Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con - Chương 383-384
“Hừ,” Một phụ nữ nhìn Dụ Thiên Tuyết, khinh thường mà nói: “Chúng tôi là thế nào không quan trọng, tốt xấu gì còn có ông chồng để chúng tôi có thể mắng chửi hay oán giận một chút, Nam Cung Dạ Hi, cho dù gia đình cô đã rách nát cũng không nên nguyền rủa chúng tôi bị giống như cô, chúng tôi không xui xẻo như cô, còn bữa tiệc này nữa, tôi nhìn thế nào cũng thấy giống như trò hề —— người ta nói dạng phụ nữ gì thì sẽ sinh ra con cái loại đó, một đứa con hoang không biết từ nơi nào toát cũng bị cả nhà các người cung phụng như bảo bối, khôi hài!”
Một câu, khiến khuôn mặt trầm tĩnh của Dụ Thiên Tuyết cũng hơi trắng xanh.
Ánh mắt cô mắt đảo qua người phụ nữ vừa mới nói chuyện kia, nhìn cô ta một thân lễ phục màu tím nhạt, áo choàng bọc bờ vai trắng nõn, bộ dáng cao nhã lại ngạo khí.
Dụ Thiên Tuyết chỉ cảm thấy trong lòng một trận lạnh lẽo.
Đích xác, toàn bộ bữa tiệc hôm nay chính là cho cô một loại cảm giác như vậy, cô không có xuất thân bối cảnh, không có gia sản cũng như tài lực hùng mạnh ở phía sau chống lưng cho cô, ngay cả con gái mới sinh của cô, nhìn mọi người vui đùa ầm ĩ nịnh nọt vây quanh, trên thực tế trong lòng đã sớm không biết khinh thường như thế nào.
Nhẹ nhàng hít một hơi, Dụ Thiên Tuyết mở miệng nói: “Lan tiểu thư, chào cô.”
Thiên kim của chủ tịch tập đoàn Nhã Lan – Lan Hiểu Viện, nếu cô không nhận sai mà nói, hẳn là người phụ nữ này.
Lan Hiểu Viện rõ ràng kinh hách một chút, hơi kinh ngạc nhìn Dụ Thiên Tuyết, không nghĩ tới cô lại nhận thức cô ta.
“Chào cô.” Lan Hiểu Viện lạnh lùng nói.
“Ba của Lan tiểu thư chủ yếu kinh doanh bên lãnh vực mỹ phẩm trang điểm, cũng coi như là ‘long đầu’ ở trong ngành này, có quan hệ hợp tác cùng nhà Nam Cung trong vài phương diện, ích lợi chia đều chặt chẽ tương liên, Lan tiểu thư, tôi nói đúng không?” Ánh mắt của Dụ Thiên Tuyết trong suốt, nhẹ giọng nói.
Lan Hiểu Viện rõ ràng khẩn trương lên, mặt mũi trắng bệch.
“Sao…… Cô muốn làm gì?” Cô ta dùng nụ cười lạnh che dấu sự khẩn trương: “Dụ Thiên Tuyết, tôi không phải chỉ nói cô một hai câu thôi sao, chẳng lẽ cô muốn thổi gió bên gối để chồng mình chỉnh sụp nhà tôi? Hơn nữa, chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao? Cô vốn dĩ chính là ở tầng lớp bình dân hèn hạ, không biết chơi thủ đoạn gì nương khối thịt trong bụng kia mà leo lên cành cao, dám làm thì phải dám gánh vác a, nói cô vài câu thì làm sao, cô uất ức?”
Dụ Thiên Tuyết cũng cười nhạt một tiếng, cúi người bưng lên một ly rượu trên bàn, tư thái cao nhã tự nhiên.
“Cái gì kêu là hèn hạ? Lan tiểu thư, cô có thể cho giải thích một chút không?” Dụ Thiên Tuyết sâu kín hỏi.
Lan Hiểu Viện nghẹn lời, cười lạnh không thèm để ý.
“Được, cô không nói, tôi tới nói cho cô nghe,” Đôi mắt Dụ Thiên Tuyết lạnh lùng, miệng lưỡi cũng dần sắc bén: “Theo sự hiểu biết của tôi thì gia thế của Lan tiểu thư rất hoàn hảo, ba là người kế nghiệp chính thống tiếp quản tập đoàn Nhã Lan, mẹ là thiên kim của một trong mấy nhà đại tài phiệt kiểu cũ ở thành phố Z, thế nhưng Lan tiểu thư, cô biết theo gia phả nhà cô hướng lên ba đời là gì không — —“
“Bà cố của cô, ở thời kì cuối quân phiệt chiếm cứ thì bà ta là một vị danh kỹ ở Thượng Hải, tên thì tôi không nhớ, Lan tiểu thư hẳn là nhớ rõ hơn tôi, còn gia thế của nhà tôi, tôi cũng không ngại nói cho Lan tiểu thư biết, ba mẹ tôi sinh thời đều là giáo viên, hướng lên trên ba đời, đều là nông dân trung thực, tôi chưa bao giờ cảm thấy xuất thân của mình có cái gì mất mặt, nhưng thật ra cô, Lan tiểu thư ——”
“Luận gia thế trong sạch, cô so qua tôi sao?”
