Cô vợ gả thay của tổng tài tàn tật - Bạch Ngọc Lan - Dương Tử Sâm (truyện full) - Chương 169: Kết cục (6)
- Home
- Cô vợ gả thay của tổng tài tàn tật - Bạch Ngọc Lan - Dương Tử Sâm (truyện full)
- Chương 169: Kết cục (6)
Ngày hôm sau Dương Tử Sâm đưa Bạch Ngọc Lan và bà Lệ về nhà mẹ đẻ sau đó mới đưa cô về nhà họ Dương.
Trước khi rời đi anh cũng nói chuyện với bà Lệ mấy câu.
“Mẹ vợ, con xin lôi thời gian qua đã không chăm sóc tốt cho Ngọc Lan, còn khiến cô ấy một lần nữa chịu ủy khuất trong lễ cưới, con hứa sẽ đền bù cho cô ấy một hôn lễ khác xứng đáng”
Dương Tử Sâm trịnh trọng nói nhưng ngay sau đó bị Bạch Ngọc Lan phản bác.
“Em không cân, chúng ta đã là vợ chồng rồi em không muốn cưới nữa, cũng không cần anh phải đền bù cái gì tốn thất”
Giọng nói của Bạch Ngọc Lan vô cùng kiên định, dứt khoát cô sẽ không làm lễ cưới nữa, đơn giản là vì cô không muốn mất anh thêm một lần nữa.
Mặc dù nói mọi chuyện đã được giải quyết nhưng trong lòng cô vẫn còn ám ảnh.
Dương Tử Sâm nhìn đôi mắt vẫn còn sợ hãi của cô lại nắm tay cô an ủi: “Tin anh, lần này anh sẽ trả cho em một chú rể hoàn hảo, một hôn lễ hoàn thiện, được không”
Bạch Ngọc Lan vẫn cứ lắc đầu: “Không, Dương Tử Sâm, em đã nói rồi em không cần anh đừng nhắc chuyện này nữa”
Dương Tử Sâm nhìn cô như vậy thở dài một hơi lại theo ý cô nói: “Được, em nói không cần thì không cần.”
Bà Lệ nhìn con gái lẫn con rể lên tiếng: “Đúng vậy, Tử Sâm, mẹ cảm thấy chuyện cưới xin này thật sự không cần thiết nữa, hai đứa hạnh phúc là được rồi”
“Vâng, con đã biết”
Dương Tử Sâm gật đầu nhưng trong lòng lại có tính toán khác, anh sao có thể để cô chịu ủy khuất như vậy.
Ngay sau khi sắp xếp mọi chuyện với bà Lệ xong Dương Tử Sâm lại đưa Bạch Ngọc Lan trở về nhà họ Dương.
Ông Dương thấy cháu trai và cháu dâu trở về thì vô cùng vui mừng liên kêu nhà bếp làm một bữa cơm, ba ông cháu lại có một bữa cơm đoàn tụ ấm cúng.
Vào một ngày đẹp trời, Bạch Ngọc Lan mở mắt ra lại thấy mình ở trong một căn phòng xa lạ, cô bàng hoàng bật dậy từ trên giường lại nhìn thấy có một người phụ nữ trung niên xa lạ ở trước mặt cô.
Bạch Ngọc Lan cảnh giác hỏi: “Bà là ai? Đây là đâu?”
“Hỏi hay lắm cô bé, ta xin tự giới thiệu ta là Thẩm Huyền, còn đây là nhà của ta”
Người phụ trung niên nhoẻn miệng nói.
“Vậy tại sao tôi lại ở đây? Chồng tôi đâu rồi?”
Bạch Ngọc Lan hỏi, cô không thể tin được tối qua cô còn đang trong vòng tay của anh tại sao hôm nay lại ở nơi này, anh đâu rồi? Bạch Ngọc Lan theo bản năng nhìn xung quanh, Thẩm Huyền thấy sự hoang mang trong mắt cô lại nói: “Đừng tìm nữa, Tử Sâm không có ở đây”
“Không ở đây?”
