Chú À Đừng Nên Thế - Chương 49-50
Thỉnh an Đoàn Kế Hùng sao?
Tô Thi Thi áp chế lửa giận trong lòng, khoát tay một cái, nói với Tiểu Ưu: “Tôi biết rồi, cô xuống trước đi.”
Đoàn gia thật đúng là trăm năm như một, ngày trước còn để lại tập tục, bây giờ vẫn theo thế mà làm.
Con cháu ở trong trang viên, buổi sáng hàng ngày đều phải đến thỉnh an lão gia. Chẳng qua trước kia buổi tối ngủ không ngon, bây giờ buổi sáng còn phải đi thỉnh an nên không thể tỉnh táo, thường vẫn khoảng tầm bảy giờ.
Tô Thi Thi nhìn đồng hồ đeo tay, còn 10 phút nữa là đến bảy giờ rồi.
Đoàn Ngọc Tường…
Tô Thi Thi thoáng suy nghĩ một chút, ngày hôm qua, ngay từ đầu Đoàn Ngọc Tường đã giúp cô.
Năm năm không gặp, cô ta trở nên tốt bụng vậy sao?
Tô Thi Thi nhíu mày, có thể cô chưa quên Đoàn Ngọc Tường của trước kia, tuy không giúp Đoàn Ngọc Lộ ức hiếp cô, nhưng cũng vì từ trước tới nay cô ta không xuất hiện, càng không cần phải nói tốt giúp cô.
Vẫn cẩn thận thì tốt hơn.
Lúc Tô Thi Thi đi xuống, Đoàn Ngọc Tường đang ngồi trên ghế sofa.
Đoàn Ngọc Tường vừa thấy cô, lập tức từ trên ghế sofa đứng lên, bước nhanh tới, ân cần hỏi han cô: “Vết thương đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Tô Thi Thi bình tĩnh gật đầu: “Chuyện hôm qua cám ơn cô.”
Đoàn Ngọc Tường cười, lắc đầu: “Không có gì, cô không bị thương nặng là được rồi. Hôm qua ông nội rất tức giận, hôm nay tôi tới… là muốn cô cùng đi đến nhà chính thỉnh an. Nói thế nào thì cô cũng là con cháu của Đoàn gia, hổ dữ không ăn thịt con, hôm qua chỉ là ông nội đang bực bội, thật ra sẽ không đối xử với cô như vậy đâu.”
Hổ dữ không ăn thịt con? Tô Thi Thi rất muốn cười.
Nếu không phải mạng cô lớn thì cô đã sớm chết trong trang viên của Đoàn gia không biết bao nhiêu lần rồi? Cô tin rằng ai cũng có lúc hổ dữ không ăn thịt con, nhưng loại chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra với ông nội và cha cô!
Bọn họ đều hận không thể để cô chết!
Từ khi còn nhỏ, cô đã được ông bà ngoại yêu quý, mà thời gian Đoàn gia gặp nguy cơ lúc trước, cũng là do mẹ cô và gia đình bên ngoại đã giúp đỡ Đoàn gia vượt qua khó khăn.
Cha con Đoàn gia không biết ơn lòng tốt của người khác, bọn họ chỉ chịu khuất phục trong quãng thời gian đó, còn hận lúc trước không thể tiêu diệt hết tất cả mọi người.
“Thi Thi, cô với tôi cùng đi thỉnh an, được không?” Đoàn Ngọc Tường dịu dàng nói.
Tô Thi Thi lui về sau một bước, nhàn nhạt nói: “Tôi không đi đâu, tránh để Đoàn lão gia lại nổi cáu.”
“Sao vậy? Tôi đã thuyết phục ông nội rồi, bây giờ ông nội đang chờ cô đó.” Đoàn Ngọc Tường an ủi: “Cô yên tâm đi, có tôi ở đây nhất định sẽ không để cô xảy ra chuyện gì đâu.”
Tô Thi Thi âm thầm xiết chặt nắm đấm. Đoàn Ngọc Tường đến đã có chuẩn bị từ đầu, cũng sớm đã thông báo cho người bên kia rồi mới đến nói với cô, sợ cô không đến sao?