Mấy ngón tay lạnh lẽo miết miết ly rượu, ánh mắt sắc bén như đao, từng chữ lạnh băng mà nói ra câu cuối.
Mặt của Lan Hiểu Viện đã hoàn toàn trắng bệnh.
“Cô…… Cô dựa vào cái gì mà đào ra chuyện xa xưa của nhà chúng tôi! Đều đã lâu như vậy còn ai biết! Ai nhớ!” Cô ta có điểm phát điên, ngón tay lung tung chỉ vào Dụ Thiên Tuyết mà kêu la.
“Ai nhớ rõ cũng không quan trọng, chính cô nhớ rõ là được,” Dụ Thiên Tuyết lạnh giọng nói: “Nhớ rõ gia thế của mình đã từng có bao nhiêu không sạch sẽ, lần sau, trước khi mở miệng dơ bẩn thì tỉnh táo một chút, ngẫm lại cô sạch sẽ hơn tôi bao nhiêu!”
Ngoại truyện: Hiên Tuyết – Tình yêu phá kén 5
“Hừ,” Một phụ nữ nhìn Dụ Thiên Tuyết, khinh thường mà nói: “Chúng tôi là thế nào không quan trọng, tốt xấu gì còn có ông chồng có thể để cho chúng tôi mắng chửi hay oán giận một chút, Nam Cung Dạ Hi, cho dù gia đình cô đã rách nát cũng không nên nguyền rủa chúng tôi bị giống như cô, chúng tôi không xui xẻo như cô, còn bữa tiệc này nữa, tôi nhìn thế nào cũng thấy giống như trò hề —— người ta nói dạng phụ nữ nào thì sẽ sinh ra con cái loại đó, một đứa con hoang không biết từ nơi nào toát cũng bị cả nhà các người cung như bảo bối, khôi hài!”
Một câu, khiến khuôn mặt trầm tĩnh của Dụ Thiên Tuyết cũng hơi hơi trắng xanh.
Ánh mắt cô mắt đảo qua người phụ nữ vừa mới nói chuyện kia, nhìn cô ta một thân lễ phục màu tím nhạt, áo choàng bọc bờ vai trắng nõn, bộ dáng cao nhã lại ngạo khí.
Dụ Thiên Tuyết chỉ cảm thấy trong lòng một trận lạnh lẽo.
Đích xác, toàn bộ yến tiệc hôm nay chính là cho cô một loại cảm giác như vậy, cô không có xuất thân bối cảnh, không có gia sản cũng như tài lực hùng mạnh ở phía sau chống lưng cho cô, ngay cả con gái mới sinh của cô, nhìn mọi người vui đùa ầm ĩ nịnh nọt vây quanh, trên thực tế trong lòng đã sớm không biết khinh thường như thế nào.
Nhẹ nhàng hít một hơi, Dụ Thiên Tuyết mở miệng nói: “Lan tiểu thư, chào cô.”
Thiên kim của chủ tịch tập đoàn Nhã Lan – Lan Hiểu Viện, nếu cô không nhận sai maf nói, hẳn là người phụ nữ này.
Lan Hiểu Viện rõ ràng kinh hách một chút, hơi kinh ngạc nhìn Dụ Thiên Tuyết, không nghĩ tới cô lại nhận thức cô ta.
“Chào cô.” Lan Hiểu Viện lạnh lùng nói.
“Ba của Lan tiểu thư chủ yếu kinh doanh bên lãnh vực mỹ phẩm trang điểm, cũng coi như là long đầu ở trong ngành này, trong vài phương diện cos quan hệ hợp tác cùng nhà Nam Cung, ích lợi chia đều chặt chẽ tương liên, Lan tiểu thư, tôi nói đúng không?” Ánh mắt củ Dụ Thiên Tuyết trong suốt, nhẹ giọng nói.
Lan Hiểu Viện rõ ràng khẩn trương lên, mặt mũi trắng bệch.
