Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con - Chương 387-388
Khuôn mặt của Dụ Thiên Tuyết lộ vẻ không thể tưởng tượng, trong ánh mắt có chút xấu hổ muốn chết, hít một hơi thật sâu mới dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở đối diện —— không thể không nói, ánh mắt của Dạ Hi rất không tệ, có thể nghe Dạ Hi nói một đống lời như Vậy mà mặt không đổi sắc, người đàn ông này đích xác đủ trầm ổn.
“Úc tiên sinh làm trong ngành nào?” Dụ Thiên Tuyết nhìn sắc mặt Dạ Hi thật sự khó coi, người đàn ông đối diện lại trầm mặc không nói lời nào, cô đành phải mở miệng đánh vỡ trầm mặc.
“Anh ấy làm trong ngành ăn uống giải trí, có chuỗi nhà hàng ở khắp nơi trên thế giới, nhất là ở các quốc gia có thắng cảnh du lịch, đặc biệt là ở Pháp và Hà Lan, trên cơ bản là lũng đoạn.” Nam Cung Dạ Hi nhìn chằm chằm người đàn ông kia, đơn điệu mà nói như vẹt, không khác gì đọc bài.
Vừa nói xong, cô lập tức hăng hái lên, cô đã điều tra rất rõ ràng mà!
Úc Phong chăm chú nhìn cô, rốt cuộc chậm rãi phun ra một câu: “Cô còn biết gì về tôi?”
“Nhiều lắm nha!” Nam Cung Dạ Hi giật mình một cái, cái miệng nhỏ đỏ hồng bùm bùm phun ra một chuỗi dài: “Ví dụ như anh có hai đứa nhỏ, một trai một gái, là long phượng thai người vợ trước lưu lại cho anh, nghe bên ngoài đồn là vợ của anh bị tai nạn giao thông chết, trên thực tế là do cô ta ngoại tình, sau đó là vì anh chịu không nổi nên ly hôn, cùng ngày sau ly hôn thì cô bất hạnh xảy ra tai nạn giao thông, còn là bất hạnh hay an bài vẫn là gì khác thì tôi không nói chính anh hiểu rõ trong lòng, còn nữa, anh không phải con kế nghiệp cha, ngành ăn uống là chú của anh mang theo làm lên, gia tộc của anh nguyên bản là kinh doanh chuỗi cửa hàng tiện lợi, không có tiền đồ gì! Cho nên anh không xem như một trong những ‘kim cương vương lão ngũ’ có bộ tịch hoàn mỹ nhất ở thành phố Z, nhưng anh có đầu óc có tiền đồ, anh không sợ áp lực bên ngoài, muốn làm cái gì liền làm cái đó, tôi còn biết rất nhiều về anh —— hiện tại anh muốn nghe chuyện xưa của tôi không?”
Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, dựa vào lưng ghế, nói với người phục vụ mới đi vào mình muốn một ly Cappuccino, ánh mắt thanh triệt động lòng người, lẳng lặng quan sát sự tiến triển của bọn họ.
Úc Phong dời tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Không cần, tôi đã có nghe thấy.”
“Có điều là anh đã nghe thấy cái gì nha? Bên ngoài loan truyền về tôi như thế nào tôi không rõ ràng lắm, nhưng khẳng định không phải như anh tưởng vậy!” Nam Cung Dạ Hi nhíu mày nói.
“Cô thực để ý người khác nói cô như thế nào?” Anh ngước mắt hỏi.
