Chú À Đừng Nên Thế - Chương 47-48
“Hít – – em chán sống rồi.” trên mặt đất truyền đến tiếng gầm nhẹ đầỵ phẫn nộ của Bùi Dịch.
Tô Thi Thi hoảng sợ từ trên giường bật dậy, khẽ động miệng vết thương, vì đau nên cô nhe răng trợn mắt.
Trong phòng kéo màn che, cực kỳ mờ ám, cô trừng mắt nhìn nửa ngày, nhỏ giọng lên tiếng: “Bùi Dịch?”
Không ai nói chuyện.
Tô Thi Thi nuốt nuốt nước miếng. Cô vừa rồi có phải hay không đá trúng chỗ nào của anh rồi? Nghe âm thanh của anh hình như rất thống khổ.
“Anh không sao chứ?” Tô Thi Thi thật cẩn thận hỏi han.
Bùi Dịch vẫn như cũ không có lên tiếng.
Tô Thi Thi nhất thời có chút bối rối, trong phòng bốn phía đều tối đen, cô từ đầu đã không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cố gắng di chuyển thân thể, muốn mò mẫm tìm đèn trên đầu tủ cạnh giường.
Đúng là vừa rồi gập lại vọt lên, cô không biết chính mình đã đến kế bên cạnh giường, tay không đỡ được, thân thể liền hướng bên cạnh ngã xuống.
“Ưm…”
“Đáng chết!”
Tiếng kêu rên cùng với âm thanh nguyền rủa của anh.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi…” Tô Thi Thi lờ mờ, cô vậy mà bất cẩn bổ nhào trên người Bùi Dịch.
Cô luống cuống tay chân muốn rời khỏi, trong lúc vô tình lại khẽ động miệng vết thương phía sau, thống khổ kêu “A” một tiếng, rịn ra cả mồ hôi lạnh.
Cô vốn muốn đẩy thân thể cứng đờ của Bùi Dịch ra, ở trong một mảnh tối đen anh lạnh giọng nói: “Không được động đậy.”
“Anh không sao chứ?” Tô Thi Thi biết mình vừa rồi ngã xuống không nhẹ, cũng không biết đụng vào đâu của anh, hai tay thật cẩn thận bắt đầu sờ trên người anh.
“Chết tiệt, kêu em không nên cử động rồi.” Bùi Dịch hiện tại như cố đè nén cái gì, âm thanh nghe có mùi cực kỳ giận dữ.
Tô Thi Thi vừa định hỏi anh có hay không bị thương chỗ nào, trên mu bàn tay bỗng nhiên nóng lên, có cái gì như là chất lỏng nhỏ giọt xuống.
Trong lòng cô nhất thời cả kinh, vội hỏi lại: “Anh xảy ra chuyện gì? Khóc sao?”
Hẳn không phải chỉ là va chạm nên đau thôi?
“Em câm miệng cho tôi!” Bùi Dịch tức giận, cô vậy mà cho rằng anh khóc sao?
Anh từ nhỏ đến lớn, cho đến bây giờ chưa từng rơi quá một giọt nước mắt, trong đầu cô tới cùng suy nghĩ cái gì?
“Đứng dậy nhanh lên!” Bùi Dịch cảm giác thân thể của chính mình đã bắt đầu phát sinh biến hóa. Cô không biết buổi tối không thể tùy tiện sờ soạng thân thể đàn ông sao?
Tô Thi Thi sửng sốt, nhất thời có chút không vi trở lại: “Một lúc thì bảo tôi không nên cử động, một lúc lại kêu tôi khẩn trương đứng dậy, anh tới cùng muốn như thế nào?”
Tầm mắt mờ mịt, cô lại nhìn không rõ bốn phía, hai tay tùy ý chụp lung tung, chỉ nghe bốp một tiếng, tay cô không biết đánh trúng chỗ nào.
Lập tức nghe Bùi Dịch phát ra một tiếng kêu đau đớn, ngay sau đó anh nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: “Em còn dám lộn xộn thử xem?”
“Anh tới cùng muốn như thế nào a?” Tô Thi Thi nói lời giải thích để ở trong cổ họng, bị tính tình ngang ngược của anh làm cho cơn tức lại trào lên.