Dường như nhìn thấu được suy nghĩ của Tô Thi Thi, Đoàn Ngọc Tường thành thật khuyên nhủ: “Cô không cần nghĩ nhiều, tất cả cũng là vì tôi muốn giúp cô. Dù sao đây cũng là Đoàn gia, cô muốn sống được ở đây, trước hết phải qua cửa của ông nội đã, không phải sao? Cô cần gì phải tự mình gây khó dễ chứ?”
“Không cần, việc tôi ở đây cũng không phải chủ ý của bản thân tôi, nếu như Bùi Dịch đồng ý, tôi sẽ lập tức rời khỏi nơi này.” Tô Thi Thi không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Để cô đi thỉnh an Đoàn Kế Hùng, cô còn có thể sống mà trở về sao?
“Thôi, được rồi, tôi sẽ giúp cô nói với ông nội một tiếng, cô cũng đừng tức giận.” Đoàn Ngọc Tường tựa như cực kỳ bất đắc dĩ thở dài, xoay người đi ra ngoài.
Tô Thi Thi nhàn nhạt nhìn chăm chú vào hướng cô ta rời khỏi, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót.
Các cô đều là con cháu của Đoàn gia, lại phân biệt đối xử như vậy. Chắc rằng Đoàn Ngọc Tường là cháu gái được Đoàn gia cưng chiều nhất.
Nhưng tất cả đều đã không còn liên quan gì đến cô.
Tô Thi Thi đi đến phòng ăn bắt đầu ăn sáng, người là sắt cơm là thép, ăn no mới có sức.
Mới ăn được nửa bữa sáng, cô nhận được điện thoại của công ty Tiệp Khắc, nói rằng cô đã thông qua phỏng vấn, hôm nay cô có thể đi làm luôn.
Nhiều ngày như thế, cuối cùng đã có tin tốt rồi. Tô Thi Thi liền kích động, ngay cả bữa sáng còn chưa ăn xong, đã vội vàng đi thu xếp, lựa chọn quần áo chuẩn bị đi làm.
Bên kia, Đoàn Ngọc Tường đang chuẩn bị rời khỏi biệt thự, lại gặp Phương Thanh Hoa đứng sẵn ngoài cửa.
“Tường Tường, sao con lại đến tìm cô ta vậy? Ông nội con đã không thích cô ta như thế, con cần gì phải tiếp xúc với cô ta. Mẹ cũng đã nói với con, cô ta hại em gái con thảm vậy, người phụ nữ này tuyệt đối không hề đơn giản.” Phương Thanh Hoa vừa thấy Đoàn Ngọc Tường đến liền sốt ruột nói.
Đoàn Ngọc Tường vỗ vỗ vào tay Phương Thanh Hoa, cười nói: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng, con tự biết chừng mực. Mẹ cũng thấy đấy, bây giờ quan hệ giữa cô ta và ông nội căng thẳng như vậy, tâm tình của ông nội không được tốt, mọi người cũng đều không dễ chịu.”
“Nói sao thì bây giờ cô ta cũng là người của Bùi Dịch, trên danh nghĩa mà nói, con còn phải kêu cô ta một tiếng thím nhỏ, quan hệ với cô ta cũng cần phải tốt một chút.”
“Bây giờ cô ta còn chưa gả cho Bùi Dịch đâu!” Sắc mặt Phương Thanh Hoa trầm xuống. Bà không hiểu con gái lớn thông minh như vậy, bây giờ sao lại cứ muốn cùng ôn thần Tô Thi Thi kia ở chung một chỗ.
Nhưng thấy dáng vẻ tự tin của con gái, bà cũng không biết nói sao, đành phải nhắc nhở cô chú ý một điểm, rồi mới chuyển đề tài nói:
“Hôm qua em gái con bị mẹ con Hà gia mang về, cũng không biết tình hình sao rồi. Tối qua đợi ở nhà chính con không về, mẹ cũng không muốn quấy rầy con. Bây giờ nói gì cũng vô ích, nhìn tình hình này xem.”
