Không khoa trương đâu, chính là như vậy.”
Hoắc Thâm gật đầu phụ họa, dịu dàng nói: “Tôi không giấu cô ấy bất cứ chuyện gì, cho nên đương nhiên là biết rồi.”
Nhân viên công tác: “…… Vậy hai người không có bí mật sao?”
Lê Nhất Ninh khựng lại không lên tiếng.
Hoắc Thâm cười cười, nắm lấy tay của Lê Nhất Ninh: “Không có, cô Lê không giấu giếm tôi, tôi càng không giấu giếm cô ấy.”
Anh nói: “Tôi yêu cô ấy, chỉ cần là chuyện cô ấy muốn biết tôi đều nói với cô ấy.”
Nhân viên công tác nhìn sang Lê Nhất Ninh: “Vậy còn cô Lê thì sao?”
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi nhìn Hoắc Thâm nói: “Thật ra có một chuyện nhưng thầy Hoắc không biết.”
Nhân viên công tác tò mò.
Lê Nhất Ninh cong môi mỉm cười, cô nhìn ra được Hoắc Thâm đang muốn ngăn cản mình.
Cô khẽ cười.
“Nếu tôi nói ra, lúc hậu kỳ mọi người sẽ cắt bỏ giúp tôi chứ?”
Nhân viên công tác: “…… Không thể được.”
Nhân viên công tác tò mò không thôi: “Thầy Hoắc, đối với việc cô Lê có bí mật, anh không thấy tò mò chút nào sao?”
Hoắc Thâm ‘ừm’ một tiếng: “Tò mò cái gì, bí mật nhỏ của cô ấy tôi vui lòng để cô ấy cất giấu, đó chính là niềm vui nho nhỏ của cô ấy.”
Lê Nhất Ninh cười: “Thật không?”
Hoắc Thâm gật đầu: “Không cần nói cũng không sao.”
“Vậy không được.”
Mắt cô sáng ngờ, cô nhìn ống kính nói: “Chuyện thầy Hoắc không biết chính là — — thật ra từ rất lâu về trước, tôi đã động lòng với thầy Hoắc rồi.”
Cô cười khẽ: “Đây chính là bí mật của tôi.”