“Đi xuống, mở đèn.” Trong bóng đêm, Bùi Dịch yên lặng ngửa mặt ngước lên, thanh âm nghe ra có chút buồn bực.
Hẳn là không chỉ bị thương rồi?
Tô Thi Thi trong lòng cả kinh, không dám nói nhiều nữa, chịu đựng đau đớn phía sau. Cắn răng từ từ leo qua một bên, xác định không đụng tới Bùi Dịch mới đứng lên, đỡ eo, từng bước một chậm rãi bắt đầu tìm kiếm.
“Ầm!”
“A!” Tô Thi Thi không cẩn thận đá trúng cái ghế cuối giường, đau đến sắp khóc.
Do không hề phòng bị tình huống đá đến ghế gỗ, thật sự có thể đau chết người.
“Em còn có thể ngốc hơn nữa không?” Bùi Dịch lạnh giọng nói.
“Còn không phải là anh cho đem bức màn đó treo trong đây, tối đến nỗi không thấy được năm ngón tay, tôi từ đầu nhìn không rõ đường…” Tô Thi Thi âm thầm nói nhỏ.
Tuy nói như thế, nhưng vẫn tiếp tục trong phòng tìm kiếm.
“Em ở yên đó, không được cử động.” Bùi Dịch nhíu mày nói, chính mình ở trong phòng bắt đầu di chuyển.
Không quá vài giây, chỉ nghe truyền đến “Cạch” một tiếng vang nhỏ, phòng nháy mắt phát sáng lên.
“Anh làm sao có thể tìm được?” Tô Thi Thi chấn động không thôi, thị lực cô xem như vô cùng tốt, đúng là vừa rồi dưới loại tình huống kia cô từ đầu không thể thấy mọi vật. Nhưng Bùi Dịch lại có thể ở trong phòng hành động tự nhiên, đây cũng quá đáng sợ rồi?
Trên người cô không có mặc quần áo, vội vàng chạy đến bên giường khoác áo ngủ lên.
Bùi Dịch mặc kệ cô, nhíu mày đi đến một cái ghế trong phòng ngồi xuống, lạnh giọng nói: “Đi lấy khăn mặt lại đây.”
“Khăn mặt?” Tô Thi Thi đỡ eo, thật cẩn thận đi lại vài bước, kỳ quái đánh giá Bùi Dịch.
Ngay sau đó, cô đột nhiên cả kinh, mi mắt giật một hồi liền trừng lớn, chỉ vào cái mũi Bùi Dịch: “Cái mũi anh bị sao vậy?”
Chỉ thấy Bùi Dịch hơi hơi ngẩng đầu, một tay đỡ cái mũi, trên tay tất cả đều là máu đỏ tươi.
“Chảy máu mũi rồi hả?” Tô Thi Thi hoảng sợ đứng yên tại chỗ, thật sự không nghĩ đến Bùi Dịch chảy máu mũi.
“Vẫn còn không đi?” con ngươi Bùi Dịch trừng lớn, hận không thể trên người cô đánh hai cái.
“Không phải là bị tôi đá chứ?” Tô Thi Thi đột nhiên nghĩ đến vừa rồi cô hình như đá vào chỗ nào của Bùi Dịch, không lẽ đá trúng vào mũi anh sao?
Nhìn mũi Bùi Dịch máu không ngừng chảy ra ngoài, cô khẩn trương chạy đến toilet, cầm khăn lông ướt trở lại, thật cẩn thận bước đến bên cạnh anh, dùng giọng điệu nhẹ nhàng dỗ dành anh như dỗ một đứa trẻ nói: “Tôi trước tiên lau sạch cho anh. Sẽ không đau.”
Khóe miệng Bùi Dịch không thể nhận ra có chút co rút, nhưng không phản đối.
Tô Thi Thi thấy thế, chạy nhanh qua giúp anh đem máu trên cằm cùng tay lau sạch sẽ, chỉ là mũi anh xuất huyết vẫn cực kỳ nghiêm trọng.
“Muốn hay không gọi bác sĩ đến?” Tô Thi Thi nhỏ giọng hỏi.
Bùi Dịch liếc mắt nhìn cô: “Em dám?”
Tô Thi Thi rụt cổ lại, thật cẩn thận nói: “Để chảy máu như thế này cũng không phải biện pháp tốt, hình như rất nghiêm trọng.”