“Ngọc Lộ về Hà gia ư?” Đoàn Ngọc Tường hơi nhíu đôi lông mày thanh tú, khó trách hôm qua cô không thấy em gái đâu.
“Không gọi điện thoại cho con bé sao? Kêu nó trở về.”
Phương Thanh Hoa thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Mẹ đã sớm gọi rồi, nhưng nha đầu kia nói rằng không muốn về, gọi lại thì con bé đã tắt máy. Mẹ cũng rất hi vọng thế, vẫn cảm thấy không yên tâm, con nhất định phải mau chạy qua đó xem, lỡ như cha bọn con biết…”
“Con biết rồi, hôm nay con muốn đến công ty một chuyến, tan tầm lúc chạng vạng sẽ qua xem một chút.” Đoàn Ngọc Tường cắt ngang lời Phương Thanh Hoa.
Nơi này nhiều người lắm miệng, có một số chuyện tự mình biết là được rồi, không cần phải nói ra.
Phương Thanh Hoa hiểu ý, lại dặn dò cô một lần nữa, rồi mới xoay người trở về biệt thự.
Đoàn Ngọc Tường nhìn bóng lưng mẹ mình xoay người về nhà, âm thầm nhíu nhíu mày.
“Ngọc Lộ ngu ngốc này, thật biết gây chuyện cho mình mà.” Cô căm giận mắng một câu trong lòng.
Sao cô ta không nghĩ tới em gái sẽ dại dột đi cướp chồng của Tô Thi Thi chứ, hơn nữa chuyện này cũng không phải là không có khả năng. Nếu để lão gia biết chuyện, Đoàn gia có thể sẽ rung chuyển đất trời.
Đến lúc đó địa vị của ba mẹ con cô ở Đoàn gia chắc chắn sẽ sụp đổ!
Lúc Tô Thi Thi ra ngoài cửa, phát hiện ra Đoàn Ngọc Tường vậy mà vẫn còn đứng ở cửa biệt thự. Ánh mắt cô tối sầm, xoay người ngồi vào trong xe.
Trước đây người tài xế này lái xe riêng của Bùi Dịch, bây giờ Tô Thi Thi ở đây, liền đem tài xế này giao cho cô.
Đợi cho Tô Thi Thi ngồi vào trong xe, tài xế hơi nghiêng đầu, nói với Tô Thi Thi ngồi sau: “Xin Tô tiểu thư thắt chặt dây an toàn.”
Ánh mắt Tô Thi Thi lộ ra tia kinh ngạc, trong đầu như có hào quang chợt lóe, nhanh đến nỗi cô cũng không kịp bắt lấy. Nhưng cô vẫn rất nhanh thắt dây an toàn vào người.
Ngay sau đó, tài xế liền khởi động xe, lập tức đạp mạnh xuống chân ga. Mới bắt đầu thôi mà xe đã chạy rất nhanh, chẳng tới vài giây đã vèo một cái chạy thẳng ra ngoài.
“Két- -” chỉ nghe thấy một tiếng phanh xe chói tai, cùng với tiếng thét chói tai của Đoàn Ngọc Tường.
Người Tô Thi Thi văng mạnh về phía trước, may mà có dây an toàn giữ lại, không đến mức bay thẳng ra ngoài.
Mà chiếc xe có tốc độ kỳ lạ này đang dừng lại ngay trước mặt Đoàn Ngọc Tường, đầu xe khoảng cách người cô ta chưa tới 20 centimeter.
Đoàn Ngọc Tường bị doạ đến ngây người, sắc mặt trắng bệch nhìn chiếc xe đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, ngón tay run rẩy, một câu cũng nói không nên lời.
Tô Thi Thi ngẩng đầu nhìn lên, thiếu chút nữa cười thành tiếng.
Người tài xế này cũng thật đáng yêu đi!
Đoán rằng đời này Đoàn Ngọc Tường cũng chưa bao giờ phải hoảng sợ như vậy.
“Ông… Ông là…” Vài giây sau Đoàn Ngọc Tường mới kịp phản ứng lại, người tài xế này không phải là tài xế riêng của Bùi Dịch sao?
