Chồng Ngốc Đáng Yêu - Nguyễn Kiều An Nhiên - Chương 32: Gặp lại
Là một người ham chơi thích đi đây đi đó nên từ khi đủ 18 tuổi thì Thư đã có bằng lái rồi. Và tất nhiên lần này về quê là do Thư lái xe của bà Thu về. Đi cũng không vội nên hai người vừa đi vừa ngắm cảnh rồi trò chuyện.
Giữa đường nhớ đến cần mua chút gì đó làm quà nên cô đỗ xe rồi cùng Khôi vào chọn đồ. Một giỏ hoa quả, một hộp bánh với một túi đồ gì đó mà Thư nhất quyết không cho Khôi nhìn. Cô giao cho Khôi cầm hoa quả với bánh còn tự mình cầm túi đồ kia.
Đến lúc quay lại xe thì Thư nghe tiếng chuông điện thoại trong túi của mình, thấy là Khánh gọi nên đành chuyển túi đồ qua tay trái rồi nghe máy. Vừa kết nối được thì liền nghe tiếng nói từ đầu dây bên kia.
” Này chị có còn coi em là em trai chị không thế? Mấy hôm trước em phải đi học, chị đi chơi không rủ em thì thôi đi. Sao hôm nay cũng thế? Đã vậy còn bỏ đi lúc em chưa ngủ dậy nữa? Chị có biết thế là quá đáng lắm không hả?”
Là nói mà chả khác gì quát cả, không mở loa ngoài mà Khôi đứng cạnh cũng nghe tiếng luôn. Thư đưa điện thoại ra xa tai đến lúc thấy im im thì mới đưa lại gần mở loa ngoài
” Mày be bé cái mồm thôi, nói to thế là muốn hại chị mày điếc sớm hả? Tao về quê làm chính sự chứ có chơi bời gì đâu mà rủ mày?”
” Thế sao lại rủ Khôi đi?”
” Vì tao thích.”
Thư nói xong liền cười lên. Nghe tiếng cười đó mà Khánh tức tới vò đầu, đây rõ ràng là đá đít cậu ra khỏi cuộc chơi mà.
” Chị được lắm.” Tức mà không làm được gì nên Khánh đành cúp máy
Thư thấy thế liền cười tươi hơn, thế là trả đũa giúp Khôi rồi, đi chơi mà bỏ quên cả anh mình thì đáng bị như thế. Lúc cô quay sang phải nhìn Khôi thì không thấy ai, quay sang trái lại thấy Khôi đang nhìn túi đồ trong tay mình, qua miệng túi đang mở kia anh đã thấy hết rồi!!!
” Ai cho nhìn hả?” Thư chuyển túi đồ sang tay phải
” Chị mua nhiều đồ ăn vặt thế làm gì? Còn không cho em thấy nữa, em cũng đâu có cướp của chị đâu.”
” Đây là việc của chị, không cho hỏi nữa. Lên xe đi tiếp nào.”
” Dạ.”
Đi tầm 15 phút nữa thì cũng đến nơi. Thư với Khôi một người cầm hoa quả một người cầm bánh đi vào nhà
” Ông ngoại ơi con về chơi nè.” vừa vào cổng Thư liền nói to
Nghe tiếng nói thì ông Bình từ trên tầng ngó xuống, trên tay còn có chén trà đang bốc khói. Thấy hai chị em ông liền cười tươi
” Hai đứa về chơi đó hả.”
” Con chào ông ngoại.” Khôi nhìn ông, ánh mắt cong cong ý cười
” Con mua chút quà biếu ngoại nè ngoại” Thư giơ túi bánh trong tay lên
” Ừ ừ, mau vào nhà đi. Đến là được rồi mua nhiều đồ thế làm gì.”
Nhà chỉ có một cổng ngõ nhưng bên trong là căn nhà xếp cạnh nhau. Đất được chia làm hai, một bên là nhà ông ở còn bên kia là gia đình bác Nam ở. Tuy nhà kế bên nhưng ông luôn sống một mình, thành ra phần lớn thời gian nhà ông sẽ rất yên tĩnh.
Ban đầu khi xây lại nhà cho ông mọi người đã bàn là làm hai tầng nhưng ông phản đối, nói chỉ cần một tầng rồi bên trên dựng mái che để thi thoảng ông lên hóng gió là được. Hai người vào nhà rồi trực tiếp đi lên tầng luôn. Trên đây có một bàn trà với bốn cái ghế xung quanh, một cái giường gấp nho nhỏ bên cạnh là giàn hoa sử quân tử có lác đác vài chùm xinh xinh.
Khung cảnh thật êm đềm.
