Cô vợ gả thay của tổng tài tàn tật - Bạch Ngọc Lan - Dương Tử Sâm (truyện full) - Chương 170 Ngoại truyện: Hạnh phúc cuối cùng
- Home
- Cô vợ gả thay của tổng tài tàn tật - Bạch Ngọc Lan - Dương Tử Sâm (truyện full)
- Chương 170 Ngoại truyện: Hạnh phúc cuối cùng
Sau khi tổ chức hôn lễ xong Dương Tử Sâm lại giao công ty cho Trần Vĩnh cùng bạn giám đốc rồi đưa Bạch Ngọc Lan qua Pháp xem như bù cho cô tuần trăng mật.
Bạch Ngọc Lan đã đề nghị anh đến khách sạn lúc trước bọn họ từng đến, bởi vì đây là chỗ gắn liền kỷ niệm của anh với cô nên cô muốn đến một lần nữa.
Bây giờ trời vào xuân nên cảnh sắc vô cùng đẹp, Dương Tử Sâm nắm tay cô đi qua từng con đường thơ mộng, lãng mạn nhất của Pari.
Anh đã có thể bước đi muốn cùng cô đi nhiều nơi hơn nữa nhưng ngại cô đang có thai nên chỉ đi vài ba chỗ đặc sắc rồi quay về khách sạn nghỉ ngơi, ngắm cảnh ngoài trời vào buổi tối.
Trên chiếc du thuyền lấp lánh ánh đèn giữa dòng sông Seine biết bao nhiêu cặp đôi chọn nơi này cùng nhau ngắm cảnh Dương Tử Sâm và Bạch Ngọc Lan cũng không ngoại lệ.
Bạch Ngọc Lan đứng trên mạn thuyền nhìn ngắm tháp Eiffel nơi xa Dương Tử Sâm ôm cô từ phía sau lại quàng cho cô một chiếc khăn tránh gió, anh lại ôn nhu nói: “Ở đây gió lạnh để anh đưa em vào, ngồi bên trong cũng có thể nhìn ngắm cảnh vật” “Anh ôm thế này rồi còn có thể lạnh sao? Em muốn đứng ở đây thêm một lát.” Bạch Ngọc Lan nói.
Dương Tử Sâm hết cách với cô lại ôm cô chặt hơn rồi nói: “Dì biết chúng ta đến đây nên muốn anh đưa em qua nhà dì mấy ngày em có muốn đến đó hay không?” “Đi, sao lại không đi, em còn chưa tính sổ với bà ấy đâu” Nhắc đến chuyện này Bạch Ngọc Lan vẫn còn tức giận trong lòng. “Được, vậy em và anh cùng nhau tìm bà ấy tính sổ, em muốn thế nào?” “Bà ấy đã tách chúng ta ra em muốn làm ngược lại”.
“Lẽ nào em cũng muốn tách hai vợ chồng dì ra sao, như vậy cũng hơi khó, hai người họ như keo sơn gắn bó khó mà tách rời. “Chuyện nhỏ, anh chỉ cần kết hợp với em là được.”
Bạch Ngọc Lan mỉm cười giáo hoạt.
Dương Tử Sâm lại sủng nịch nói: “Được, em muốn thế nào thì là thế đó, anh đều
Sáu tháng sau Bạch Ngọc Lan sinh được một bé trai kháu khỉnh đáng yêu, ông Dương vô cùng yêu thích ngày nào nhìn thằng bé cũng cười tít mắt, bây giờ niềm vui lớn nhất của ông là chơi với cu cậu này.
Bà Lệ cũng thường xuyên đến đây chơi với cháu ngoại, cả nhà phải nói vô cùng hạnh phúc, Bạch Ngọc Lan thấy bà ở một mình lại ở xa nên đã kiên quyết mua một căn hộ gần nhà họ Dương để bà tiện đường qua lại đồng thời cũng không cảm thấy cô đơn.