Nam Cung Dạ Hi cười cười, mở miệng nói: “Loại chuyện này, không thể hoàn toàn để ý, cũng không thể hoàn toàn không để bụng, tôi thừa nhận tố chất tâm lý của mình không tốt lắm, người khác nói tôi cái gì tôi đều sẽ để ở trong lòng, kia so với anh cũng khá hơn nhiều! Anh xem anh hiện tại đi, hoàn toàn chính là một bộ dáng bất chấp tất cả, thoạt nhìn chính là sấm rền gió cuốn chủ quan ước đoán, thật sự rất phóng khoáng, nhưng cứ tiếp tục như vậy thì ngay cả ý nghĩa cuộc sống anh đều sẽ đánh mất! Tựa như tôi để ý đến hạnh phúc của bảo bảo cho nên tôi muốn đi ra tìm một người đàn ông mà mình thích —— được rồi, tôi không lấy bảo bảo nhà tôi làm cái cớ nữa, tôi chính là cảm thấy mình còn trẻ, vì sao phải vì một tên đàn ông thúi tha mà từ bỏ cả một khu rừng rậm?”
Úc Phong không nói lời nào, chỉ cười nhạt.
Đến đây thì Nam Cung Dạ Hi không còn cách nào, cô có thể thực nhanh nhẹn cùng mọi người nói chuyện, có thể không chút nào sợ hãi lời nói sắc bén của đối phương, nhưng cô sợ nhất là đối phương trầm mặc, trầm mặc là có ý gì? Tán đồng hay phủ định? Hay là dứt khoát không để ý tới?
Cắn môi, cái muỗng trong tay cô điên cuồng mà quấy lên.
Dụ Thiên Tuyết đặt cái ly trong tay lên bàn, nhẹ giọng mở miệng: “Úc tiên sinh đã từng có ý tưởng tái hôn?”
Úc Phong không nói, mím đôi môi mỏng gợi cảm, ngón tay chậm rãi vuốt ve lẫn nhau.
Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn ra anh đang do dự, cô thay đổi đề tài: “Không biết mấy đứa trẻ nhà Úc tiên sinh năm nay mấy tuổi, trong nhà có người nào chăm sóc không?”
Lúc này đôi mắt Úc Phong mới giật giật.
“Bảy tuổi, trong nhà vẫn luôn có bảo mẫu chăm nom, tôi quá bận, rất ít có thời gian về nhà.”
“Vậy bọn trẻ có sở thích gì? Ngày thường có lui tới với các bạn nhỏ không?” Dụ Thiên Tuyết nghiêng nghiêng đầu hỏi: “Bảo bảo không có mommy đã rất đáng thương, anh còn không thường xuyên về nhà, chỉ sợ ngay cả bọn trẻ học lớp mấy anh cũng không nhớ đi?”
Úc Phong hơi hơi nhíu mày.
Người phụ nữ này luôn là chọc đến chỗ đau của người ta.
Không phải anh không có nghĩ tới chuyện tái hôn, chỉ là phụ nữ quanh quẩn bên người anh phần lớn là vì anh mà đến, bọn trẻ đối với họ mà nói không phải thuộc về đối tượng cần phải ôn nhu, ngược lại là trói buộc —— đã qua ba mươi, sự nghiệp của anh đang hô mưa gọi gió, bên người lại hư không đến lợi hại, đến tột cùng là mình muốn cái dạng phụ nữ gì, chính anh cũng thực mê mang.
Nam Cung Dạ Hi lẳng lặng chờ đợi vài giây, cắn môi, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lộ ra chút trách móc.
“Anh sẽ không thật sự quên mất đi? Bảo bảo nhà anh học lớp mấy?!”
Úc Phong trầm mặc.
“Thật xin lỗi, tôi đến nhầm chỗ,” Đôi mắt đẹp của Nam Cung Dạ Hi tràn đầy phẫn nộ, khuôn mặt nhỏ tức giận đến có chút trắng bệch, túm Dụ Thiên Tuyết, nói: “Chị dâu, chúng ta đi thôi!”
Đôi mắt đen như mực của Úc Phong nhịn không được mà giật giật, ánh mắt hơi lạnh lẽo, nhìn phía cô.
