Cô vợ gả thay của tổng tài tàn tật - Bạch Ngọc Lan - Dương Tử Sâm (truyện full) - Chương 167: Kết cục (4)
- Home
- Cô vợ gả thay của tổng tài tàn tật - Bạch Ngọc Lan - Dương Tử Sâm (truyện full)
- Chương 167: Kết cục (4)
Biệt thự ngoại ô.
Bạch Ngọc Lan ra đến cửa thì bị hai vệ sĩ trước mặt chặn lại không cho cô rời đi, bọn họ đối diện với nhau Bạch Ngọc Lan mặt lạnh như băng quát lớn: “Tránh ra”
Một người cung kính nói: “Thưa cô, cô không thể rời khỏi đây, thiếu gia đã căn dặn chúng tôi..”
Tên kia chưa kịp nói hết Bạch Ngọc Lan lạnh lùng ngắt lời: “Thiếu gia của các ngươi à, nói cho các người biết thiếu gia các người cũng phải nghe lời tôi huống chỉ là các người, mau tránh ra cho tôi”
Hai vệ sĩ toát cả mồ hôi, bọn họ chỉ nghe lời căn dặn của thiếu gia canh chừng Bạch Ngọc Lan cẩn thận không để cô đi lung tung, bọn họ đâu dám làm trái.
“Cái này, chúng tôi, chúng tôi không có lệnh của thiếu gia không thể để cô rời đi được”
Một tên vẫn can đảm nói.
“Tốt lắm các người không tránh phải không vậy thì đừng trách tôi không biết nặng nhẹ”
Bạch Ngọc Lan chuẩn bị tư thế muốn ra tay, mà hai người kia cũng trong tinh thần cảnh giác.
“Ngọc Lan à, con đừng manh động, chúng ta vào nhà trước đi được không.”
Bà Lệ ở bên cạnh lo lắng cho con gái nên khuyên bảo.
Cô lại không để ý, hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng đi tìm Dương Tử Sâm, trong khi Bạch Ngọc Lan đã muốn dụng võ ra tay thì một giọng nói vừa lo lắng vừa sốt ruột vang lên: “Dừng tay.”
Tất cả đều quay đầu nhìn người đàn ông đang hấp tấp tiến về chỗ này, Bạch Ngọc Lan nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc mọi động tác đều cứng đờ, xung quanh dường như không còn ai ngoài người đàn ông đó.
Dương Tử Sâm rất nhanh đã đến trước mặt Bạch Ngọc Lan, hơi thở anh có chút rối loạn vì vội vàng chạy vào đây.
Ổn định xong hơi thở anh mới nghẹn ngào gọi một tiếng: “Ngọc Lan…
Bạch Ngọc Lan nhìn anh đứng sừng sững trước mặt mình cô không nhịn được nhào tới ôm chầm lấy anh.
“Tử Sâm, hu hu hu”
Lúc này đây Bạch Ngọc Lan chỉ biết gắt gao ôm lấy anh rồi òa lên khóc cô đã không còn biết phải nói cái gì nữa rồi, cô rất sợ đây chỉ là giả, sợ cô chỉ cần buông lỏng anh anh liên biển mất.
Mà Dương Tử Sâm cũng giống như cô, tâm trạng phập phồng không yên, trái tim đập thình thịch liên tục, anh bao bọc cô trong vòng tay của mình dịu dàng che chở, lại nghẹn khuất an ủi: “Ngọc Lan, chớ khóc.”
Bạch Ngọc Lan vẫn cứ vùi mặt trong lồng ngực anh không dám ngẩng lên, cô vừa nấc vừa nói: “Tử Sâm, nói cho em biết là anh đúng không? Thật sự là anh đúng không, em không nằm mơ chứ, mau nói cho em biết”
“Ừm, là anh, anh là chân thật, không phải mơ, em có thể sờ xem”
Dương Tử Sâm thấy cô như vậy vô cùng đau lòng, anh cầm lấy bàn tay của cô đưa lên khuôn mặt của mình để cô có thể cảm nhận một cách chân thật hơn.
Chạm vào từng đường nét, da thịt của anh Bạch Ngọc Lan mới dám từ từ ngẩng mặt lên nhìn, ánh mắt cô đã mờ nhòe không nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh lúc cô tính đưa tay lên lau thì Dương Tử Sâm đã nhanh hơn cô một bước, anh bất giác nâng bàn tay đang ôm eo cô lên lại nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đọng trên khóe mi của cô, nước mắt chạm vào tay vô cùng nóng bỏng làm anh càng thêm xót, là anh đã khiến cô phải khóc, anh không ngừng tự trách bản thân mình.
“Là anh, thực sự là anh rồi, Tử Sâm, em rất nhớ anh, từng ngày từng giờ đều nhớ anh”
Bạch Ngọc Lan tuy được Dương Tử Sâm lau sạch nước mắt nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
“Anh cũng vậy, cũng rất nhớ em, Ngọc Lan”
Dương Tử Sâm một lần nữa ôm cô vào lòng, nhẹ hôn lên tóc, bao nhiêu nỗi niềm anh không thể nói chỉ có thể ôm cô thể này cảm nhận hơi ấm của cô.
Bà Lệ đứng một bên xúc động không nói nên lời, bà không ở lại làm phiền đôi trẻ mà cất bước đi vào trong trước.
