Cố Chấp Trói Buộc, Cố Chấp Yêu Em - Chương 10: Bố vợ tham lam
Men rượu tan đi, anh mới nhận ra bản thân đã mất lý trí đến mức nào. Anh bị sự ghen tuông cùng nỗi sợ sẽ mất đi cô che mờ, mà làm ra những hành động không nên.
Anh chưa bao giờ muốn cô ghét mình, nhưng ngày qua ngày cứ thế làm mọi việc trở nên tồi tệ hơn.
Thương Chiến Nam không tự chủ được di chuyển đến bên cạnh Tố Cẩm Huyên, đầu cúi xuống hôn lên bờ vai nhỏ bé.
Đôi mắt Tố Cẩm Huyên khẽ lay động, cô đã thức giấc từ lâu nhưng đối với hành động thân mật này của Thương Chiến Nam lại thờ ơ.
Cô không nói không rằng tùy ý anh ta muốn làm gì thì làm, nếu anh ta đã thích thể xác này của cô tới vậy thì cứ để anh ta sử dụng đi, nhưng trái tim cô anh ta đừng hòng có được.
Tố Cẩm Huyên dùng cách thức riêng của mình, để thể hiện sự chán ghét cùng căm phẫn đối với những việc Thương Chiến Nam đã làm.
Mà Thương Chiến Nam sau khi chạm vào cơ thể Tố Cẩm Huyên dường như phát hiện ra điều gì đó. Anh ta nhanh chóng đặt tay lên trán cô kiểm tra nhiệt độ, cảm giác nóng ran truyền tới khiến anh ta hoảng hốt, nhanh chóng tìm kiếm áo choàng tắm khoác lên người rồi luồn tay xuống dưới chăn bế cô lên.
Tố Cẩm Huyên vốn không muốn nói chuyện với Thương Chiến Nam, nhưng hành động này của anh ta buộc cô phải mở miệng:
“Anh muốn làm gì?”
Nghe chất giọng tắc nghẹt bên tai, Thương Chiến Nam cúi đầu xuống nhìn gương mặt bơ phờ của vợ trả lời:
“Đưa em đi bệnh viện.”
Tố Cẩm Huyên cảm thấy bản thân đa phần là bị anh ta hắt nước lên người mà cảm lạnh, ngữ điệu lạnh lùng phản đối.
“Không cần.”
Thương Chiến Nam bước chậm lại, dịu dàng dỗ dành vợ: “Ngoan nghe anh, em bị sốt rồi để thế này không tốt đâu.”
Tố Cẩm Huyên mím chặt môi, càng nghe anh ta nói càng trở lên giận dữ. Anh ta làm cô ra nông nỗi này còn giả vờ mèo khóc chuột sao?
Cô vùng vằng thoát khỏi cánh tay anh ta, bất chấp việc mình sẽ bị ngã xuống đất:
“Anh không nhớ hay giả vờ quên việc mình đã làm? Thương Chiến Nam tôi không muốn đi bệnh viện anh nghe rõ không?”
Thương Chiến Nam sững lại, gương mặt hiện lên vẻ trầm tư, trong lúc Tố Cẩm Huyên chờ đón cơn thịnh nộ điên cuồng thì anh ta lại ôm cô về giường.
“Không đi thì không đi, nhưng em phải uống thuốc.”
Thương Chiến Nam nhẹ nhàng đặt Tố Cẩm Huyên xuống giường, bàn tay ôn nhuận vén lọn tóc vương trên gò má cô.
Tố Cẩm Huyên nâng mí mắt nhìn vào người đàn ông trước mặt mình, không khỏi nhớ tới cảnh tượng tối qua.
Cô tự hỏi người đàn ông này có bị bệnh đa nhân cách không? Mỗi lúc một biểu hiện khác nhau làm cho cô không biết đâu mà lần.
Tố Cẩm Huyên thuộc kiểu người ưa nịnh, người khác đối với cô gay gắt, cô không những đối lại y chang thậm chí còn kịch liệt hơn.
Hiện tại tuy cô vẫn không thay đổi thái độ ban đầu với Thương Chiến Nam, nhưng cũng không vùng vằng chống đối nữa.