Bạch Ngọc Lan lẩm bẩm lại hỏi: “Vậy anh ấy đâu rồi?”
“Nó ở nơi cần ở rồi, cô bé không cần hỏi nhiều không lâu nữa cô sẽ được gặp nó thôi nhưng trước đó cô cần phải trang hoàng bản thân đã”
Dứt lời Thẩm Huyền gọi ra bên ngoài.
“Người đâu, vào đây đi”
Cánh cửa mở ra, lần lượt có bốn cô gái một một chiếc váy cưới tinh khôi cùng trang sức vật dụng đến trước mặt Bạch Ngọc Lan.
“Bắt đầu đi”
Không để Bạch Ngọc Lan kịp hiểu chuyện gì cô đã bị bốn người xúm lại người chải tóc, người trang điểm người mặc váy cưới, Bạch Ngọc Lan căn bản không có cơ hội phản kháng.
Lúc mọi chuyện xong xuôi thì cô đã trở thành một cô dâu xinh đẹp, Thẩm Huyền nhìn cô từ trên xuống dưới gật đầu một cái khen ngợi: “Đẹp lắm, rất xứng đôi với Tử Sâm nhà ta.”
“Các người, bà, tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra?”
Bạch Ngọc Lan lạnh lùng hỏi.
Thẩm Huyền chưa kịp nói thì lúc này có người chạy vào nói: “Bà chủ chú rể đã tới đón cô dâu rồi”
“Nhanh như vậy sao”
Thẩm Huyền vừa dứt lời thì Dương Tử Sâm xuất hiện với một bộ vest lịch lãm.
Anh nhìn cô dâu của mình trong mắt lóe lên kinh diễm lại ôn nhu nói: “Bà xã, để em chờ lâu rồi”
“Tử Sâm, chuyện này là?”
Nhìn thấy anh Bạch Ngọc Lan an tâm không ít nhưng vẫn muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
“Không phải anh đã nói với em rồi sao anh sẽ cho em một chú rể và đám cưới hoàn chỉnh nên đã nhờ dì mang em đến đây, Ngọc Lan, có làm em sợ hay không?”
Dương Tử Sâm cẩn thận hỏi, sợ cô tỉnh dậy không thấy mình thì hoảng loạn.
Bạch Ngọc Lan nghe anh nói lại nhìn sang người phụ nữ trung niên hỏi: “Người này là dì của anh sao?”
“Đúng vậy, chính là ta, thế nào cô bé?”
Thẩm Huyền thấy cô nhìn mình không mấy thiện cảm liền hứng thú hỏi.
“Mặc dù bà đã chữa khỏi chân cho anh ấy nhưng lại khiến chúng tôi không thể nhận nhau, món nợ này tôi vẫn phải tính với bà”
Bạch Ngọc Lan lạnh lùng nói, không e ngại đối phương là dì của chồng mình.
Thẩm Huyền nghe vậy trầm mặc nhìn cô, Dương Tử Sâm ở bên cạnh che chở vợ mình sợ dì nổi giận với cô.
Một lúc lâu Thẩm Huyền chợt cười vang nói: “Được lắm, có khí phách, ta sẽ chờ.”
Dương Tử Sâm thở phào một hơi lại nói: “Cháu đưa Ngọc Lan đi trước.”
“Được, đi đi, ta sẽ đến sau”
Lúc này ở nơi tổ chức tiệc cưới mọi người đều đã có mặt đông đủ, ông Dương, bà Lệ, cha xứ cùng một số bạn bè thân tín của bọn họ như Trần Vĩnh, Cao Kỳ Anh và Lê Phương.
Ngoài ra cũng có một số người thân tín trong công ty và thêm một hai tờ báo uy tín.
Bà Lệ tuy được Dương Tử Sâm thông báo trước thế nhưng vẫn không tránh khỏi có chút lo lắng.