“Sao…… Cô muốn làm gì?” Cô ta dùng nụ cười lạnh che dấu sự khẩn trương: “Dụ Thiên Tuyết, tôi không phải chỉ nói cô một hai câu thôi sao, chẳng lẽ cô muốn thổi gió bên gối của chồng để chỉnh sụp nhà tôi? Hơn nữa, chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao? Cô vốn dĩ chính là ở tầng lớp bình dân hèn hạ, không biết chơi thủ đoạn gì nhờ khối thịt trong bụng kia mà leo lên cành cao, dám làm thì phải dám gánh vác a, nói cô vài câu thì làm sao, cô uất ức?”
Dụ Thiên Tuyết cũng cười nhạt một cái, cúi người bưng lên một ly rượu trên bàn, cao nhã tự nhiên.
“Cái gì kêu là hèn hạ? Lan tiểu thư, cô có thể cho giải thích một chút không?” Dụ Thiên Tuyết sâu kín hỏi.
Lan Hiểu Viện nghẹn lời, cười lạnh không thèm để ý.
“Được, cô không nói, tôi tới nói cho cô nghe,” Đôi mắt Dụ Thiên Tuyết lạnh lùng, miệng lưỡi cũng dần sắc bén: “Theo sự hiểu biết của tôi thì gia thế của Lan tiểu thư rất hoàn hảo, ba là người kế nghiệp chính thống tiếp quản tập đoàn Nhã Lan, mẹ là thiên kim của nhà đại tài phiệt kiểu cũ ở thành phố Z, nhưng mà Lan tiểu thư, cô biết theo gia phả nhà cô hướng lên ba đời là gì không — —“
“Bà cố của cô, ở quân phiệt chiếm cứ thời kì cuối bà ta là một vị danh kỹ ở Thượng Hải, tên thì tôi không nhớ, Lan tiểu thư hẳn là nhớ rõ so với tôi, còn gia thế của nhà tôi, tôi cũng không ngại nói cho Lan tiểu thư biết, ba mẹ tôi sinh thời đều là giáo viên, hướng lên trên ba đời, đều là nông dân trung thực, tôi chưa bao giờ cảm thấy xuất thân của mình có cái gì mất mặt, nhưng thật ra cô, Lan tiểu thư ——”
“Luận gia thế trong sạch, cô so qua tôi sao?”
Mấy ngón tay lạnh lẽo miết miết ly rượu, ánh mắt sắc bén như đao, từng chữ lạnh băng mà nói ra câu cuối.
Mặt của Lan Hiểu Viện đã hoàn toàn trắng bệnh.
“Cô…… Cô dựa vào cái gì mà đào ra chuyện xa xưa của nhà chúng tôi! Đều đã lâu như vậy còn ai biết! Ai nhớ!” Cô ta có điểm phát điên, ngón tay lung tung chỉ vào Dụ Thiên Tuyết, kêu là.
“Ai nhớ rõ cũng không quan trọng, chính cô nhớ rõ là được,” Dụ Thiên Tuyết lạnh giọng nói: “Nhớ rõ gia thế của mình đã từng có bao nhiêu không sạch sẽ, lần sau trước khi mở miệng dơ bẩn thì tỉnh táo một chút, ngẫm lại cô sạch sẽ hơn tôi bao nhiêu!”
“Còn nữa ——“
Đôi mắt cô lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ đang phát điên, nói từng chữ rõ ràng: “Đừng để tôi lại nghe được hai chữ con hoang gì đó, nếu không, đừng nói con đường tiến vào thị trường nước ngoài của tập đoàn Nhã Lan, ở trong nước cũng có thể làm cho cô sống cũng sống không nổi, tôi nghe được không quan trọng, cô thử để Kình Hiên nghe được thử xem, sẽ có hậu quả gìv—— đừng trách tôi không nhắc nhở cô.”
Ngược ánh sáng đèn rực rỡ, bóng dáng cô mảnh khảnh lộ ra hương vị nguy hiểm, lạnh lùng liếc nhìn Lan Hiểu Viện một cái, xoay người rời đi.
Một bàn nữ quyến đều đã sợ tới mức không dám nói tiếp nữa.
Nam Cung Dạ Hi nâng cằm, bưng một ly rượu trên bàn hất về phía Lan Hiểu Viện.
“A!” Lan Hiểu Viện hét lên một tiếng, đầy người là rượu, cô ta cắn môi, ôm hận rồi lại không dám nói gì mà nhìn Nam Cung Dạ Hi.
“Hiện tại đều thấy được?” Cô nhướng mày, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói với cô là chị dâu của tôi không hề hiền lành, nếu chị ấy hiền lành thì đã sớm bị tôi khi dễ chết rồi! Còn đợi đến phiên cô?!”