Thương Chiến Nam thấy cô trở nên an tĩnh thì đứng dậy đi ra khỏi phòng. Khoảng tầm nửa tiếng sau anh ta quay lại với tô cháo nóng hổi trên tay.
Phần nệm bên cạnh Tố Cẩm Huyên lún xuống, Thương Chiến Nam tay cầm thìa xúc cháo đưa lên miệng thổi vài lần rồi mới đưa qua chỗ vợ:
“Ăn một chút rồi uống thuốc.”
Tố Cẩm Huyên không muốn đón nhận sự ân cần này, đưa tay ra cầm lấy tô cháo trong tay Thương Chiến Nam: “Tôi tự ăn.”
“Cẩn thận bỏng.” Thương Chiến Nam đơn giản nhắc nhở rồi buông tay ra chiều theo ý cô.
Đoạn sau đó anh ta cứ thế ngồi bên cạnh giám sát Tố Cẩm Huyên ăn hết tô cháo mới hài lòng mỉm cười:
“Ăn ngon không?”
Tố Cẩm Huyên cảm thấy đồ ăn do chú Hải nấu hôm nay có chút hơi mặn, nhưng không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của chú ấy nên gật đầu.
Lần này nụ cười trên môi Thương Chiến Nam càng đậm hơn, anh ta đón tô cháo trên tay cô đặt lên bàn rồi đưa thuốc cùng nước cho cô:
“Uống xong rồi nằm nghỉ đi…”
Anh ta nói rồi hơi ngừng lại đôi chút, đáy mắt phảng phất dư vị ghen tuông nói: “Anh sẽ không cấm em ra ngoài, nhưng Huyên Huyên chỉ lần này thôi anh không thích người nói dối.”
Tố Cẩm Huyên nghe xong động tác đưa thuốc lên miệng khựng lại, nhìn theo bước chân nặng nề của Thương Chiến Nam.
Ý anh ta là sao? Lần sau còn phát hiện ra cô nói dối sẽ làm gì? Giết cô hay là ly hôn?
Thời điểm Thương Chiến Nam quay lại phòng Tố Cẩm Huyên đã ngủ say, anh khom người kiểm tra nhiệt độ thấy cô đã giảm sốt mới yên tâm.
Nhưng anh cũng không dám đi đâu xa, gọi điện cho thư ký chuyển cuộc họp lãnh đạo cấp cao sang ngay mai, sau đó đi ra ghế sofa ngồi làm việc.
Tác dụng của thuốc hạ sốt làm cho Tố Cẩm Huyên ngủ một mạch tới tận chiều, đôi mắt to tròn vừa mở ra liền thấy Thương Chiến Nam đang ở cách đó không xa.
Không rõ anh ta nói chuyện với ai? Ánh mắt hơi liếc về phía Tố Cẩm Huyên, rồi như phát hiện ra cô đã tỉnh, khóe miệng cong cong rời sofa đi qua.
Thương Chiến Nam ngồi xuống mép giường, tay cách lớp chăn đặt lên người Tố Cẩm Huyên, lễ phép đáp lại đầu dây bên kia:
“Vợ con đang ốm, đợi cô ấy khỏi bệnh chúng con qua.”
Tố Cẩm Huyên có chút tò mò dỏng tai lắng nghe, nhưng anh ta cũng chỉ nói thế rồi ngắt máy.
“Thấy trong người thế nào? Bố em gọi vợ chồng mình qua ăn cơm, nhưng em không khỏe anh đã từ chối rồi.”
Nghe đến đây bàn tay trong chăn Tố Cẩm Huyên nắm chặt lại, miếng cơm mà bố cô mời nuốt được không phải đơn giản.
Cô sao không biết ông ấy có mục đích gì, mời cơm là phụ gặp Thương Chiến Nam mới là chính.
Công ty như hiện tại vẫn chưa làm ông ấy thỏa mãn sao? Cái dự án mà ông ấy nói cô không rõ là gì? Nhưng dù thế nào đi chăng nữa ông ấy cũng đang coi Thương Chiến Nam thành cây hái ra tiền.
Thương Chiến Nam nói đúng là cô lợi dụng anh ta, vậy thì lấy lý do gì để thù hận oán trách? Bởi mọi chuyện đi đến hiện nay cũng từ lòng tham của gia đình cô mà ra.