Cao Kỳ Anh lại tiến tới chỗ bà hỏi thăm: “Cô Lệ, lâu rồi không gặp cô, thấy cô mạnh khỏe cháu rất vui, cháu đã nghe nói về chuyện của cô và Ngọc Lan rồi, thật may mắn cô không sao, càng may mắn hơn khi ông trời đã mang Dương Tử Sâm quay trở lại bên cạnh Ngọc Lan”
“Ừm, đúng là ông trời phù hộ, khoảng thời gian trước cũng cảm ơn cháu đã bên cạnh Ngọc Lan có dịp cô sẽ mời cháu một bữa cơm”
Bà Lệ cũng niềm nở nói.
“Cô khách khí rồi nhưng cháu vẫn muốn ăn cơm cô nấu”
Cao Kỳ Anh cười duyên nói.
Lại có một giọng nói khác chen vào: “Thật không ngờ tôi mới đi công tác bên Pháp một tháng lại có nhiều thứ thay đổi như vậy, tôi gọi cho Ngọc Lan không được còn tưởng cô ấy không tiện nghe máy không ngờ lại gặp tai nạn ngoài ý muốn, lại thật không ngờ Dương Tử Sâm vậy mà còn sống, tôi xem tin tức xém chút nữa rơi hai con mắt ra ngoài”
Bà Lệ cùng Cao Kỳ Anh nhìn Lê Phương bất thình lình xuất hiện bên cạnh bọn họ Cao Kỳ Anh lại như có như không nói: “Đúng vậy cuộc đời này thật lắm chữ ngờ, có phải sắp tới tôi cũng được ăn đám cưới của ai đó không?”
“Cô nói tôi sao?”
Lê Phương chỉ vào mình.
“Còn ai nữa, tôi nhìn thấy rồi”
“Cô nhìn thấy cái gì?”
“Anh chàng kia thật sự không tồi nha”
Cao Kỳ Anh liếc mắt nhìn người đàn ông mặc bộ đồ tây màu xám đang nói chuyện với một nhóm người, lúc nãy cô đã thấy Lê Phương đi cùng anh ta.
Lê Phương cũng đưa mắt nhìn sang bên đó, trùng hợp người đàn ông kia cũng quay đầu nhìn cô, bốn mắt chạm nhau trong ánh mắt người đàn ông lại hiện ra một tia ôn nhu.
Lê Phương phút chốc đỏ mặt lại xấu hổ quay mặt đi, đúng là một tháng qua cũng có nhiều điều bất ngờ xảy đến với cô khi ở Pháp.
trong một lần hiểu nhầm trưởng khoa đột nhiên tỏ tình với cô còn bày ra bao nhiêu tỉnh thâm khiến trái tim nhỏ bé của cô đập loạn nhịp, trước khi về nước cô đã đồng ý cho anh cơ hội, cô không rõ trái tim của mình thế nào nhưng cô cảm thấy mình cũng có chút tình cảm với anh.
Vừa hay cô còn chưa có bạn trai, anh lại là một ứng cử viên sáng giá, nên đã nghe theo trái tim chính thức hẹn hò với anh.
Cao Kỳ Anh thấy cô xấu hổ cũng không trêu cô nữa, ánh mắt lại không tự chủ nhìn theo người nào đó.
Đúng lúc này đám phóng viên hô lên: “Cô dâu chú rể đến rồi”
Chiếc xe BMW màu bạc được trang trí lộng lẫy cuối cùng cũng đậu trước cổng hoa, Dương Tử Sâm cẩn thận dìu cô xuống dưới.
Mọi người nhìn thấy bọn họ liền vỗ tay hô hào, máy ảnh, máy quay cũng chuẩn bị sẵn sàng, cô dâu chú rể phút chốc đã có vô số tấm ảnh.
Nhạc đám cưới bắt đầu vang lên, Bạch Ngọc Lan và Dương Tử Sâm đứng ở cổng hoa chỉ chờ MC giới thiệu rồi bước đến lễ đường phía trước.
