Chuyện Tình 4000 Năm - Tác giả: Tsuki Ayumu - Chương 3: Biến mất
Chỉ có điều, cô vẫn không hiểu, cơn lốc khi nãy từ đâu mà có?
Cô quyết định không nghĩ nữa, bảo y tá hạ thấp giường xuống để nằm nghỉ. Nhưng chưa được bao lâu thì ông bà Plinius xộc vào, cả hai mắt đỏ hoe ôm lấy Melly.
“Mel, mẹ đã nói rồi, ở đây rất nguy hiểm. Con về với bố mẹ đi con…”
“Mel, chúng ta quay về Mỹ đi con, con muốn gì bố cũng chiều hết…”
Cô sắp bị hai người ôm đến nghẹt thở luôn rồi…
Sau khi hai ông bà Plinius bình tĩnh lại, cô mới lên tiếng: “Bố, mẹ. Con không sao.”
“Chúng ta thấy con có sao! Mel…về Mỹ đi con. Con muốn gì cũng được…” – cả bố và mẹ cô đồng loạt lên tiếng.
“Muốn gì cũng được ạ?”
Bố mẹ cô gật đầu lia lịa, chắc mẩm phen này đón được con gái về rồi!
“Con muốn học tại đây cho đến khi tốt nghiệp, sau đó con sẽ về nước. Còn trước đó, con không về!” – cô dõng dạc nói.
Hai người chuyển từ khuyên nhủ sang ép buộc, nhưng cuối cùng vẫn chịu thua trước đứa con gái nhỏ.
Đành vậy…trời không chịu đất thì đất phải chịu trời thôi…
…—————-…
Nằm trên giường bệnh được mấy hôm thì Melly cảm thấy cuồng chân cuồng tay, nên quyết định đi ra bờ sông Nile hóng gió.
Kì lạ, khí hậu ở đây rất oi bức nhưng bên bờ sông Nile lại có cảm giác rất mát mẻ…Y tá đi bên cạnh đỡ cô đi vững hơn, mà sao có cảm giác người kia còn run hơn cô vậy…
Cô ngồi xuống bên bờ sông, một tay khẽ chạm vào dòng nước mát lạnh, sau đó đưa thêm tay còn lại xuống, chụm lại đưa nước áp lên mặt.
Melly lại đưa tay xuống hớt nước một lần nữa, nhưng đột nhiên, lần này có một xoáy nước cố gắng kéo cô xuống.
Cô y tá thấy vậy vội vã ôm lấy cô kéo ngược trở lại, nhưng xoáy nước quá mạnh, đã kéo cả hai xuống. Những người xung quanh thấy vậy liền nhảy xuống cứu, nhưng kì lạ, chỉ còn mỗi y tá, Melly đã biến mất không một dấu vết!
Nhà Plinius đã huy động một lượng lớn người tham gia tìm kiếm cô, nhưng dường như mọi cố gắng đều là vô nghĩa, quãng thời gian một người có thể thở dưới nước tối đa là 2 phút, trong khi Melly đã rơi xuống nước 12 tiếng rồi…
Bố mẹ và anh trai cô vẫn không từ bỏ, thậm chí còn treo thưởng cho bất cứ ai tìm được dấu tích của Melly…
Vậy, Melly Plinius đang ở đâu?
Sau khi bị xoáy nước kéo đi chừng 1 phút, Melly cảm thấy bản thân sắp không thở nổi nữa, bèn cố vùng vẫy thoát ra, xoáy nước cũng dần biến mất. Cô tranh thủ cơ hội bơi lên mặt nước.
“Cảm tạ trời đất, tôi biết bơi…” – Melly vuốt tóc ra phía sau, chậm rãi bước lên bờ.
Đừng trên bờ, cô đảo mắt nhìn xung quanh. Vẫn là dòng sông Nile ấy, chỉ có điều, khung cảnh đã thay đổi.