“Dạ Hi……”
“Tôi đúng là nên điều tra cho rõ ràng rồi mới đến! Họ Úc, anh dựa vào cái gì mà ghét bỏ tôi có con?! Không phải anh cũng có đó sao! Nhưng tôi rất vui vẻ khi có con, tôi yêu thích bảo bảo nhà tôi, tôi vô cùng vô cùng thương con bé! Tôi ghê tởm loại đàn ông có con cái nhưng lại xem bọn trẻ là sự trói buộc, ngại phiền toái thì lúc trước anh còn sinh chúng làm cái gì?! Tôi kết hôn 5 năm, đích xác là tôi rất chán ghét chồng tôi ngoại tình, nhưng tôi ghét nhất chính là anh ta không có một chút lương tâm nào, ngay cả bảo bảo của mình mà anh ta cũng không màng!” Mắt Nam Cung Dạ Hi ngân ngấn nước mắt, run giọng nói: “Không phải anh cũng nghe thấy vài điều về tôi sao? Vậy anh có nghe nói qua bảo bảo của tôi bị chính cha ruột của nó bắt cóc hay không?! Trước nay anh ta đối xử với tôi thế nào cũng không sao hết, nhưng đối với con gái thì một chút cảm tình cũng không có, còn xem con bé như công cụ áp chế tôi, vậy thì đi tìm chết đi! Chết càng xa càng tốt!”
Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết trắng bệch, cảm thấy cô nói chuyện quá nặng lời, nhẹ nhàng kéo tay cô một cái.
“Tôi đúng là điên rồi mới cùng loại đàn ông này thân cận, tôi có bệnh!” Nam Cung Dạ Hi rưng rưng nước mắt nói thầm một câu, cầm túi của mình, lôi kéo Dụ Thiên Tuyết đi đến cửa.
“Haiz——” Dụ Thiên Tuyết tranh không lại lực đạo của cô, đành phải bị cô lôi đi.
Phía sau các cô, một thân đĩnh bạt Úc Phong chậm rãi đứng lên, nheo lại đôi mắt đánh giá bóng dáng đã đi xa của các cô, như đang suy tư điều gì.
Dọc theo đường đi, Nam Cung Dạ Hi luôn thổn thức không thôi.
“Chị dâu, chị nói ánh mắt em có phải xảy ra vấn đề gì hay không, có phải hay không? Có phải hay không? Ngày đó em thấy anh ta xuất hiện ở bữa tiệc một mình, uống rượu một mình, đối với cái gì cũng đều thực lạnh nhạt, có rất nhiều phụ nữ đi đến gần nhưng anh ta cũng không phản ứng, em đi tới đoạt lấy danh thiếp của anh ta, sau đó gọi điện thoại n lần mới hẹn được anh ta, hiện tại lại ——”
Khuôn mặt nhỏ của cô lộ vẻ rối rắm, dẫm trên giày cao gót, đi đến giao lộ đón xe.
“Đàn ông đối với con cái luôn có chút sơ sẩy, hơn nữa vợ anh ta lại mất sớm, thời điểm đối mặt với bọn trẻ cũng không tránh khỏi thương cảm, cho nên cô phải thông cảm một chút.” Dụ Thiên Tuyết đi đến bên người cô, nhẹ giọng nói.
Nam Cung Dạ Hi hít một hơi, mang theo chút giọng mũi nghẹn ngào, nhỏ giọng mà kiên định nói: “Đàn ông trên đời rất nhiều, em phải tìm một người đối đãi tốt với bảo bảo nhà em, Y Y thật sự rất ngoan, để tất cả những tên đàn ông ghét bỏ con bé đều rớt hết vào WC đi thôi!”
Nói xong, cô liền kéo cửa xe taxi, thật mạnh ngồi xuống.
Chương 388: Ngoại Truyện: Hiên Tuyết – Tình Yêu Phá Kén 10
Biệt thự, hoàng hôn chiều tà chiếu vào thân người đàn ông như ánh lên một tầng lộng lẫy viền vàng.
Trên sofa, hai người phụ nữ cuộn tròn bên nhau, váy áo có sắc điệu nhu hòa, cầm ly nước trái cây vui cười nói chuyện, bộ dáng lộ vẻ ấm áp mà hòa hợp.