Theo bản năng cô ta nhìn về chỗ ngồi phía sau xe, rõ ràng vừa rồi nghe nói Bùi Dịch đã rời khỏi biệt thự, sao vẫn còn ở trong biệt thự chứ?
Nhưng ngay sau đó, cô nhìn thấy người ngồi ghế sau là Tô Thi Thi, khuôn mặt hờ hững thiếu chút nữa thì nứt nẻ.
“A, tài xế, xảy ra chuyện gì rồi ư? Sao vậy đột nhiên dừng lại vậy?” Tô Thi Thi ngồi phía sau rất phối hợp mà hỏi han.
Tài xế nhàn nhạt nói: “Xảy ra chút ngoài ý muốn ạ, Tô tiểu thư, cô không sao chứ?”
“Không sao không sao, mau đi thôi, tôi bị muộn làm rồi đấy.” Tô Thi Thi lập tức nói, sau đó cúi đầu bắt đầu lấy điện thoại ra chơi.
Tài xế lập tức khởi động xe.
Nghe thấy tiếng gầm rú, Đoàn Ngọc Tường sợ tới mức nhanh chóng lui qua một bên.
Thời điểm xe lướt qua người, Đoàn Ngọc Tường cố ý nhìn về phía sau một chút. Chỉ thấy Tô Thi Thi đang cúi đầu, hoàn toàn không phát hiện ra bộ dạng của cô.
“Chẳng lẽ là mình suy nghĩ quá nhiều sao?” Đoàn Ngọc Tường nhíu mày, vừa rồi thiếu chút nữa là cô bị xe đâm vào rồi.
Nhưng nghĩ lại, tài xế của Bùi Dịch lái xe dường như đều ngang ngược như vậy. Trước kia có người nhìn thấy xe Bùi Dịch tiến vào mà không tránh ra, suýt nữa đã bị vị tài xế này đâm phải.
“Nhất định là do mình nghĩ nhiều rồi.” Đoàn Ngọc Tường lắc đầu, thấy thời gian cũng sắp tới, xoay người vào biệt thự nhà mình, định thay quần áo rồi mới tới công ty.
Chương 50: Xây dựng Tiệp Khắc
Công ty xây dựng Tiệp Khắc là một công ty xây dựng đứng đầu toàn quốc. Bầu không khí làm việc ở đây khác hẳn so với những công ty khác, vừa căng thẳng hơn nhưng cũng rất hài hòa.
Tô Thi Thi do trợ lý nhân sự tiếp nhận, theo chương trình là đi tham quan cơ quan trước rồi mới làm việc.
Chẳng trách nhiều người lại vắt óc cũng muốn đến đây làm việc như vậy, trước mắt Tô Thi Thi là hệ thống trang thiết bị làm việc của khách sạn cấp độ năm sao, thật không khỏi khen ngợi.
Nơi này quản lý cực kỳ có nhân tính, nhân viên được tuyển vào đều là nhân viên tinh anh, trả công cho bọn họ càng cao thì càng tích cực làm việc, càng nhận được thêm nhiều quyền lợi.
Phòng trà, phòng nghỉ, thư viện, phòng tập thể thao, tòa cao ốc này có hai mươi tầng làm việc đều rất hiện đại, đầy đủ tiện nghi.
“Tô tiểu thư, sau này đây sẽ là nơi làm việc của cô ở bộ phận thiết kế. Bây giờ tôi sẽ đưa cô đi gặp cấp trên Ôn Ngọc của cô. Cô ấy là nhà thiết kế số một của chúng tôi, sau này cô sẽ là trợ lý của cô ấy.” Trợ lý nhân sự nói xong liền đẩy một cánh cửa thủy tinh ra.
Tô Thi Thi ngẩng đầu nhìn, chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên.
Đây là một gian phòng làm việc rộng hơn trăm m² được thủy tinh bao quanh, bên trong tổng cộng có mười gian làm việc, mỗi gian đều được ngăn cách bởi thủy tinh, trong suốt mà rộng rãi, gọn gàng mà sạch sẽ.