Màn giới thiệu của MC ngắn gọn xúc tích chỉ ba phút sau liền hô lên: “Mời cô dâu chú rể tiến vào lễ đường”Chỉ chờ có thể Dương Tử Sâm liền nắm tay cô từng bước đi lên lễ đường, khuôn mặt của hai người đều ngập tràn hạnh phúc, Bạch Ngọc Lan đã được anh dẫn từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.
Khi bọn họ đã ngồi vào vị trí cha xứ làm lễ cưới cùng các nghi thức xong liền để cô dâu chú rể tuyên thệ.
Dương Tử Sâm nhìn cô da diết nói: “Dương Tử Sâm anh hứa sẽ luôn yêu em và sẽ mãi mãi yêu em dù có chuyện gì xảy ra sau này đi nữa.
Với anh, em là tình yêu duy nhất và vĩnh viễn của anh suốt cuộc đời này”
Bạch Ngọc Lan cũng nhìn anh mà nói: “Em cũng hứa với anh sẽ luôn yêu anh bằng sự dịu dàng của chính mình, luôn kiên nhẫn trọn vẹn với tình yêu của chúng ta.
Em sẽ cùng anh vun đắp cho hôn nhân của hai ta, cùng tận hưởng cuộc sống đầy tươi đẹp và bên anh mọi lúc khi anh cần”
Sau khi hai người nói ra những lời hứa hẹn đầy lãng mạn tình cảm lại không kém phần chân thành thì cùng trao nhẫn cưới cho nhau.
Tiếp đến không cần mọi người hô hào chú rể đã cúi đầu đầu hôn môi cô dâu một cách thảm thiết.
Lúc này một bài nhạc lại được mở lên kết hợp với không khí náo nhiệt khiến lễ cưới càng thêm tràn ngập trong hạnh phúc.
Nụ hôn kéo dài thật lâu Dương Tử Sâm mới buông Bạch ngọc Lan ra thủ thỉ: “Anh nhất định sẽ khiến em và con hạnh phúc, bảo vệ các người chu toàn.”
“Em tin anh, cuộc đời này em đã không còn gì hối tiếc nữa”
Bạch Ngọc Lan nói xong liền nhìn xuống đám người bắt đầu ném hoa, cô nhìn chăm chăm và Lê Phương và Cao Kỳ Anh, hy vọng một trong hai người sẽ bắt được bó hoa, thế nhưng người tính không bằng trời tính bó hoa lại nằm gọn trong tay Trần Vĩnh.
Mọi người đều quay sang nhìn hẳn, hẳn nhìn bó hoa trong tay một hồi lâu lại từng bước đi tới chỗ Cao Kỹ Anh, theo từng bước chân của hắn trái tim của Cao Kỳ Anh không ngừng đập liên hôi.
Cuối cùng bó hoa được đưa đến trước mặt cô, Trần Vĩnh cười như có như không nói: “Hoa đẹp phải xứng với người đẹp”
Cao Kỳ Anh không biết có nên nhận hay không thì Lê Phương ở bên cạnh huých vào người cô một cái nói nhỏ: “Cầm đi, tôi cũng hy vọng cô có hạnh phúc.”
Trong lòng Cao Kỳ Anh xốn xao vô thức đưa tay ra nhận hoa nhưng trong thâm tâm lại cười khổ.
Thẩm Huyền nhìn đôi trẻ hạnh phúc bên nhau cuối cùng cũng mãn nguyện nói: “Chị ở trên trời nếu biết thằng bé hạnh phúc hắn sẽ vui mừng đi”
“Đương nhiên rồi, ở thiên đường chị ấy sẽ mỉm cười”
Finn khẳng định một câu lại kéo vợ mình vào vòng tay.
Bạch Ngọc Lan cùng Dương Tử sâm nhận vô số lời chúc của mọi người lần này cô đi chúc rượu mọi người đã có anh bên cạnh, hơn hết còn có mẹ cô và bạn bè thân thiết tham dự nên không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Cảm ơn ông trời đã tác hợp bọn họ với nhau, cuộc đời này chỉ cần ở bên nhau là đủ.
Hoàn chính văn.