CÔ ÚT NHÀ GIÀU LÀ BÀ TỔ CỦA GIỚI HUYỀN HỌC - Đường Hoàn Hoàn - Chương 17
Kết quả chó đen tiến lên hai bước, đặt nửa củ khoai lang vừa ngậm đến trước mặt cô bé.
Hữu Hữu kinh ngạc trợn tròn mắt, hóa ra lúc trước cô bé hiểu lầm ý của chó đen à?
“Hóa ra con chó này không ăn à? Thôi bỏ đi, đi thôi.” Nhìn thấy nửa chủ khoai lang bị chó đen nhả ra, nhóm mấy người trẻ tuổi kia cũng rời đi ngay.
Ở bên này, chó đen vẫn nhìn chằm chằm vào Hữu Hữu, thấy cô bé không nhận lấy khoai lang, chó đen sủa vài tiếng, sau đó hất cằm về phía củ khoai, ý bảo cô bé ăn đi.
Nó coi Hữu Hữu trở thành con nó mà chăm sóc.
“…”
Hữu Hữu khó xử, cô bé ngồi xổm xuống, do dự nhặt nửa củ khoai lang kia lên. Cô gái nhỏ không muốn cô phụ lòng tốt của chó đen.
“Vậy chúng ta chia nhau đi, mỗi người một nửa.”
Cuối cùng Hữu Hữu quyết định, để phần ngoài rìa cho chó đen, còn cô bé sẽ ăn bộ phận sạch sẽ nhất ở bên trong.
Cùng lúc đó, một chiếc xe màu đen dừng ở con đường phía đối diện để chờ đèn xanh.
Tô Thời Thâm tăng tốc suốt một đường, cuối cùng cũng có thể đuổi đến điểm đỏ lóe sáng trên bản đồ kia.
Lúc tầm mắt anh ấy xuyên qua cửa sổ thủy tinh của xe, nhìn về phía bóng dáng nhỏ bé của cô bé bên đường đối diện, bản đồ trong đầu anh ấy đột nhiên biến mất.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là Tô Hữu Hữu.
Cô bé mặc một chiếc váy nhỏ màu vàng bẩn thỉu (do bị cọ bẩn lúc lên xuống xe).
Làn váy có vài chỗ rách (do bị mắc vào thanh sắt lúc lên xuống xe).
Hai bím tóc một cao một thấp (do cựa quậy lúc ngủ).
Cô bé ngồi xổm ở ven đường, lúc này, đỉnh đầu cô bé còn chẳng cao được bằng một nửa con chó đen kia.
Tô Thời Thâm trơ mắt nhìn cô bé nhặt nửa củ khoai lang dưới đất lên, bẻ một nửa ra chia cho chó nhỏ, sau đó cúi đầu ăn sạch nửa còn lại.
Mà phía sau, cách nơi cô bé ngồi không xa là một đống rác.
Anh ấy không chút nghi ngờ, nửa củ khoai lang đó là do cô bé và con chó đen kia bới được từ đống ra kia ra.
Cảnh tượng kia đập vào mắt khiến người đàn ông không thể kiềm chế cảm xúc của mình nữa, khóe mắt anh ấy như muốn nứt ra, trong đáy mắt là cuồn cuộn sóng to gió lớn.
Nhìn đèn đỏ vẫn đang đếm ngược, anh ấy chậm rãi hít sâu một hơi, rồi cầm điện thoại lên chụp lại hình ảnh cô bé nhỏ không nỡ một miếng cắn hết miếng khoai lang nhỏ chỉ cỡ hai ngón tay, mà cẩn thận cắn từng miếng nhỏ xíu xiu, gửi vào nhóm Wechat.
[Tìm được rồi.]
[Đang ăn đồ ăn bới được từ đống rác.]