Lễ đầy tháng của thằng nhóc ông Dương đã đặt cho thằng nhỏ cái tên Dương Bảo, ý chỉ thằng nhỏ chính là bảo vật của nhà họ Dương đồng thời ông cũng chuyển hai mươi phần trăm cổ phần của mình cho thằng bé coi như quà đầy tháng. Những người khác đến đây cũng mang theo nhiều món quà khác nhau để làm lễ vật cho thằng bé.
Bé con không biết gì nhìn đồ vật trên bàn lấy cái này lại ném cái kia, cuối cùng lại
chọn ống nghe mà Lê Phương mang đến. “Ha ha, xem nhóc con nhà cậu kìa, mai mốt chắc chắn sẽ làm bác sĩ” “Chọn thì chọn vậy thôi nhưng cũng chưa chắc” Cao Kỳ Anh lên tiếng phản bác.
Dứt lời thằng bé lại vứt ông nghe qua một bên cầm cây bút mà Trần Vĩnh để vào, đợi ít phút thấy thằng bé không có ý ném đi Trần Vĩnh lại chặc lưỡi nói: “Cây bút đúng là có nhiều ý nghĩa, tôi mang đến quả là không sai, thằng bé không làm nhà văn thì cũng là thầy giáo, nếu không thì cũng là giáo sư tiến sĩ” “Hừ, cháu chắt tôi sau này kế thừa Dương thị, không cần phải nói nhiều” Ông Dương đột nhiên lên tiếng nói. Cả đám nhìn nhau cùng bật cười, bọn họ làm sao quên sau lưng thằng bé còn có Dương gia và Dương thị. “Chỉ cần thằng bé yêu thích là được, nghề gì cũng đâu quan trọng.” Bạch Ngọc Lan cũng cho ý kiến.
“Bà xã nói đúng, con chúng ta có thể làm những gì nó muốn” Dương Tử Sâm ôm vợ nói, một bộ dạng cưng chiều hết ý. Đám người từ chối cho ý kiến.
Sau đám cưới của Bạch Ngọc Lan, Trần Vĩnh đã mở lời theo đuổi Cao Kỳ Anh nhưng cô lại ngập ngừng chưa chấp nhận lời của hắn, mặc dù có chút cảm tình với hắn
những trải qua một mối hôn nhân đổ vỡ Cao Kỳ Anh không có tự tin ở bên cạnh một người đàn ông xuất sắc như Trần Vĩnh, hắn xứng đáng với một người phụ nữ tài giỏi
xinh đẹp hơn cô.
Cho nên những ngày tháng tiếp theo Cao Kỳ Anh vẫn luôn trốn tránh không gặp mặt
hắn, thậm chí không trả lời tin nhắn hay điện thoại. Trần Vĩnh có đến tìm cô mấy lần nhưng bị cô từ chối ngoài cửa ông Cao có khuyên
cũng không được.
Sau một tháng như vậy Trần Vĩnh điên đầu quyết định đạp cửa phòng cô xông vào,
dĩ nhiên trước đó đã được sự cho phép của ông Cao.
Cao Kỳ Anh đang ưu tư trong phòng đột nhiên nghe tiếng rầm liền ngó ra cửa, thấy cửa phòng mình bị sập cùng người đàn ông mang sắc mặt nghiêm nghị đứng trước cửa phòng mình Cao Kỳ Anh đã vô cùng hoảng sợ nhìn hắn ấp úng: “Anh, anh sao lại có thể phá cửa phòng tôi?” “Em không chịu gặp tôi tôi chỉ có cách này mà thôi” Trần Vĩnh vừa nói vừa bước về
phía cô.
“Anh muốn làm gì?” Cao Kỳ Anh theo bản năng lùi dần ra sau. “Chúng ta nói chuyện đi, em muốn ở đây hay ra ngoài thì tùy” Trần Vĩnh thấy cô sợ hãi liền dừng bước nói. Cuối cùng Cao Kỳ Anh chỉ có thể cùng Trần Vĩnh ra ngoài vườn hoa nói chuyện.