Trợ lý nhân sự chỉ vào chỗ trống gần cửa sổ nhất, nói với cô: “Kia là chỗ làm việc của cô.”
Tô Thi Thi gật đầu một cái, rồi theo cô ta vào trong.
Đây là một căn phòng dùng ba tấm thuỷ tinh mờ quây lại thành một phòng làm việc khép kín, nơi mà sau này Tô Thi Thi sẽ cùng cấp trên làm việc với nhau.
“Ôn tiểu thư, vị này chính là Tô tiểu thư, vì cô mà công ty mới tuyển trợ lý. Tô tiểu thư, vị này là Ôn tiểu thư, các cô làm quen với nhau một chút, tôi về trước đây.” Trợ lý nhân sự dẫn người tới rồi rời đi.
“Cô chính là Tô Thi Thi sao?” Ôn Ngọc mở to đôi mắt, tò mò đánh giá Tô Thi Thi.
Đôi mắt của cô ấy thật trong suốt, giống như một đứa trẻ chưa hiểu sự đời.
Lần đầu tiên Tô Thi Thi nhìn thấy cô ấy, liền thích vị sếp không lớn hơn cô đến vài tuổi này.
“Xin chào, tôi tên là Tô Thi Thi, rất vui khi được làm trợ lý của cô.” Tô Thi Thi duỗi tay ra nói.
Ôn Ngọc thật không ngờ Tô Thi Thi sẽ bắt tay với mình, liền đỏ mặt, có chút xấu hổ vội vàng vươn tay ra, nắm lấy tay cô.
Lần này đến lượt Tô Thi Thi ngây ngẩn cả người, phản ứng của Ôn Ngọc cũng thật đáng yêu đi.
“Thật ra thì tôi là một người không giỏi nói chuyện, dù sao ở đây cô nghe lời là tốt rồi, có yêu cầu sinh hoạt gì, tôi sẽ nói với cô.” Ôn Ngọc có chút xấu hổ nói.
Tô Thi Thi gật đầu, trong lòng cảm thấy may mắn không thôi, cấp trên của cô có tính tình không tệ.
“Đây là những văn kiện trong thời gian gần đây của bộ phận chúng ta, trước hết cô làm quen một chút, không hiểu gì có thể đến hỏi tôi.” Ôn Ngọc đem một xấp tài liệu giao cho Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi nhận lấy xấp tài liệu nặng nề, sửng sốt một chút. Cô nhìn một tài liệu trên cùng, thời gian soạn là ngay ngày hôm qua, chắc hẳn vẫn là tài liệu cần bàn bạc.
Vị Ôn tiểu thư này thật đúng là không có so đo tính toán gì, cứ vậy mà giao hết tất cả tài liệu cho cô.
Đối với sự tín nhiệm của cô ấy, Tô Thi Thi mỉm cười đáp lại, gật đầu rồi nói: “Được, tôi sẽ cố gắng xem hết, Ôn tiểu thư có chuyện gì thì cứ kêu tôi.”
“Cô kêu tôi là Ngọc là được rồi.” Ôn Ngọc ngại ngùng cười cười, đáng yêu mà khoát tay với Tô Thi Thi, chờ cô đi rồi mới trở về chỗ ngồi của mình.
Tô Thi Thi đóng cửa lại, khóe miệng nhịn không được cong lên. Xem ra vận may bây giờ thật không tồi, Ôn Ngọc là người rất dễ gần gũi.
Cô tình nguyện cùng người đơn thuần ở chung một chỗ, cũng không muốn gặp phải một cấp trên thông minh, khôn khéo.
Dự định sau khi xem xong cũng sẽ mệt chết đi, Tô Thi Thi nghĩ vậy, bất đắc dĩ lắc đầu.
Tuy cô làm việc tại chức chỉ có một năm ngắn ngủi, nhưng cũng hiểu rằng nhiều người thì lắm chuyện, cô cực kỳ quen thuộc.
