Cô vợ xấu xí Hạ Tịch Nghiên - Chương 239
“Mục Chính Hi, anh thay quần áo cũng không tránh đi chỗ khác sao?” Hạ Tịch Nghiên xoay mặt, vẻ mặt đỏ bừng hỏi.
Mục Chính Hi tiếp tục thay quần áo, cởi quần, lấy quần áo trợ lý đưa đến, thay ra.
Hạ Tịch Nghiên mặc dù không nhìn nữa, nhưng cũng có thể cảm thấy được, ngồi trên giường, tay chân luống cuống, không biết nên làm sao bây giờ.
Mục Chính Hi, anh cũng quá tùy tiện đó a a a! Nhìn Hạ Tịch Nghiên mặt đỏ tim đập, không dám nhìn thẳng, Mục Chính Hi tỏ vẻ vô cùng tùy ý, thay quần áo cũng không nhịn được châm chọc: “Hôn cũng đã kết rồi, còn cái gì chứ?”
Hạ Tịch Nghiên: “…” Giọng điệu của Mục Chính Hi rõ ràng là vợ chồng rồi, còn sợ gì chứ! “Mặc dù là kết hôn rồi, nhưng cũng đã ly hôn rồi, quan trọng là chúng ta có giống vợ chồng đâu!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Những lời này của cô, hoàn toàn là lời mà Mục Chính Hi cấm kỵ! Nhưng mà, người nói vô ý, người nghe cố tình! Mục Chính Hi cũng không phải là hiểu như vậy.
Sau khi không nghe được động tĩnh gì, Hạ Tịch Nghiên mới nhếch mắt: “Anh thay xong chưa?” Cô hỏi.
Chỉ là không có tiếng trả lời
Hạ Tịch Nghiên ngẩn người, cảm giác không có động tĩnh hay thanh âm, lúc này mới quay đầu lại.
Nhưng mà vừa quay lại, cả người Mục Chính Hi đã đến gần rồi.
Hai người, hơi thở đối diện hơi thở, thậm chí còn ma sát lại, Hạ Tịch Nghiên sững sờ, theo bản năng rụt lui một chút.
“Anh – ”
“Cô Hạ, tôi có thể hiểu được, đây là cô đang phàn nàn sao?” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên hỏi.
Hạ Tịch Nghiên nháy nháy mắt, trong nhất thời không phản ứng lại được: “Cái gì? ! ”
“Nếu em cảm thấy chúng ta làm những việc không giống những cặp vợ chồng khác, tôi có thể thỏa mãn em!” Mục Chính Hi nhìn cô ung dung nói.
Nói xong lời này, Hạ Tịch Nghiên mới chợt nhận ra, hiểu ý của Mục Chính Hi
Khuôn mặt lập tức đỏ lên.
Nhìn Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên mở miệng: “Anh nói cái gì!”
“Không phải sao? Nghe giọng điệu của em, tôi nghe thấy một mùi vị phàn nàn rất nồng!” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên, khóe miệng nở một nụ cười trêu ngươi.
Hạ Tịch Nghiên có cảm giác không thể nào giải thích được, có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
“Em không có ý này! ”
“Nhưng mà tôi lại nghe thấy thế!” Mục Chính Hi vô cùng chắc chắn nói
Hạ Tịch Nghiên: “… ”
“Cô Hạ, tôi rất vui, tùy thời có thể thỏa mãn em!” Mục Chính Hi nhìn cô trêu chọc mở miệng.
Anh phát hiện, nhìn dáng vẻ nói không nên lời của Hạ Tịch Nghiên, anh rất thích, hơn nữa, rất thỏa mãn.
Bình thường vô cùng giống con nhím nhỏ, mỗi lần mở miệng dều nói đến mức người ta không thể nói được, mà bây giờ, nhìn cô cái gì cũng không nói lên lời được, Mục Chính Hi rất thích.
Nhìn con mắt linh động như bảo thạch của Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên đột nhiên không biết nói gì cho phải.
Sau đó cô đẩy Mục Chính Hi ra: “Tổng giám đốc Mục, trò đùa này không vui chút nào!” Nói xong, cô mở miệng: “Tôi phải thay quần áo!” Nhìn dáng vẻ né tránh của Hạ Tịch Nghiên, khóe miệng của Mục Chính Hi cong lên, sau đó nhíu mày nhìn cô: “Em thay đi!”
Hạ Tịch Nghiên: “…” Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mục Chính Hi.
Mà Mục Chính Hi vẫn đứng ở, không nhúc nhích, thậm chí ánh mắt cũng dán chặt vào người cô.
“Thay đi!”
Hạ Tịch Nghiên: “… Tổng giám đốc Mục, anh không tránh đi một chút sao?
“Tránh cái gì?”
“Tôi muốn thay quần áo!”
“Thay đi!” Giọng điệu của Mục Chính Hi, đương nhiên như vậy.
Hạ Tịch Nghiên không nhịn được, “Anh đi ra ngoài!”
“Vì sao! ? Lúc tôi thay quần áo cũng không bảo em ra ngoài!” Mục Chính Hi nói.