Nam Cung Kình Hiên đi vào, ném chìa khóa cho quản gia đứng bên cạnh: “Làm sao vậy? Ra chuyện gì, vui vẻ thành như vậy?”
Trong mắt lập loè ánh sáng, làm người nhìn nhịn không được mà sa vào trầm luân.
“Ha hả……” Dụ Thiên Tuyết nâng khuôn mặt nhỏ đã hồng hồng, ôn nhu nói: “Hôm nay Dạ Hi đi thân cận, đó là một người đàn ông cực phẩm, cô ấy lại còn ghét bỏ, cuối cùng thiếu chút nữa không hất cho người ta một thân cà phê ……”
“Phải không?” Nam Cung Kình Hiên chậm rãi cúi người, duỗi tay nhu tình mà vén tóc trên trán cô, quan sát vài giây rồi mới nhìn Nam Cung Dạ Hi, nói: “Thân cận? Anh xem là cô cướp người đi?”
“Anh!” Nam Cung Dạ Hi tức giận đến mức túm một cá gối ôm ném về phía anh: “Em có khao khát đến mức đó sao? Còn cướp người, đàn ông thúi như vậy tặng cho em em cũng không cần!”
“Nhưng chính cô chạy tới xin danh thiếp của người ta, lì lợm la liếm muốn hẹn hò với người ta nha……”
“Chị dâu!” Nam Cung Dạ Hi kêu lên, sắc mặt đỏ ửng: “Em…… Em thừa nhận là em coi trọng ’bộ túi da’ kia được chưa? Em thích soái ca không được sao? Hơn nữa anh ta thật sự dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, anh, Úc Phong, anh nghe nói qua chưa?”
Nam Cung Kình Hiên suy nghĩ một lát, nhàn nhạt nói: “Nghe qua, ngành ăn uống?”
“Đúng vậy!”
Dụ Thiên Tuyết nâng lên khuôn mặt nhỏ, ánh mắt lưu chuyển: “Anh biết?”
Nam Cung Kình Hiên cười nhạt, xoa bóp cằm cô: “Đối thủ cạnh tranh với Lạc Phàm Vũ, anh có thể không biết sao?”
“A!” Dụ Thiên Tuyết kinh ngạc.
Nam Cung Dạ Hi bưng ly nước trái cây, tấm tắc: “Không thể so, Lạc Phàm Vũ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, bốc đồng mười phần, nhưng anh ta đã là daddy của hai đứa nhỏ, bên người còn không có phụ nữ……”
Một bàn tay mềm mềm lành lạnh chụp vai cô: “Vậy cô nên dùng mẫu tính vĩ đại của mình mà đi cứu vớt anh ta a! Chị ủng hộ cô!”
Khuôn mặt nhỏ điềm Mỹ của Nam Cung Dạ Hi xuất hiện một tia mê mang, tiếp theo uống một ngụm nước trái cây, nhỏ giọng nói: “Xời, ông chú già, dám ghét bỏ em, rớt WC đi!”
Từ lúc trở về cho đến bây giờ, cô lặp đi lặp lại cũng chỉ có một câu này.
“Trước không cần thay nó nhọc lòng, nếu nó thật sự coi trọng người nào, không cần chúng ta hỗ trợ nó đều có thể chộp tới tay,” Nam Cung Kình Hiên mới lỏng cà vạt, ánh mắt mê ly nhìn chăm chú người phụ nữ nhỏ dưới thân: “Em vẫn là nên lo lắng cho mình thì tốt hơn.”
Ý cười bên môi Dụ Thiên Tuyết còn chưa có tan, trong lòng nao nao, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ tràn đầy nghi hoặc: “Em làm sao?”