Ngày đầu tiên cũng không có quá nhiều công việc, Tô Thi Thi chỉ cần làm quen với tài liệu là được, nhưng lúc ăn cơm trưa, Tô Thi Thi lại nghe được một tin tức làm cô cực kỳ đau đầu.
“Cô nói là tổng giám đốc bộ phận thiết kế của chúng ta kêu Đoàn Ngọc Tường sao, Đoàn Ngọc Tường đó chính là người của Đoàn gia à?”
Tô Thi Thi cho rằng bản thân mình nghe lầm rồi.
Ôn Ngọc vô tội liền gật đầu, lần nữa khẳng định nói: “Đúng vậy, thì sao chứ?”
Tô Thi Thi yên lặng lắc đầu, trong lòng lại ai oán.
Phụ nữ của Đoàn gia không đến Đoàn thị làm, chạy đến công ty Tiệp Khắc làm gì?
Hơn nữa còn là lãnh đạo trực tiếp của cô, Tô Thi Thi có dự cảm cuộc sống của cô sau này ở đây sẽ cực kỳ đặc sắc.
Mà lúc này, trong văn phòng của tổng giám đốc trên tầng 20, Bùi Dịch đang xem báo cáo tài vụ.
“Cốc cốc cốc.” Cửa bị gõ nhẹ ba tiếng.
Bùi Dịch dừng động tác lại một chút, nhàn nhạt mở miệng: “Vào đi.”
Thư ký Vương đẩy cửa đi vào, cẩn thận quan sát Bùi Dịch, nhẹ giọng nói: “Bùi tiên sinh, tổng giám đốc bộ phận thiết kế yêu cầu được trực tiếp gặp mặt nói chuyện với ngài.”
“A…?” Bùi Dịch buông báo cáo tài vụ xuống, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua thư ký Vương, giọng nói lạnh lùng: “Đoàn Ngọc Tường sao?”
Thư ký Vương chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh trên đầu đang chảy ròng ròng, kiên trì gật đầu: “Là Đoàn tiểu thư ạ.”
“Phải không?”
Bùi Dịch nói xong một câu, rồi tiếp tục cúi đầu cầm báo cáo tài vụ lên xem, dường như đã quên mất chuyện này.
Thư ký Vương kinh hồn bạt vía đứng im tại chỗ, đi cũng không được, nói chuyện cũng không xong, trong lòng cảm thấy vị đại tiểu thư của Đoàn gia có chút kỳ lạ.
Cũng không biết cô ta nghĩ sao nữa, luôn viện đủ mọi lý do để gặp được tổng giám đốc.
“Hôm nay cô ta lại lấy cớ gì?” Bùi Dịch đột nhiên hỏi.
Thư ký Vương lập tức trả lời: “Muốn cùng ngài thảo luận một chút về dự án xây dựng hồ sâu.”
“Xây dựng hồ sao?” Bùi Dịch cong khóe miệng, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo, nhàn nhạt nói: “Lý do không tồi.”
Ngay lập tức, giọng nói của anh lạnh lùng hẳn, mặt không đổi sắc nói: “Nói với cô ta, nếu việc này cũng không giải quyết được, thì để cô ta rời đi, công ty Tiệp Khắc không nuôi người vô dụng.”
“Vâng!” Thư ký Vương lau mồ hôi lạnh, lập tức lui ra ngoài.
Từ khi công ty Tiệp Khắc thành lập đến nay thư ký Vương đã đi theo Bùi Dịch, ngoài mấy người thân cận, chẳng ai biết tổng giám đốc công ty Tiệp Khắc này là Bùi Dịch.
Bên ngoài cũng không biết Bùi Dịch có quan hệ chính xác gì với Đoàn gia, chỉ biết rằng Bùi Dịch có quan hệ với Đoàn gia.
Hiện giờ Bùi Dịch chẳng những là trùm khách sạn, Bắc Kinh có hai khách sạn lớn nhất cũng là của Bùi Dịch.
Người này dựa vào thực lực của bản thân mà xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, quả là một người trẻ tuổi đầy tài năng, từ trước đến nay xã hội thượng lưu đều thích lôi kéo những người trẻ tuổi như thế.