Không còn phố xá tấp nập, không còn ánh điện đường chói mắt, giờ xung quanh là một quần thể kiến trúc cung điện nguy nga, đồ sộ cùng ánh nến mờ ảo…
Đột nhiên có tiếng bước chân đến gần, sau đó là tiếng la hét. Cô lại đứng nhìn quanh, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Melly đứng hình một lúc. Déjà vu à?
Người kia lại điên cuồng chạy về phía cô, cô cũng theo phản xạ bỏ chạy. Người kia nói gì, cô nghe không rõ, cũng không hiểu!
Nhưng mà thế quái nào, lại bị đuổi theo như này! Bởi cùng 1 người! Cùng 1 địa điểm!
Vầng, nhưng mà cô vẫn chưa hết đau nhức phần bụng bởi cơn lốc hôm nọ, nên chạy được một chút đã mệt nhoài, cô quyết định không chạy nữa, đứng im chờ người kia đến tóm.
Nào ngờ, sau khi tiến lại gần cô, người kia lại vội vàng quỳ rạp xuống, dập đầu, sau đó ngẩng mặt lên nhìn cô bằng đôi mắt lấp lánh.
“إلهة!” (Nữ thần!)
“Hở? Tôi nghe không hiểu.” – cô tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Người kia vẫn quỳ trước mặt cô, Melly thấy vậy có chút khó chịu, liền đỡ anh ta dậy.
“Hắt xì! Aiyo, lạnh quá!” – cô co ro đứng đó, cũng phải, ở sông Nile gió lớn, người cô lại ướt nhẹp, không lạnh mới lạ!
Anh ta thấy vậy liền chạy đi một lúc, sau đó quay lại đem theo áo choàng trùm lên người cô.
Melly hơi bất ngờ, còn tưởng anh ta định gọi người tới tống cô vào ngục cơ!
Sau đó, anh ta còn kéo cô đi, ý bảo hãy đi cùng hắn ta. Cô có chút sợ hãi nhưng vẫn đi theo, tự nhủ rằng hắn ta là người tốt.
Càng đi sâu vào bên trong, toà cung điện càng xa hoa gấp bội.
Cuối cùng, cả hai dừng chân trước một căn phòng.
Vai, anh ta mang cô về phòng tính làm gì? Cô không dám nghĩ tiếp, đứng đó nắm chặt bộ đồ ướt nhẹp của mình.
Anh ta chỉ vào trong phòng và nói gì đó, chắc ý muốn cô vào theo. Lỡ như hắn ta giở trò thì sao, sợ lắm à…
Sợ thì sợ, nhưng mà lạnh, trong phòng có vẻ ấm hơn nên cô quyết đánh liều bước vào trong.
Anh ta đưa cho cô một bộ quần áo, chắc là để cô thay, Melly cũng hiểu ý núp vào chỗ nào đó khuất tầm nhìn để thay vì hắn ta không có ý định rời đi.
Sau khi thay đồ xong, hắn để cô ngồi trên giường, bản thân lại ngồi dưới đất, xong dùng ánh mắt long lanh nhìn cô, như kiểu nhìn chủ nhân…
“Anh tên là gì?” – Melly biết là hỏi vô ích, nhưng cô vẫn muốn hỏi, bởi cô cảm thấy, người này rất tốt.
Người kia ngơ ngác nhìn cô. Cô cũng không biết làm cách nào để có thể nghe hiểu lời người ta nói…
“Melly.” – cô chỉ vào người mình rồi nói tên vài lần, người kia dường như đã hiểu ra, Melly là tên cô nên mỉm cười.
“Melly!” – anh ta mỉm cười nói.
Cô khẽ gật đầu, sau đó quay qua mỉm cười nhìn anh.
Người kia cũng học theo cô, chỉ tay vào người mình, sau đó nói: “Kreiss”
“Hiểu rồi, tên anh là Kreiss. Kreiss!” – Melly mỉm cười nhìn anh, sau đó từ tốn gọi tên anh.
Tuy hai người bất đồng ngôn ngữ, nhưng giờ phút này đây, Melly có cảm giác bản thân đã hiểu những lời người kia nói…