Động tác của Nam Cung Kình Hiên dừng lại, ưu nhã mà tà mị cúi người xuống, trầm thấp nói: “Thật sự cho rằng thừa dịp anh đi làm liền đi ra ngoài làm chuyện gì anh cũng không biết? Cô nhóc…… Ai cho em tự chủ trương?”
Dụ Thiên Tuyết chột dạ, chớp chớp đôi mắt trong suốt, ra vẻ vô tội: “Em không có a, em chủ trương cái gì?”
Ngón tay nhu hòa xoa bóp cằm cô, mang theo vài phần quyến luyến mới rời đi, Nam Cung Kình Hiên nói giọng khàn khàn: “Ở chỗ này nói không tiện, chúng ta đi lên lầu nói.”
“……” Dụ Thiên Tuyết còn không chưa kịp phản ứng, anh đã bế cô từ trên sofa lên, hướng tới trên lầu đi đến.
“Nam Cung Kình Hiên, anh……”
“Xuỵt…… Nhỏ giọng chút! Em muốn cho Dạ Hi biết anh muốn làm gì em sao?”
Dụ Thiên Tuyết khóc không ra nước mắt, quấn lấy cổ anh, nghĩ ngợi, tất cả mọi người đều biết anh muốn làm cái gì được chưa?
Nam Cung Dạ Hi ghé vào trên sofa lắc lắc ly nước trái cây: “Anh, anh phải bảo trọng thân thể nha, quá mức mệt nhọc sẽ tổn thân thể, hơn nữa tuổi càng lớn càng phải chú ý, chậc chậc, nhìn hai người đi, đã có hai đứa nhỏ rồi, phải kiềm chế một chút mới tốt……”
“Câm miệng cho anh!” Nam Cung Kình Hiên rầu rĩ gầm vang ở trên lầu.
*****
Trong phòng ngủ rộng lớn, Dụ Thiên Tuyết đã bị bắt nạt đến đầu váng mắt hoa, mồ hôi đầm đìa.
Nam Cung Kình Hiên khấu khấu chặt gáy của cô, ấn cô giữa đống gối mềm xốp, thật sâu mà nếm hương vị của cô, bàn tay còn không thành thật mà hung hăng xoa nắn khắp người cô, nghe cô nhịn không được mà nỉ non rên rỉ, ngọn lửa trong lòng thiêu đốt càng lúc càng to.
“Ai kêu đi làm trở lại hả? Ở nhà ngây ngốc không thoải mái à, muốn ra bên ngoài chịu tội phải không?” Nam Cung Kình Kiên thở dốc thô nặng, hơi phẫn nộ mà bóp eo cô một cái.
“Em không có!” Dụ Thiên Tuyết kháng nghị: “Là vì anh đi làm quá bận rộn nên em không muốn mỗi ngày nhàn rỗi ở nhà, đi làm là chuyện tất nhiên, chẳng lẽ anh muốn nhốt em cả đời?”
“Em cho là anh không dám nhốt em?” Nam Cung Kình Hiên cố ý hù dọa cô, cọ xát chóp mũi nhỏ xinh của cô, hơi thở nóng hổi phả vào trên mặt cô: “Anh có năng lực cũng có lá gan kia, sợ không? Sợ thì về sau đừng có chạy ra ngoài mà không thương lượng với anh, may mắn là tên họ Chương kia còn tương đối có ánh mắt, chân trước em vừa đi, sau lưng liền gọi điện thoại nói cho anh biết.”
“Gì?” Dụ Thiên Tuyết nhíu mày: “Cái tên phản đồ kia!”
“Em mới là phản đồ……” Nam Cung Kình Hiên đẩy vạt váy của cô lên, bàn tay lần theo thân hình ưu nhã mỹ lệ mà hướng lên trên sờ soạng, cọ xát qua quần lót mềm mại, tiếp tục hướng lên trên, mãi cho đến trước bộ ngực tinh xảo đầy đặn.
“Kình Hiên……” Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết mê ly, cánh tay vòng ở cổ anh, run giọng lẩm bẩm.