Thật không biết lúc trước Đoàn đại tiểu thư tới xin việc, sao Bùi tiên sinh lại nhận cô ta nữa. Thư ký Vương bất đắc dĩ lắc đầu, từ trước đến nay tâm tư Bùi Dịch vẫn luôn kỳ quái, cho tới bây giờ anh ta vẫn không thể hiểu nổi anh.
Trong văn phòng tổng giám đốc, Bùi Dịch bỏ báo cáo tài vụ qua một bên, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn. Thoáng suy nghĩ, bấm điện thoại nội bộ, gọi một trợ lý thư ký vào.
“Báo cáo tình hình của Tô tiểu thư.” Bùi Dịch nhàn nhạt nói.
Trợ lý thư ký thoáng sửng sốt, sự kinh ngạc trong mắt không hề che dấu chút nào. Lúc trước, cô có nhận được thông báo rằng sau này nhiệm vụ duy nhất của cô là âm thầm theo dõi hành động của vị Tô tiểu thư mới tới ở bộ phận thiết kế.
Cô còn tưởng là tổng giám đốc nói đùa, không nghĩ lại là thật.
May là cô cũng không lười biếng, lập tức báo cáo sơ qua tình hình của Tô Thi Thi.
Bùi Dịch nhíu mày: “Rất nhiều công việc nhiệm vụ?”
Trợ lý thư ký lập tức gật đầu: “Đúng vậy, buổi sáng Tô tiểu thư gần như là không rảnh, chỉ cần xem bản tài liệu là được. Nhưng đến chiều, hai bộ phận đều biết một bộ phận có trợ lý mới tới, đều đem công việc chưa hoàn thành của mình nhét hết vào tay cô ấy. Một bộ phận… Bộ phận của Ôn tiểu thư tán dóc tương đối nhiều…”
Giọng nói của trợ lý thư ký càng ngày càng nhỏ, cô cảm thấy Bùi Dịch đã trầm mặt xuống.
Cũng không biết vị kia Tô tiểu thư kia là người như thế nào, mà để tổng giám đốc phải quan tâm như vậy. Cô là trợ lý của thư ký Vương, là một trong số rất ít người ở công ty biết tổng giám đốc là ai.
“Tốt, cô có thể ra ngoài rồi, tiếp tục âm thầm theo dõi, đừng để cô ấy biết.” Bùi Dịch sắc mặt âm trầm nói.
Trợ lý thư ký vội vàng lui ra ngoài.
“Tự rèn luyện bản thân cũng tốt.” Bùi Dịch nhíu mày suy nghĩ, vẫn là không nhúng tay can thiệp. 8.8. $.
Anh biết tính tình của Tô Thi Thi, con mèo hoang nhỏ có móng vuốt cực kỳ sắc bén, động một tí là đùa giỡn với tính tình của anh, cho nên Tô Thi Thi vào công ty có xảy ra chuyện gì anh cũng đều không nhúng tay vào. Chức vụ này cũng là do bộ phận quản lý nhân sự sắp xếp, chỉ là không nghĩ tới, vậy mà lại sắp xếp cho cô một cấp trên vô dụng.
Nghĩ tới đây, Bùi Dịch liền cầm lấy điện thoại di động, bấm số điện thoại của Tô Thi Thi.
Tầng 15, trong bộ phận thiết kế, Tô Thi Thi đang bận rộn đến nỗi sứt đầu mẻ trán, điện thoại di động đột nhiên rung lên.
“Bùi Dịch?” Tô Thi Thi nhíu mày, cô bận rộn như vậy, nào có rảnh mà nhận điện thoại của anh ta chứ? Không hề nghĩ ngợi liền cúp điện thoại luôn.
Trong văn phòng tổng giám đốc, Bùi Dịch nhìn đến cô gái nhỏ dám cúp điện thoại của anh, đen mặt lại, lặng lẽ gõ một hàng chữ rồi gửi đi.
“Buổi tối tôi chờ đấy.”
Tô Thi Thi nhìn qua nội dung tin nhắn, mặt liền đỏ lên.