“Đi lấy một ít bông băng tới, không cần kinh động bất luận người nào.” Bùi Dịch đầu tựa vào lưng ghế ngồi, ngửa mặt nhìn trần nhà, cảm xúc so với vừa rồi bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tô Thi Thi gật đầu, lập tức ra ngoài. Chẳng qua bao lâu, trên tay cầm một hộp bông băng cùng túi chườm nước đá quay lại, thật cẩn thận thay anh đắp lên.
Cô nhìn chiếc mũi đẹp, cao thẳng của anh, muốn đi lại kiểm tra nhưng không dám, trong đầu nhớ tới sáng nay nhìn thấy một tin tức, nói thầm: “Cái mũi của anh hẳn không là giả đi? Tôi hôm nay đọc được một tin tức, một nữ nghệ sĩ khi đang phỏng vấn bởi vì cảm xúc quá kích động khóc đến không kiềm chế được, dẫn đến mũi của cô ta đột nhiên gãy…”
“Tô Thi Thi, em còn dám phát ra âm thanh, tôi liền đem em cỡi hết buộc ở cạnh cửa sổ!”
Bùi Dịch rốt cuộc bạo phát, tức giận trừng mắt nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái.
Nếu không phải cái này tiểu bạch nhãn lang, anh cũng đâu biến thành bộ dạng này? Vậy mà vẫn hoài nghi anh phẫu thuật thẩm mỹ!
Tô Thi Thi lập tức đứng thẳng người, không dám nói thêm câu nào nữa.
Chẳng qua giờ phút này đứng thẳng, liền cảm thấy được phía sau rất đau, nhưng so với lúc nãy chuyển biến hình như đã tốt hơn rất nhiều.
Cô đột nhiên nhớ tới vừa rồi chính mình là vì cảm giác được có gì liếm đông liếm tây trên lưng nên cô mới tỉnh lại.
“Anh… Anh hẳn không là…” Tô Thi Thi hoảng sợ chỉ vào miệng Bùi Dịch, bộ dạng giống như gặp phải ma.
“Trong đầu em suy nghĩ cái gì?” Bùi Dịch sắc mặt tối sầm, không cần nghĩ cũng biết giờ phút này cô đang nghĩ gì.
“Chẳng lẽ không đúng?” Tô Thi Thi khi nói chuyện vẫn nhìn chằm chằm vào miệng Bùi Dịch, giống như muốn đem đầu lưỡi anh móc ra xem xét một phen. △△
Bùi Dịch mặt tối đen vô cùng, từ trên ghế đứng lên, bước đi đến trước mặt Tô Thi Thi nói: “Trêu đùa tôi lâu như thế, cũng nên nguôi giận rồi? Sao vậy, vẫn còn muốn tiếp tục?”
Tô Thi Thi sắc mặt bị kiềm hãm, biểu tình lúc nãy thu lại, ngược lại thay dáng vẻ lạnh như băng.
Ánh mắt anh không khỏi quá sắc bén rồi hả? Không sai, cô ngay từ đầu đá ra một cước kia, quả thật là vì kinh hoảng. Đúng là cô lập tức liền bình tĩnh suy nghĩ lại.
Đã trễ như thế này, có thể vào trong phòng cô trừ Bùi Dịch thì còn ai vào đây? Một mặt cô chẳng qua là muốn trêu đùa anh, cố ý diễn xuất tới cùng, đúng là không nghĩ đến nhanh như vậy đã bị anh vạch trần rồi.
Tô Thi Thi đỡ eo, chậm rãi đi đến bên giường ngồi xuống, nghiêng người ngẩn đầu lên nhìn anh: “Không phải lái xe đi rồi sao? Trở lại để làm gì?”
Bùi Dịch khóe miệng cong lên, tay vịn túi chườm nước đá, chậm rãi hướng đến Tô Thi Thi đi tới, trong mắt quang mang lúc sáng lúc tối.
“Sao vậy? Tôi không trở lại, em ghen tị?”
Chương 48: Vạch trần
Tô Thi Thi biến sắc, có chút xấu hổ nghiêng đầu, mím môi nói: “Người nào ghen tị? Chẳng qua là cảm thấy được có chút tức giận mà thôi.”
