Cô dâu bỏ trốn của quỷ Vương – Bạch Nhược Hi – Đông Phương Nguyệt Bạch - Chương 26
Chương 26 : Mâu thuẫn với dì hai
Trong căn phòng kho tối tăm, lạnh lẽo, hai bóng hình nam nữ đang quấn chặt lấy nhau, không ngừng hoan hỉ vô độ.
Ưm…
Nam chính trong cơn hoan ái này chính là giảng viên Triệu Hoan, mà người con gái xinh đẹp mỹ miều kia không phải ai khác, là Uyển Tranh.
Hai người bọn họ đang quấn chặt lấy nhau, quần áo lột sạch, ném xuống dưới đất, kêu rên, thở dốc mãnh liệt.
Bạch Nhược Hi bị cảnh tưởng trước mắt làm cho ngây ngốc. Cô thật không ngờ Uyển Tranh ngoài tính cách vênh váo, kênh kiệu ra, còn sở hữu bản năng lăng loàn, vô phép như thế.
Bạch Nhược Hi lắc đầu khinh thường, sau đó nhón bước ra ngoài, không thèm quay đầu nhìn lại một lần nào nữa.
Kể từ sau cái chết của Ánh Linh, những người bạn cùng phòng của cô không còn hứng thú vui vẻ như trước, gương mặt ai cũng đượm buồn. Sâu trong tâm khảm của họ, cái chết của Ánh Linh là một phần ký ức không thể nói quên là quên ngay được.
Trình Vân nằm soài trên giường, vô thức nhìn vào tờ lịch để bàn, ngạc nhiên mà nói:
– Ngày mai đã là cuối tuần rồi. Các cậu có dự định gì chưa?
Nghe đến hai từ “cuối tuần”, Bạch Nhược Hi mới sực nhớ, cô đã có hẹn với gia đình Bối Ngọc rằng sẽ trở về thăm họ vào cuối tuần này.
Bạch Nhược Hi đưa tay vỗ vỗ lên đầu, đoạn ngồi bật dậy, gói gọn vài bộ quần áo của Bối Ngọc, xếp ngay ngắn vào trong vali.
Quãng đường từ trường học về đến nhà Bối Ngọc cũng không xa lắm, chỉ tốn ba mươi phút đi xe. Bạch Nhược Hi chào tạm biệt bạn cùng phòng, sau đó xuống cổng đón xe, trở về nhà Bối Ngọc.
Phần ký ức của Bối Ngọc vẫn luôn còn trong suy nghĩ của cô. Do vậy, Bạch Nhược Hi có thể dễ dàng tìm được đường về bất cứ lúc nào.
Nhà họ Lạc cũng thuộc vào tầng lớp giàu có. Căn biệt thự tuy không xa hoa như những nơi khác nhưng đầy đủ tiện nghi đắt tiền.
Bạch Nhược Hi do dự một chút, sau đó mới hít một hơi thật sâu, đặt toàn bộ dũng khí lên chiếc chuông cửa.
Reng…reng…
Chuông cửa reo lên inh ỏi.
Từ phía trong nhà, một nữ giúp việc hơi nghiêng đầu ra quan sát, nhận ra là đại tiểu thư Bối Ngọc liền thông báo cho ông Lạc biết:
– Ông bà chủ, đại tiểu thư đã về ạ!
Lạc Nguyên Viễn biết Bối Ngọc đã về, nhưng ông ta cũng chỉ ngồi yên lặng trên sô pha xem ca nhạc, không mảy may quan tâm đến cô.
Bà Lâm vừa mở cửa cho cô, vừa nở nụ cười dịu dàng:
– Con à, hơn hai tháng rồi con chưa về đây thăm mọi người đấy!
Dựa vào ký ức của Bối Ngọc, Bạch Nhược Hi biết được bà Lâm vô cùng thương yêu cô ấy, chăm sóc cho Bối Ngọc còn hơn cả con ruột.
Bạch Nhược Hi nắm lấy bàn tay nhăn nheo, gầy guộc của bà Lâm, mỉm cười trìu mến, đáp:
– Chẳng phải hôm nay con đã về đây rồi sao? Thím Lâm à, con cũng nhớ thím!