“Hôm nay anh đi qua bên Lạc Phàm Vũ vì có công việc cần bàn bạc, đúng lúc đụng tới cậu ấy nên nói vài câu, em đoán thử xem em gái bảo bối của em hiện tại đang ở nơi nào?” Môi Nam Cung Kình Hiên vừa hôn mặt cùng cổ của cô, vừa khàn khàn nói, xoa bóp đè lại eo cô, đôi mắt thâm thuý tràn đầy khát vọng, chăm chú nhìn cô, nói: “Nói trước, em không được kích động, em đoán thử xem?”
Dụ Thiên Tuyết bị xoa nắn cả người mềm nhũn, lần này bị bắt đi theo ý nghĩ của anh mà tự hỏi, giây lát sau, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng: “Ý anh nói……”
“Tên hỗn đản kia……” Nam Cung Kình Kiên cúi đầu hôn lên cánh môi cô, mơ hồ lại ái muội mà nói: “Phỏng chừng đã ăn Thiên Nhu không còn gì, lại còn dám không cho chúng ta biết……”
Dụ Thiên Tuyết bị tin tức này làm cho khiếp sợ thật lâu cũng không phục hồi tinh thần lại.
Sau một lát, trước ngực kịch liệt tê dại kích thích đến xúc giác của cô, cô chợt run lên, lúc này mới cảm giác được đã có bàn tay chui vào vân vê ngực cô, ngón tay tà ác trêu chọc nụ hoa đỏ bừng, cô bỗng nhiên bắt lấy cánh tay của Nam Cung Kình Hiên, run giọng nói: “Vậy Tiểu Nhu là tình nguyện sao? Nó thích anh ấy à? Cái tên Lạc Phàm Vũ kia không có cưỡng bách con bé chứ?!”
Nam Cung Kình Hiên đang đắm chìm trong vẻ mỹ lệ không muốn tỉnh lại, cúi đầu hôn vành tai cô, hy vọng làm cho cô chuyên tâm, giọng khàn khàn nói: “Em cho rằng tất cả mọi người đều giống anh sao? Em không tình nguyện còn muốn cứng rắn bắt buộc em phải trở thành của anh…… Bọn họ tốt hơn, ít nhất vẫn là em tình anh nguyện…… Đâu giống em, trên thế giới không có phụ nữ nào khó thu phục hơn em, lúc trước anh bỏ ra bao lớn sức lực mới làm cho em khuất phục, em chính là đầu lừa con bướng bỉnh……”
Dụ Thiên Tuyết nghe anh nói xong mới hơi hơi kiên định, chỉ là nhất thời không thể tiếp thu sự thật Tiểu Nhu và Lạc Phàm Vũ ở bên nhau, tuy rằng đã nhìn ra rất nhiều manh mối, nhưng mà……
“Ân……” Cô ngửa đầu than nhẹ, lúc này mới nhận thấy không biết khi nào anh đã chen vào, vật nóng bỏng cực lớn cọ xát nơi mềm mại của cô, mấy ngón tay xanh xao bỗng nhiên nắm chặt anh: “Kình Hiên……”
“……” Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt hít một hơi, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng, duy trì tư thế khiến cô ngượng ngùng mà càng thăm dò sâu vào bên trong.
Cảm giác căng chặt lan tràn, cô cảm thấy bị căng ra, bị chiếm cứ, một vật cứng rắn dừng lại ở trong cơ thể cô, trướng căng đến khó chịu, cọ xát rất nhỏ cũng làm cho cô có một loại xúc động muốn điên cuồng thét chói tai.
Còn chưa có ăn cơm chiều, thậm chí còn không nhớ đến chuyện anh tan tầm về nhà sớm, cô đã bị ăn hoàn toàn sạch sẽ.
“Kình Hiên……” Trong khi anh mãnh liệt nhanh chóng lao vào bên trong, Dụ Thiên Tuyết rưng rưng kêu tên anh, chỉ có thế cô mới có thể nhịn xuống được tình cảm kích động mãnh liệt, va chạm nóng bỏng như sắp nổ tung làm cho cô cơ hồ muốn hôn mê.
