Chồng Ngốc: Độc Sủng Mình Em - Hàn Hi Nguyệt (full) - Chương 50 - Em gái "báo"
_ Tin mới nhất hiện nay. Tô tổng của Tập đoàn Tô thị đã ra tay đánh một phóng viên chỉ vì lí do, hỏi chuyện về cô người yêu Hà Linh. Anh đã tức giận mà ra tay đánh người, dẫn đến hôn mê và phải nhập viện cấp cứu.
Thời sự đưa tin sốt dẻo gây chấn động cả nước, chỉ đứng sau tin Hà Linh quyến rũ Cố Thiên Khanh.
Không làm diễn viên, nhưng lại được scandal để đời như vậy, nổi như cồn luôn còn gì nữa!
Nguyệt My Nhi đang ăn tráng miệng, ánh mắt không ngừng quan sát đoạn clip mà phóng viên đã ghi được. Hình ảnh full HD, không hề che mờ bất cứ chỗ nào!
Cố Thiên Khanh nhếch mép cười, vòng tay ra sau cô, vừa cười vừa nói:
_ Em gái báo rồi, nhưng tin chấn động này, không dễ lấn động đâu!
_ Hừ, em báo nhưng báo đúng chuyện còn gì?
Nguyệt Hân từ ngoài đi vào, vẫn là tính cách kiêu ngạo ngày nào nhưng bây giờ là một con người khác hoàn toàn.
Nguyệt My Nhi bỏ miếng táo xuống dĩa, quay sang nhìn Nguyệt Hân, hỏi nhỏ:
_ Hân Nhi, em không sợ họ đến tìm em sao? Nguy hiểm lắm đấy!
_ Em sợ gì chứ? Mấy triệu fan lận đó, họ có thể không đủ khả năng bảo vệ em, nhưng anh chị thì có đấy! Em biết bản thân mình đang đứng ở đâu, nếu như không biết thì sao dám làm?
_ Cũng đúng, còn có Long Thành nữa mà!
_ Anh ta làm sao? Liên quan gì à?
_ Không có gì!
Cố Thiên Khanh vội cướp lời nói của cô, lại sợ cô không an phận mà nói lung tung.
Nguyệt Hân nhíu mày khó hiểu, lại nhớ đến ngày mai phải đi dự tiệc cưới của cô người yêu cũ của Long Thành, cô ta thở dài một cái rồi bình thản xem tivi.
Nguyệt My Nhi lấy ra chiếc máy tính, đặt lên bàn, sau đó gõ gõ vài động tác rồi đưa cho anh và Nguyệt Hân xem, tự lên tiếng tuyên dương bản thân mình!
_ Hai người thấy em giỏi không? Cái này em tìm được tối qua đấy, không chừng tiếp theo fan của Hân Nhi sẽ điều tra ra được chuyện này cho xem!
_ Hà Linh phẫu thuật thẩm mỹ? Đây cũng chỉ là tin nhỏ, ai có tiền đều muốn được đẹp mà chị!
_ Em nhìn xuống bên dưới.
Đưa mắt theo hướng chỉ của Nguyệt My Nhi, Nguyệt Hân há hốc mồm vì thứ Hà Linh thẩm mỹ, lại chính là “đập đi toàn bộ mà xây lại”.
Cố Thiên Khanh nào quan tâm đến chuyện con gái bọn cô, thẩm mỹ gì đó thì mặc kệ, vợ anh là hàng thật giá thật, ai thèm chơi hàng giả như Hà Linh kia!
Nguyệt Hân vội sao chép link lại, gửi thẳng qua Wechat rồi chào tạm biệt cô và anh sau đó chuồn đi mất.
Nguyệt My Nhi nhìn theo, sau đó bình thản hỏi anh:
_ Có phải em lại tạo nghiệp rồi không? Hân Nhi là người chuyện gì cũng dám làm đấy!
_ Cô ta là có người chị như em bảo kê còn gì!
_ Anh còn dám nói, chẳng phải em có một người chồng tuyệt vời như anh à?
_ Yêu nghiệt, đợi bé con tròn bốn tháng, xem anh dạy dỗ em thế nào!
Nguyệt My Nhi vội tắt nụ cười, giả vờ như chẳng nghe thấy chuyện gì, cầm theo máy tính mà lên phòng. Anh nhìn theo nhẹ mỉm cười, lắc đầu bất lực.
…
Tô gia, ông Tô tức giận quăng mâm trà xuống sàn, mọi chuyện đến không ngờ tới. Scandal này thành công chiếm trọn toàn bộ trang mạng và báo chí.
Tô Toàn chỉ biết im lặng quan sát tivi, hết tin này đến tin khác, mặt hắn đã đỏ đến mang tai, tức giận đập tay mạnh xuống bàn, quát lớn:
_ Nguyệt Hân, tôi nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết.