E hèm!
Phía sau lưng Bạch Nhược Hi bất chợt vang lên tiếng hắng giọng của một cô gái. Bạch Nhược Hi quay đầu lại nhìn, cô ta chính là Lạc Tương Nhi, em gái cùng cha, khác mẹ của Bối Ngọc.
Lạc Tương Nhi một tay ôm eo, tay còn lại phủi phủi trước mũi, nhếch miệng cười đầy khinh miệt:
– Chị gái à, sao hôm nay chị mới chịu về thăm nhà vậy? Em còn nghĩ chị đã bỏ nhà đi biệt tăm rồi chứ?
Hai chị em Bối Ngọc vốn không ưa gì nhau, nhất là Lạc Tương Nhi luôn coi cô ấy như một cái gai trong mắt.
Mà Lạc Nguyên Viễn lại yêu thương, chiều chuộng Lạc Tương Nhi vô điều kiện, sẵn sàng bỏ một khoản tiền lớn chỉ để chiều theo bất kỳ sở thích nào của cô ta. Duy chỉ với Bối Ngọc, ông chưa bao giờ đặt cô vào trong tầm mắt.
Bạch Nhược Hi không buồn tiếp chuyện với cô ta, chỉ hếch mặt hừ lạnh, sau đó kéo vali bình thản bước vào bên trong phòng khách.
Trước thái độ khinh thường này của cô, Lạc Tương Nhi vô cùng uất ức.
Cô ta nhìn chằm chằm vào phía sau lưng Bạch Nhược Hi, trong lòng tràn ngập thù hận.
Lạc Nguyên Viễn trông thấy Bạch Nhược Hi bước vào, chỉ thờ ơ buông ra một câu:
– Mau thay đồ rồi xuống bếp phụ dì con làm vài món ăn đi!
– Vâng, thưa cha!
Có một người cha sắt đá như Lạc Nguyên Viễn, quả thực đây là người đầu tiên Bạch Nhược Hi bắt gặp. Cha mẹ cô đã qua đời từ lâu, nhưng ông bà Bạch luôn yêu thương và chăm sóc cô bằng những thứ toàn diện nhất mà ông bà có.
Cành nghĩ, Bạch Nhược Hi lại càng cảm thấy nhớ cha mẹ cô, nước mắt tự khắc chảy xuống.
Cô sắp xếp lại đồ đạc, sau đó mở cửa bước xuống dưới bếp.
Trịnh Nghi, mẹ của Lạc Tương Nhi, cũng là dì hai của Bối Ngọc đang đứng dưới bếp chỉ trỏ thím Lâm làm đồ ăn.
Mỗi khi thím Lâm làm điều gì không vừa ý, bà ta sẵn sàng chỉ tay mắng nhiếc thím thậm tệ.
Bạch Nhược Hi vừa bước xuống dưới lầu đã trông thấy một cảnh tượng vô cùng chướng mắt:
Trịnh Nghi đang dùng một ngón tay dí vào trán thím Lâm, gằn giọng mà trì chiết:
– Ôi bà già lẩm cẩm này, đến bây giờ mà bà còn không biết phân biệt đâu là thịt bò tươi, đâu là thịt bò quá hạn một ngày à?
Thím Lâm tuổi đã cao, làm việc trong nhà họ Lạc đã hơn ba mươi năm, do vậy chỉ biết cắn răng cam chịu.
Nếu như Bối Ngọc của khi trước, chắc chắn cô ấy sẽ chọn cách lờ đi để sống êm đềm qua ngày. Tuy nhiên, Bạch Nhược Hi vốn rất ghét loại người lòng dạ rắn độc như Trịnh Nghi.
Do vậy, cô bước thẳng về phía bà ta, dùng lực kéo mạnh bàn tay đang ra sức chỉ trỏ về phía thím Lâm, hừ lạnh nói:
– Dì hai, dì có thấy việc làm của mình vô cùng hỗn láo hay không?…
—————————-