Đột nhiên lúc này Bạch Ngọc Lan lại rời khỏi vòng tay của anh, đôi mắt ươn ướt lại đầy vẻ giận dữ.
Dương Tử Sâm không hiểu chuyện gì có chút lo lắng hỏi: “Ngọc Lan, em làm sao vậy?”
Bạch Ngọc Lan lại lạnh lùng nói: “Dương Tử Sâm, anh nói cho em tại sao rõ ràng anh không chết, rõ ràng anh ở ngay bên cạnh em lại không nói cho em biết, đã vậy còn dùng mặt nạ che mặt, giả câm không nói chuyện, anh cũng thật dám nghĩ, anh có biết em đã rất đau lòng khi nghe tin anh chết không, tại sao anh còn dõi em”
Bạch Ngọc Lan vừa đau lòng vừa tức giận, giận anh đã không nói cho cô biết, giận anh khiến cô khổ sở, càng giận anh quá tài tình biết cách che giấu để cô không nhận ra anh.
Biết cô giận mình Dương Tử Sâm bày khuôn mặt áy náy nói: “Ngọc Lan, anh xin lỗi, có một số chuyện bất đắc dĩ anh không thể nói thật cho em biết được, anh…”
“Vậy bây giờ thì sao, anh đã có thể nói cho em biết hay chưa?”
Bạch Ngọc Lan chăm chăm nhìn anh hỏi.
“Chúng ta vào nhà trước anh sẽ kể toàn bộ sự việc cho em”
Dứt lời anh lại bất chợt bế cô lên mang cô vào bên trong.
“Anh..”
Bị ôm bất ngờ Bạch Ngọc Lan theo bản năng ôm lấy cổ anh, hai mắt luôn dán lên khuôn mặt của anh không chớp mắt dù một cái.
Cô tự hỏi đây đã là thật hay chưa, anh trở về bên cô rồi sao? Hạnh phúc đến bất ngờ luôn khiến cho người ta sợ hãi, hơn nữa Bạch Ngọc Lan đã nhiều lần nằm mộng nên cô có chút không xác định được đâu là mơ đâu là thật, mặc dù đã chạm vào anh, được anh ôm cũng nghe giọng nói của anh nhưng cô vẫn sợ.
Dương Tử Sâm cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, lúc anh nhìn xuống lại thấy vẻ hoang mang của cô trái tim anh co thắt lại, phút chốc đã đưa cô vào phòng đặt cô lên giường.
Thể nhưng Bạch Ngọc Lan lại bám chặt lấy anh không buông, Dương Tử Sâm nghỉ hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
“Em sợ khi em buông anh ra rồi anh sẽ lại biến mất”
Bạch Ngọc Lan nói hai tay vẫn ôm lấy cổ anh.
Câu nói của cô khiến Dương Tử Sâm càng thêm đau lòng, anh lại khàn giọng nói: “Đừng sợ, anh ở bên cạnh em sẽ không biến mất”
Anh không đặt cô xuống giường nữa ngược lại ngồi xuống để cô trong lòng mình vuốt ve tóc cô nói: “Ngọc Lan, anh đã khiến em phải khổ sở rôi”
“Anh quay về bên em là được rồi em sẽ không khổ sở nữa”
Bạch Ngọc Lan dụi vào người anh da diết nói.
“Ừm, anh sẽ không rời xa em nữa, anh hứa.”
Dương Tử Sâm đảm bảo, chỉ duy nhất lần này thôi anh sẽ không để vợ anh phải chịu tổn thương hay đau khổ nào nữa.
Hai người cứ thế ngồi trên giường ôm nhau không rời, thời gian như ngừng lại trong giây phút này.
Lại nói ông Dương sau khi rời khỏi công ty liền biết chuyện bà Xuân và quản gia đã bị bắt đi ông không về nhà họ Dương mà đến đồn cảnh sát trước, nói thế nào ông cũng có vài thắc mắc muốn hỏi bọn họ.
Ông Dương đến nơi cảnh sát cũng thẩm vấn xong bọn họ, trước những chứng cứ đầy xác thực cùng mấy băng ghi âm mà Trần Vĩnh và Finn gửi đến cộng thêm một vài nhân chứng trong các vụ mà hai mẹ con bà Xuân gây nên thì bọn họ đã ngoan ngoãn nhận tội.
Vì phạm phải tội cố ý giết người hại mẹ con bà Xuân đều bị xử tù hơn hai mươi năm, quản gia chỉ tham gia thực hiện kế hoạch giết người nên được xử nhẹ hơn một chút nhưng chung quy vẫn là đi tù.
Lúc bà Xuân đối mặt với ông Dương bà ta đã không còn vẻ hống hách nữa mà chỉ có vẻ sợ hãi, rối loạn, biết mình phải ở tù hơn hai mươi năm bà ta như muốn điên lên.
“Ba, con xin ba đấy giúp con và Tử Hiên đi mà, con không muốn ở tù, không muốn”
Bà Xuân liên tục cầu xin ông Dương.
Ông chỉ lạnh lùng nhìn bà ta nói: “Biết sẽ có ngày hôm nay tại sao lại còn làm ra những điều này, tội của cô và Dương Tử Hiên tôi cứu không được”
“Ha ha ha, trong lòng ba chỉ có một mình Dương Tử Sâm thôi sao, nếu hôm nay người vào tù là nó ba có cứu hay không?”
Bà Xuân như phát điên hỏi.