_ Mày im đi, muốn Tô gia bay màu sao? Hai tin chấn động như vậy chưa đủ mệt à? Bảo Hà Linh ở yên trong nhà đi, tốt nhất là đừng đến Tô gia luôn.
_ Ba…
_ Ba cái gì mà ba? Cũng tại cái kế hoạch chó má của tụi bây, nên bây giờ mới ra nông nỗi này! Mà cũng đừng đến công ty nữa, để tin tức nó lấn xuống rồi hẳn xuất hiện.
_ Nhưng dự án với đối tác nước ngoài?
_ Để tao, mày cứ ngoan ngoãn ở nhà cho êm chuyện, cứ gây phiền phức là giỏi.
Tô Toàn bất lực, tất cả mọi chuyện đều theo chiều hướng khác hoàn toàn với kế hoạch ban đầu của hắn. Cứ nghĩ, Nguyệt Hân và Nguyệt My Nhi trở mặt thành thù. Không ngờ, họ lại bất ngờ trở thành chị em tốt.
Đặc biệt là Nguyệt Hân lại xem Nguyệt My Nhi là ân nhân, còn có Cố gia chống lưng, Long Thành lại hay đi cùng cô ta, không thể dễ đụng vào.
…
Tối ngày hôm sau, Nguyệt Hân trong bộ váy dạ tiệc trang trọng màu đen, càng tôn lên làn da trắng nõn của cô ta. Váy xẻ tà, vừa xinh đẹp lại quyến rũ.
Long Thành đã đứng bên ngoài chờ từ bao giờ, vừa nhìn thấy người phụ nữ của mình, anh ta liền ngây người nhìn không chớp mắt. Vẻ đẹp dịu dàng quyến rũ lại pha chút gì đó gọi là bí ẩn và khí chất. Khiến anh ta không thể rời mắt.
Nguyệt Hân biết vẻ đẹp hút hồn của mình, chỉ nhẹ nhàng mở cửa xe rồi ngồi vào trong, bỏ lại Long Thành vẫn đứng ngây ngốc ở đó!
Bụp, tiếng đóng cửa xe khiến anh ta hoàn hồn, gãi gãi đầu rồi vòng qua ghế lái, một đường đến thẳng bữa tiệc.
Trên đường đi, Nguyệt Hân chỉ chăm chú nhìn vào điện thoại, không quan tâm người bên cạnh thế nào, đẹp trai ra sao, phong lưu phóng đãng như thế nào! Vẻ đẹp này có thể giết chết biết bao nhiêu là trái tim thiếu nữ. Vậy mà người phụ nữ này lại chẳng xem ra gì, thờ ơ như chẳng tồn tại.
Long Thành ngừng đèn đỏ, quay sang nhìn Nguyệt Hân, giả vờ hỏi:
_ Em không thấy khát sao?
_ Không.
_ Vậy em có đói không?
_ Không.
_ Vậy em có thấy tôi không?
_ Không.
Nguyệt Hân nhìn lên, phát hiện bản thân đã trả lời vô ý nên quay sang nhìn anh, cười gượng nói:
_ Long Thành, ý tôi không phải vậy, là do anh hỏi tôi quá nhiều thôi!
Long Thành bất lực toàn tập, cũng đoán được câu trả lời này, nhưng khi nghe xong lại không nghĩ mình lại sốc đến như vậy!
Long Thành xua tay, ý bảo cô ta im lặng, sau đó lên tiếng nói:
_ Nguyệt Hân, em cũng đâu cần nhẫn tâm như vậy? Tôi cũng biết đau mà!
_ Nhưng tôi không cố ý, nhưng anh cũng đâu cần phải hỏi như vậy! Tôi đâu có đui đâu mà không thấy anh.
Long Thành nói không lại người phụ nữ này, tay chỉ chỉ cô ta rồi tiếp tục lái xe.
…
Trong bữa tiệc, Nguyệt Hân ngoan ngoãn đi cạnh Long Thành, trên tay còn cầm theo chiếc bánh ngọt, luyến tiếc nhìn theo những chiếc bánh còn lại.
Long Thành tay không rời eo Nguyệt Hân, gặp người quen thì đưa ly chào hỏi xã giao. Bữa tiệc không quá lớn, nhưng đặc biệt đông khách.
Cô dâu chú rể bận tiếp khách nên Long Thành đỡ phải phiền phức là bọn họ.
Anh ta kéo cô ta ngồi xuống ghế, kéo dĩa đồ ăn lại đưa cho Nguyệt Hân, lên tiếng nhắc nhở:
_ Đừng mãi ăn bánh ngọt, mau ăn gì đó để lót dạ đi!
_ Không ăn, bánh ngọt cũng no.
_ Đừng có cãi, mau ăn đi, nếu không tôi bỏ em ở lại đấy!