“Dựa vào cái gì để cho tôi đợi ở chỗ này, anh lại ở bên ngoài thong dong hưởng lạc.”
“Tôi thong dong hưởng lạc?” Bùi Dịch đi đến trước mặtTô Thi Thi, dơ tay xoa xoa cằm cô, nhìn chằm chằm mắt cô nói, “Còn nói không có ghen?”
“Buông.” Tô Thi Thi hất tay anh ra, thân thể hướng bên cạnh di chuyển.
Vừa khẽ động, cô cảm nhận phía sau miệng vết thương liền vô cùng đau đớn, đau đến mặt cô đều nhanh vặn vẹo rồi.
Bùi Dịch ánh mắt tối sầm lại, trầm thấp phát ra âm thanh mắng: “Ngu dốt liền chết.” Sau đó anh khom lưng ở trên giường tìm tìm, ngay sau đó, trên tay cầm một tuýp thuốc mỡ.
Tô Thi Thi âm thầm đánh giá một phen, trong lòng hiểu rõ.
Vừa rồi cô cảm giác phía sau ướt át giống như là có cái gì liếm đông liêm tây trên lưng cô, phỏng chừng là do anh giúp cô thay thuốc cao.
“Thật sự là làm khó Bùi tiên sinh, như vậy tối như vậy mà vẫn thấy rõ vết sẹotrên người tôi.” Tô Thi Thi mờ ám nói
“Trên thân em có chỗ nào tôi chưa chạm qua, tôi cho dù nhắm hai mắt đều có thể biết rõ” Bùi Dịch nhàn nhạt liếc cô một cái, chỉ chỉ vị trítrước mặt mình: “Đến đây ngồi xuống.”
“Không cần.” Tô Thi Thi quay đầu, vẫn như cũ có chút thở phì phì.
Bùi Dịch trực tiếp bắt được tay cô lôi kéo, đè cô đến trên giường.
Tô Thi Thi đau đớn “A” địa một tiếng, nước mắt đều trào cả ra.
Bùi Dịch mặt không chút thay đổi nhìn cô, lạnh giọng nói: “Cho dù muốn chịu khổ, em cũng không tất yếu cùng thân thể của chính mình kra chịu khổ.”
“Hừ!” Tô Thi Thi hừ lạnh, nằm úp sấp ở trên giường, vùi đầu ở trong chăn, không nghĩ để ý anh.
Bùi Dịch nhìn một phen túi chườm nước đá, phát hiện cái mũi đã cầm máu, liền đem túi chườm nước đá ném, sau đó liền vặn mở thuốc mỡ đặt cái nắp đến trên giường, nhẹ nhàng vén áo ngủ của cô lên.
“Hí…” Tô Thi Thi há miệng hít một ngụm khí lạnh. Vừa rồi lôi kéo một hồi, miệng vết thương tựa hồ lại rách ra rồi.
Bùi Dịch nhìn đến phía sau lưng cô miệng vết thươngthấm tơ máu, ánh mắt càng thêm tối sầm ám, có chút tự trách.
“Còn đang tại vì chuyện buổi tối mà tức giận sao?” Bùi Dịch đột nhiên hỏi.
Tô Thi Thi sửng sốt một phen, hơn nữa ngày mới phản ứng kịp, anh nói là chuyện vừa rồi mẹ con bọn họ đàm luận việc kết hôn.
Cô chậm rãi lắc đầu một cái, cô mới không phải vì vậy mà tức giận.
Tuy nhiên không nghĩ muốn thừa nhận, nhưng là để cho cô càng tức giận thật sự chính là, đợi một buổi tối, anh đều không có trở về xem cô thế nào, rồi sau đó lại nhìn đến anh lái xe rời khỏi biệt thự…
Bùi Dịch ngón tay ở trên lưng cô nhẹ nhàng thoa thuốc mở lên miệng vết thương.
Lành lạnh thuốc mỡ va chạm vào miệng vết thương bôi lên, chậm rãi lại có cảm giác nhột nhột.
Khó trách vừa rồi Tô Thi Thi luôn cảm giác giống như là có người đang liếm mình.
“Anh…” Tô Thi Thi trên mặt có chút nóng lên, không được tự nhiên xoay người vặn động thân thểmột phát.