Ra tới nơi Cao Kỳ Anh thấy hắn yên lặng không nói tiếng nào liền thấp thỏm hỏi: “Anh có chuyện gì muốn nói với tôi?” “Em không biết sao, tôi hỏi em vì sao lại tránh mặt tôi?” Trần Vĩnh chất vấn. “Tôi.” Cao Kỳ Anh không biết trả lời làm sao, cô liên tục rối rắm, căn bản không tìm
ra được lý do.
“Là vì lời thổ lộ của tôi sao?” Trần Vĩnh không nỡ nhìn cô như vậy liền hỏi. Cao Kỳ Anh cắn răng gật đầu lại hỏi: “Vì sao anh lại thích tôi?”
Trước câu hỏi của cô Trần Vĩnh trầm lặng một chút mời nói: “Có lẽ em không biết
nhưng từ hai năm trước tôi đã thích em rồi”. “Anh nói vậy là có ý gì?” Cao Kỳ Anh sửng sốt nhìn hắn. Trần Vĩnh lại nói: “Ngày trước em đến công ty tìm Tử Sâm tôi lúc nào cũng để ý đến em nhưng ngại em là vị hôn thê của cậu ấy nên tôi không dám tiếp cận em, sau này Tử Sâm gặp nạn tôi lại không ngờ em đến với Dương Tử Hiên, còn làm vợ của hắn, tôi
đã rất đau lòng thay em, muốn cản lại không biết lấy tư cách gì để cản”
Nghe xong trong lòng Cao Kỳ Anh có muôn vàn chua xót cô lại nói: “Con người tôi tồi tệ như vậy anh vì sao lại thích tôi?”.
“Thích thì thích thôi đâu cần phải có lý do gì, nếu buộc tôi phải nói thì tôi sẽ nói tôi yêu con người chân thật này của em, chỉ vậy thôi” “Nhưng mà..”. “Đừng nhưng nhị chỉ cần nói với tôi em có thích tôi không?” Trần Vĩnh nhìn vào cô chờ một câu trả lời.
Cao Kỳ Anh lại khổ sở nói: “Tôi không xứng đáng với anh càng không xứng đáng với tình yêu của anh, anh biết mà tôi đã qua một đời chồng, đã từng sảy thai và sau này rất khó để có con, tôi không có tự tin ở bên anh”
“Tôi không quan tâm những điều đó tôi chỉ quan tâm em, chỉ cần em đồng ý tôi sẽ nắm tay em đến già, có con hay không quan trọng gì, nếu em thích trẻ con chúng ta có thể nhận con nuôi, như vậy cũng rất tốt” Trần Vĩnh nói tâm ý của mình. Cao Kỳ Anh trong lòng cảm động lại nói: “Như vậy thật sự không công bằng với anh.”
Trần Vĩnh phản bác: “Ngốc nghếch, em từ chối tôi mới không công bằng với tôi, hai người lưỡng tính tương duyệt em lại e ngại những điều này mà từ chối tôi em thấy có công bằng với tôi không?” “Trần Vĩnh… Cô gọi tên anh trong nghẹn ngào ánh mắt long lanh lệ. “Tốt lắm, em suy nghĩ cho tôi như vậy có phải cũng có tình cảm với tôi hay không?” Trần Vĩnh đưa tay lau nước mặt cho cô, tha thiết hỏi. Cao Kỳ Anh mím môi không muốn tự lừa mình dối người gật đầu một cái. Tâm treo lên cao của Trần Vĩnh cuối cùng được hạ xuống, hắn mỉm cười ôn nhu nói: “Vậy để tôi chăm sóc em được chứ?”. Hắn đã nói đến vậy rồi cô còn gì do dự, nhỏ giọng đáp: “Được.” Trần Vĩnh mãn nguyện mỉm cười lại cúi đầu xuống hôn người trước mặt. Từ xa ông Cao nhìn thấy cảnh này trong lòng cũng đã yên tâm.
Hoàn ngoại truyện.