Hai người ngồi nói chuyện cùng ông Bình, uống trà ăn bánh ngắm hoa, chẳng mấy chốc đã đến 10 giờ. Ông Bình có ý định ra chợ mua chút đồ về làm cơm, ông nói:
” Hai đứa cứ ngồi đây chơi nhé, ông ra chợ mua đồ về làm cơm. Muốn ăn gì nào?”
Ông vẫn luôn rất yêu quý mấy đứa cháu của mình, lần nào có đứa đến chơi ông đều tự mình xuống bếp làm món mà chúng thích ăn. Lần này cũng không ngoại lệ, hơn nữa đây còn là hai đứa cháu ngoan nhất trong nhà, ông phải chiêu đãi thật tốt.
Nghe ông hỏi thì Thư với Khôi nhìn nhau không nói gì. Chợt nhớ ra mục đích chính tới đây mắt Thư liền loé sáng, cô kéo tay Khôi rồi cười với ông
” Để con với Khôi đi mua đồ cho, ra chợ thấy muốn ăn gì thì mua về, được không ngoại?”
” Thế cũng được, vậy cầm lấy…” tiền mà mua
Câu nói còn chưa có dứt thì Thư đã kéo Khôi chạy đi mất, như kiểu biết ông muốn làm gì rồi cố ý né tránh vậy. Và quả đúng là như thế thật
” Dạ không cần đâu ngoại, con đi đây.”
Đi chợ mà đi ô tô thì không tiện, đi bộ thì lại phiền, Thư chạy sang nhà bác Nam mượn chiếc xe máy của bác rồi chở Khôi đi. Đi một mạch đến chợ nhưng cô không đỗ lại. Mắt thấy chợ đã ngày càng xa, nghĩ cô không để ý mà đi qua mất nên anh liền kéo áo Thư:
” Chị Thư ơi, qua chợ mất rồi.”
” Ở đó không có đồ chị thích, đến chợ làng bên.”
” Ồh.”
Khôi thấy kì lắm, sao chưa vào mà đã biết không có đồ mình thích? Nghĩ thì nghĩ thôi chứ vẫn ngoan ngoãn ngồi trên xe nhìn hàng cây ven đường. Còn đường này khá quen thuộc, dù gì cũng đi mấy lần rồi, mà lần nào cũng liên quan đến Trúc cả. Nghĩ đến Trúc anh liền hơi cúi đầu
Kể ra thì hôm tối hôm qua Thư đã lén lút xem điện thoại của Khôi lúc anh đi tắm. Cầm điện thoại trên tay không ngần ngại mà vào luôn album ảnh. Không ngoài dự đoán, có rất nhiều hình chụp của Khôi với một cô bé. Chắc đây là Trúc đi.
Thư gửi vài ảnh sang máy của mình, nhấn tải ảnh xuống rồi xóa tin nhắn ở máy Khôi. Xong xuôi thì để máy về vị trí cũ rồi nhẹ nhàng chuồn ra.
Trưa tới nhà nào mà chẳng phải ăn cơm, mà muốn ăn thì phải đi mua đồ. Cô đến đây mua biết đâu vận may tốt sẽ gặp được người muốn gặp thì sao?
Thế là Thư mua đồ trong tình trạng, đứng quầy thịt mà ngó quầy rau, đứng quầy rau thì ngó quầy cá, nhìn nhìn ngó ngó không bỏ sót một góc nào. Khôi thấy nhiều người nhìn lắm, vẫn nên nhắc Thư một chút vậy
” Chị làm gì vậy? Tìm gì hả?”
” Chị tìm tình yêu cho mày đấy. A thấy rồi, nhìn kìa nhìn kìa “
Thư vừa nói vừa chỉ về phía quầy bán thịt của một người phụ nữ mặc áo màu đỏ. Khôi nhìn theo thì thấy hai người đang đứng ở đó, một nam một nữ. Người nam thì vẫn đứng chờ trong khi người nữ mặc áo khoác trắng kia đã mua xong, mỉm cười chào cô bán thịt.
Khôi thấy rồi, người nữ kia chính là Trúc, thì ra nãy giờ là Thư đang tìm cô. Anh đó nhưng mà mắt đã dán chặt lên người Trúc. Thư thấy Trúc sắp lên xe đi thì vội kéo Khôi chạy qua, gọi lại:
” Em áo trắng ơi chờ chút.”
Trúc chuẩn bị vít xe đi thì nghe tiếng gọi, hôm nay cô cũng mặc áo trắng, chẳng lẽ gọi cô? Nghĩ thế cô liền quay về phía phát ra âm thanh. Nhìn hai người đang chạy tới phía mình thì cô ngạc nhiên.
Cô vừa thấy Khôi nè, ai nói là cô nhìn nhầm rồi đi.