Bùi Dịch lập tức đè lại lưng của cô, trầm giọng nói: “Không được nhúc nhích. Thuốc này rất tốt, ngày mai miệng vết thương có thể đóng vảy rồi, em nhẫn nại một phen.”
Tô Thi Thi sửng sốt, cô không nghi ngờ lời Bùi Dịch nói. Kẻ có tiền dùng bất cứ thứ gì đều là vô cùng tốt, như loại thuốc này cũng vậy, trước kia bà nội cô cũng vụng trộm đưa cho cô dùng qua.
Nhớ lại lúc trước, cô còn không có thoát ly Đoàn gia, cô mỗi tháng đều phải trở về nơi này. Nhiều lần khi trở về, cô liền là ăn một trận đòn roi, mặc kệ cô làm cái gì, ông nội cô đều đã xem không vừa mắt.
Có một lần cô bị đánh thật sự là quá nghiêm trọng, bà nội cô tới đón cô, đau lòng vô cùng, lặng lẽ đi đến nhà thờ tổ trộm một loại thuốc mỡ của ông nội, loại này thuốc mỡ bôi xuống miệng vết thương đặc biệt mau lành.
Nhưng là, ông nội phát hiện rồi…
Tô Thi Thi nhắm mắt hồi tưởng lại, trước mắt tựa hồ chính là hình ảnh bà nội cô ôm cô bị ông nội dụng roi đánh.
Vì chuyện lần đó, cô triệt để đoạn tuyệt với Đoàn gia.
“Em thật ngốc.” Bùi Dịch nhìn đến Tô Thi Thi nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, động tác bôi thuốc liên dừng lại, tâm hơi hơi đau đớn một phen.
Anh đã cho người điều tra cẩn thận lý lịch của Tô Thi Thi lúc ở Đoàn gia, biết cô trước kia đã xảy ra những chuyện gì.
Anh nghiêng người nằm ở trên giường, đưa tay từ phía sau nhẹ nhàng mà ôm Tô Thi Thi, thấp giọng nói: “Tôi nói rồi, em chịu quá nhiều ủy khuất tôi đều sẽ thay em đòi lại tất cả.”
“Em là người phụ nữ của tôi, do chính tôi chọn, đời này chỉ có thể gả cho tôi, nhớ kỹ chưa?”
Tô Thi Thi nước mắt càng tuông trào, cô không biết chính mình vì cái gì mà đang khóc, có lẽ là câu nói đầu tiên của anh – – em chịu quá nhiều ủy khuất tôi sẽ thay em đòi lại tất cả.
Trên cái này thế giới, trừ bỏ mẹ cô cùng bà nội, chưa từng có người nghĩ tới cô có phải hay không chịu ủy khuất. Ông nội cùng ba cô cảm thấy được cô không nên đến trên thế giới này, mẹ và chồng trước đối tốt với cô cũng chỉ là muốn lợi dụng cô thôi.
Nhưng người bá đạo như Bùi Dịch, vậy mà ôn nhu nói với cô: “Ủy khuất của em tôi sẽ thay em đòi lại”.
“Nếu anh không nói tiếp câu nói kia, tôi nhất định sẽ thích anh.” Tô Thi Thi ấp úng nói.
Cô thật sự không muốn đi đăng kí kết hôn. Cô đã từng hi sinh quá nhiều cho gia đình cùng với chồng trước, cho rằng cuộc sống và tình yêu của cô đã hoàn hảo, vậy mà giờ đây cô lại cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Cô hiện tại suy nghĩ đến việc phải kết hôn liền cảm giác sợ hãi, nhất là cùng Bùi Dịch như vậy kết hôn.
“Thực xin lỗi, tôi thật sự không có cái dũng khí đó rồi.” Tô Thi Thi chậm rãi nói.
Bùi Dịch yên lặng nhìn cô, bây giờ anh không có ép buộc cô: “Tôi sẽ cho em thêm thời gian suy nghĩ.”
“Nhưng phải nhớ kỹ, em đời này chỉ có thể gả cho tôi, chỉ có thể là người phụ nữ của tôi, tuyệt đối không cho phép người khác động vào.”
Tô Thi Thi khóe miệng giật giật, đây mới là Bùi Dịch, vừa rồi cái ôn nhu kia của anh, cũng chẳng qua chỉ là ảo giác thôi.
