Cô Dâu Đóng Thế - Vũ Ngọc Hương - Chương 25
Hả hê chưa được bao lâu, nỗi lo Lâm Đạt trừng phạt vì làm cô nhân tình của anh ta tức tối giận hờn ập đến, tôi thoáng rùng mình. Hình như… tôi vừa mới tự đưa mình vào họng súng rồi!
Đứng phắt dậy, tôi nghiêm giọng:
– Hồ sơ của tôi cô cứ hỏi chồng tôi. Tôi về phòng làm việc đây!
Tôi xoay người bước nhanh, mặc kệ kẻ vẫn còn bị cơn ghen tuông làm cho xây xẩm đến kinh hoàng kia ngồi lặng một chỗ. Linh San tin tưởng Lâm Đạt 100% là sự thật, và… anh ta cũng hoàn toàn xứng đáng với lòng tin, với tình yêu của cô ta hơn bao giờ hết. Chứng kiến cơn đau đớn của cô ta, chẳng hiểu sao trái tim tôi lại vô thức nhói lên từng hồi. Cứ nghĩ làm cô ta ghen tuông tôi sẽ vui vẻ, lòng sẽ nhẹ tênh, nào ngờ… Tôi ghen… có thế nào tôi vẫn cứ ghen tuông với cô ta mà không thể bắt bản thân ngừng lại. Những lời bịa đặt của tôi… chỉ thể hiện một sự bất lực, một lời tuyên bố thua cuộc rõ ràng nhất đến cô ta mà thôi.
– Em có khỏe không, nhìn em hơi xanh!
Âm giọng quan tâm của Phạm Hoàng Hải vang lên bên tai, tôi giật mình thoát khỏi những suy nghĩ ngớ ngẩn, gượng cười ngẩng lên nhìn anh ta:
– Em không sao… cảm ơn anh…
– Ừ, nếu em cảm thấy không khỏe thì cứ về nghỉ ngơi, không sao cả!
Tôi mím môi, khẽ gật đầu, cố gắng tập trung vào tập tài liệu trước mặt. Nói thì cũng đã nói rồi, ai bảo cô ta chọc tôi điên lên chứ? Hơn nữa… tôi cũng chỉ nói vu vơ, tùy cô ta hiểu thế nào thì hiểu!
Bữa trưa, Lâm Đạt nhắn tôi xuống sảnh. Thoáng thấy tôi, hàng mày rậm chau lại, anh ta lập tức xoay người. Tôi đành lập cập bước theo anh ta qua dãy hành lang, trong lòng lo thon thót. Anh ta dừng chân trước một khu nhà ăn dát gạch trắng tinh của tòa nhà trụ sở Mạnh Phát.
Đạt bước vào khu phòng ăn VIP, tôi nghiễm nhiên được theo anh ta vào đó. Đồ ăn khu VIP được nhân viên phục vụ tận nơi. Mở nắp hộp cơm, những món ngon lành bên trong quả thực hấp dẫn người nhìn. Có điều trước khuôn mặt lạnh lùng như băng đối diện tôi như vậy, quả tình tôi ăn cũng không thấy ngon miệng.
– Cô giỏi lắm!
Tông giọng mỉa mai, Lâm Đạt bất ngờ khen đểu tôi một câu, đúng lúc tôi nuốt miếng canh, làm tôi sặc đến phát ho. Cái mặt tôi đỏ lên vì sặc, chắc hẳn nhìn đáng ghét vô cùng. Sâu trong lòng, tôi sợ đến phát run. Lỡ như… Lâm Đạt tức giận, tung hê tôi là Trần Hoài Phương giả mạo, hậu quả sẽ thế nào? Tôi đúng là… cái miệng làm hại cái thân! Bản thân đã như cá nằm trên thớt, còn dám chọc ghẹo kẻ cầm dao! Quá sức liều mạng rồi!
Đạt lừ mắt, không nói thêm câu gì. Chỉ cần vậy thôi, tôi vỗ vỗ ngực, cơ mặt giãn ra, khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm. Lâm Đạt… tha cho cái mỏ hỗn của tôi rồi, có đúng không? Chắc hẳn Linh San trách móc chất vấn Đạt nhưng anh ta đủ khả năng làm cô ta tin tưởng. Tình yêu của bọn họ… có thế nào cũng thật đáng ngưỡng mộ. Nghĩ vậy, tôi có muốn nuốt thêm cũng không sao nuốt nổi, đành đặt cạch thìa đũa xuống. Suất cơm đắt giá vẫn còn hơn nửa.
– Ăn thêm đi, gầy như con cá mắm! . Truyện Mỹ Thực
Một câu quan tâm của kẻ lạnh băng ngồi đối diện làm hai mắt tôi tròn xoe, cứ trân trân nhìn anh ta, nhất thời không nói nổi câu gì. Chẳng phải, anh ta đang ghét tôi đến hắt nước đổ đi sao?
Trấn tĩnh lại, tôi gật gật đầu, ngoan ngoãn cầm đũa thìa ăn tiếp. Người kia ăn xong, còn ngồi đó nhấp ngụm trà thơm chờ tôi ăn nốt suất cơm. Có phải ý Lâm Đạt, tôi gầy guộc sẽ làm xấu mặt anh ta không? Chắc là vậy rồi… chứ không thì tại sao anh ta phải nói thế chứ!
Trở về phòng làm việc, mọi chuyện xảy ra cứ rối như tơ vò. Chuyện Lâm Đạt không thực sự tức giận, chuyện Linh San không biết tôi là Trần Hoài Phương giả, chuyện cô ta khao khát Đạt công khai mối quan hệ đến mức thẳng thắn tuyên chiến với tôi… Tất cả đều khiến tôi không có lời giải đáp nào hợp tình hợp lý. Thở hắt ra một hơi… Thôi, đừng nghĩ nữa, tập trung làm việc!
Cuối giờ chiều, bị chị phó phòng sai mấy việc vặt nên tôi trở thành người về muộn nhất phòng. Đã gần sáu giờ rồi, phải nhanh một chút mới kịp bữa tối! Vội vã xếp đồ vào túi xách, lòng tôi hồi hộp nghĩ đến bữa tối nay, Lâm Đạt sẽ về ăn cùng tôi. Anh ta không chữa lại lời, nhất định tối nay sẽ về. Chuyện Lâm Đạt yêu Linh San, chính miệng Đạt chưa từng thừa nhận, cũng không chọn cô ta làm vợ, lại chứng kiến việc Linh San ghen tuông đến điên loạn mà bất chấp đạo lý trước tôi, tự nhiên tôi lại cảm thấy… dù chỉ một tia hi vọng cũng đừng bỏ cuộc! Không hẳn là tranh giành, mà chỉ đơn giản là… tôi muốn mang niềm vui đến cho Đạt! Dường như mỗi lúc… tôi lại thêm thích anh ta. Dù biết mình quá sức ngu ngốc cứ đâm đầu vào một vách băng, vẫn không sao ngăn cấm bản thân đâm đầu!