Cô thề, về sau, thời điểm nghe anh nói chuyện phải tuyệt đối tuyệt đối cảnh giác động tác của anh, bằng không ——
Bằng không sẽ bị tra tấn đến muốn chết!
*****
Ánh mặt trời chói chang, chiếc xe màu đỏ của Nam Cung Dạ Hi đang chầm chậm dừng lại, hàng mày mỹ lệ hơi hơi nhíu lại.
“Mày có cần phải làm ra vẻ như vậy không nha? Cần phải như vậy hay không a? Không phải tao chỉ lái mày đâm vào cửa một lần thôi sao, hiện tại mày nháo bãi công với tao?” Cô đi một vòng quanh xe, tức giận đến đá lốp xe: “Nhanh chóng khởi động cho tao! Tao phải đi đón Y Y tan học a!”
Nhưng mặc kệ cô có làm như thế nào, chiếc xe chính là không chút sứt mẻ.
Ngược lại chân cô đá bị đau, nhíu mày, hút khí, ngồi xổm trên mặt đất một chút một chút mà xoa.
Một chiếc Bugatti màu đen chạy đến, chậm rãi dừng lại ở trước mặt cô.
Nam Cung Dạ Hi nao nao, cửa sổ của chiếc xe kia từ từ hạ xuống —— thế nhưng là, thế nhưng là……
“Chết máy sao?” Từ cửa kính xe Úc Phong nhìn chăm chú chiếc xe của cô, nhàn nhạt hỏi.
Cảm xúc của Nam Cung Dạ Hi trở nên phức tạp, bỗng nhiên từ trên mặt đất đứng lên, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lộ vẻ không để bụng: “Không có a! Cái gì chết máy? Tôi chính là lái xe mệt mỏi nên xuống đi dạo không được à?”
Úc Phong nghiêng mặt, liếc nhìn cô một cái, ưu nhã mà đạm mạc mở cửa xuống xe.
Nam Cung Dạ Hi không biết anh muốn làm cái gì, đến khi bóng dáng cao lớn đi qua ngồi vào chiếc xe thể thao màu đỏ, cô mới luống cuống vội vàng đi qua, vòng đen cửa sổ xe phía trước nhìn xem anh muốn làm gì.
Khởi động vài lần, xe không hề động đậy cũng không có một chút phản ứng nào.
Sau khi thử thêm mấy biện pháp, rốt cuộc anh xuống xe, gọi điện thoại, kêu người lại đây kéo xe đi.
Nam Cung Dạ Hi tò mò nhìn động tác của anh, rốt cuộc nổi sùng, đỏ mặt muốn cướp điện thoại của anh: “Này! Anh kêu người lại đây làm gì? Tôi lại không quen biết, anh muốn kéo xe tôi tới địa phương nào?”
Vóc dáng Úc Phong rất cao, chỉ là trốn tránh rất nhỏ, tay cô căn bản là không đụng đến được di động của anh.
Cúp điện thoại, ánh mắt ánh chớp chớp, nhàn nhạt nói: “Không phải chết máy, là hết xăng mà thôi, tôi gọi người kéo tới trạm xăng dầu gần nhất, đến lúc đó em nhớ cho người đi lãnh xe.”
Lúc này Nam Cung Dạ Hi mới hiểu ra ý tứ của anh, có điểm ngượng ngùng, lui lại phía sau hai bước, rầu rĩ mở miệng: “À.”
“Nhưng không phải anh cũng có xe sao? Chính anh có thể kéo giúp tôi, còn tìm người khác làm gì?” Đột nhiên cô tò mò.
“Em muốn đi chỗ nào?”
“Hả?”
Úc Phong rũ mắt, hỏi lại một lần: “Khó có lúc tôi được rảnh, em muốn đi chỗ nào? Đưa em đi.”