Bá đạo mới đúng tính cách của anh. Người phụ nữ của anh, cho dù là anh không chiếm được, cũng không có khả năng để cho những người khác đạt được.
“Dù sao tôi cũng không nghĩ tới tìm người khác.” Tô Thi Thi ở trong lòng không phục nói.
Bùi Dịch đứng dậy đi toilet rửa tay, khi trở về nhìn đến Tô Thi Thi cực kỳ ngoan ngoãn ngủ ở trên giường.
Dưới tầm mắt anh dời đi, nhìn đến tấm thảm màu xám trên mặt đất có mấy chỗ dính vết máu.
Nhớ tới Tô Thi Thi vừa rồi cho chính mình một cái đạp, còn cố tình trêu đùa anh, sắc mặt của anh trầm xuống, vài bước đi đến bên giường, lạnh giọng nói: “Xuống dưới, em đêm nay không được ngủ trên giường.”
Dám trêu chọc anh, lại vẫn ngủ yên lành như vậy? Bùi Dịch nhìn sao vẫn thấy chướng mắt.
“Anh có phải quá ngây thơ rồi hả?” Tô Thi Thi đứng lên trừng anh.
Lập tức hai mắt cô nhíu lại, để cho cô ngủ trên mặt đất đúng không?
Tô Thi Thi đứng lên, kéo tay áo, đem trên giường chăn gối toàn bộ đều đã kéo xuống mặt đất, rồi mới chính mình ngồi trên chăn, chỉ chỉ chỗ trống trên giường nói: “Bùi tiên sinh đi ngủ đi, ngũ ngon.”
Cô nói xong xoay người nằm xuống, dùng chăn đem chính mình bao quấn lại thật chặt.
Bùi Dịch sững sờ nhìn cô, anh có phải hay không quá cưng chiều cô, thế cho nên để cho cô vô pháp vô thiên rồi hả?
“A! Bùi Dịch, anh muốn làm gì? Thả tôi xuống!” Tô Thi Thi còn đang đắc chí, bỗng nhiên cảm giác chính mình bay lên trời, người này vậy mà đem cô cả người và chăn đều đã bế lên.
“Đau! Anh chạm tới vết thương của tôi rồi! Chết tiệt, nhanh thả tôi xuống!”
Bùi Dịch cắn răng nói: “Em còn dám nói tôi liền đánh em cho hôn mê trói ở trên giường!”
“Anh la tên vô lại!” Tô Thi Thi tức điên, cô cứ như vậy bị Bùi Dịch quấn ở trong chăn, giống con nhộng, khốn khổ ở trên giường ngủ một đêm.
Đợi cho ngày hôm sau thức dậy, Bùi Dịch đã rời giường đi làm rồi.
Thân thể cô giãn ra chút ít, phát hiện miệng vết thương đã tốt hơn phân nửa, không còn chạm vào mà đau rồi., o
“Tô tiểu thư, cô đã thức dậy?” Tô Thi Thi mới ra cửa, canh giữ ở cửa Tiểu Ưu lập tức hướng tới cô chào một tiếng, quan tâm hỏi, “Miệng vết thương còn đau không ạ? Tiên sinh buổi sáng dậy nói cô vẫn còn đau, khiến cho tôi lo quá phải đi mua thuốc về cho cô.”
Tô Thi Thi trong lòng ấm áp, cười nói: “Đã không có việc gì rồi. Đi thôi, tôi đói bụng, đi ăn bữa sáng.”
“Cái này… Nếu không tôi đem bữa sáng lên phòng cho cô?” Tiểu Ưu thật cẩn thận nói.
Tô Thi Thi sửng sốt: “Có phải có việc gì không?”
“Cái này…” Tiểu Ưu có chút lo lắng nhìn một chút dưới lầu, nhỏ giọng nói, “Đại tiểu thư dưới lầu.”
“Đoàn Ngọc Tường?” Tô Thi Thi theo bản năng nhíu mày, hỏi: “Cô ta tới tìm tôi làm cái gì?”
“Cô… “Tiểu Ưu vội vàng dậm dậm chân nói. “Nếu ko để tôi đi gọi quản giả nói tiên sinh 1 tiếng, đại tiểu thư cô ta mà nói sẽ lôi cô đi qua nhà lớn thỉnh an lão gia.”