Nói xong, Nam Cung Dạ Hi hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi.
*****
Chờ đến buổi tối khách khứa sôi nổi về hết, bé con nho nhỏ đã mệt mỏi mà ở trong nôi ngủ rồi.
Dụ Thiên Tuyết tiễn xong đám người cuối cùng, mệt mỏi mà ngồi ở trên sofa, hướng tới khuỷu tay đang dang rộng của Nam Cung Kình Hiên mà dựa vào.
“Làm sao vậy? Mệt mỏi?” Nam Cung Kình Hiên theo bản năng mà ôm bả vai cô, sau đó lại ôm cô trong ngực.
Cô mở đôi mắt, trong suốt như nước, lại lộ ra chút hờn giận.
Nam Cung Kình Hiên quan sát khuôn mặt nhỏ của cô, mỉm cười, nhéo cằm cô mổ lên môi cô một cái: “Anh biết, hôm nay đám kia người nhất định là chọc giận em, nói đi, muốn anh giúp em trừng phạt bọn họ như thế nào?”
Lúc này ánh mắt của Dụ Thiên Tuyết mới mềm xuống, nhỏ giọng lại kiên định nói: “Ở trong nhà của em lại khi dễ em —— bọn họ tưởng bở!”
Nam Cung Kình Hiên cười rộ lên.
Sao anh có thể nhìn không ra? Cả ngày hôm nay, người phụ nữ giống như được tiêm máu gà, nơi chốn va chạm, sống lưng thẳng tắp dưới ánh mắt khinh miệt của đám người kia, trưng ra dáng vẻ ngày thường chưa bao giờ có, thu thập đám người kia đến dễ bảo.
Anh trìu mến mà ôm thân thể cô, ôm cả người vào trong lòng ngực, vuốt ve tóc cô, giọng khàn khàn hỏi: “Vì bữa tiệc hôm nay em làm bao nhiêu ‘bài tập’? Nhiều người không quen biết như vậy, em biết họ bằng cách nào?”
“Anh đừng nhắc tới nữa……” Dụ Thiên Tuyết nhỏ giọng nói thầm, ngẫm lại liền đau đầu: “Em kêu trợ lý của anh giúp em sửa sang lại một phần danh sách, từng bước từng bước xem qua, mấy trăm người, em nhớ đến đầu óc đều hôn mê.”
“Ha……” Nam Cung Kình Hiên cười nhẹ, bưng khuôn mặt thanh tú mỹ lệ của cô, khát vọng mà hôn, ở cánh môi mềm mại ái muội lẩm bẩm: “Anh tưởng anh đã bắt đầu hiểu được vì sao thích em…… Anh chính là thích bộ dáng không chịu thua này của em, ở thời điểm cưới em anh biết em nhất định có thể thích ứng thế giới của anh…… Ai kêu em quyết định làm vợ anh……”
Quấn quýt si mê hôn nhau hết một lần lại đến một lần, Dụ Thiên Tuyết vốn còn muốn mở miệng nói chuyện, lại hòa tan o nụ hôn khi sâu khi cạn của anh.
“Làm bà xã của anh quá vất vả…… Thật không dễ dàng……” Cô cuộn tròn cả người ở trong lồng ngực anh, nhỏ giọng nói thầm.
“Đêm nay anh đây phải yêu thương em thật nhiều, coi như là khen thưởng em……” Hơi thở của anh nóng như lửa phả bên tai cô.
Nắm đấm của cô nện ở trên lưng anh, lại là một trận tiếng cười trầm thấp.
“Còn nữa ——“
Đôi mắt cô lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ đang phát điên, nói từng chữ rõ ràng: “Đừng để tôi lại nghe được hai chữ con hoang gì đó, nếu không, đừng nói con đường tiến vào thị trường nước ngoài của tập đoàn Nhã Lan, ngay cả ở trong nước cũng có thể làm cho cô sống cũng sống không nổi, tôi nghe được không quan trọng, cô thử để Kình Hiên nghe được thử xem sẽ có hậu quả gì —— đừng trách tôi không nhắc nhở cô.”
Ngược ánh sáng đèn rực rỡ, bóng dáng cô mảnh khảnh lộ ra hương vị nguy hiểm, lạnh lùng liếc nhìn Lan Hiểu Viện một cái, xoay người rời đi.
Một bàn nữ quyến đều đã sợ tới mức không dám nói tiếp nữa.
Nam Cung Dạ Hi nâng cằm, bưng một ly rượu trên bàn hất về phía Lan Hiểu Viện.
“A!” Lan Hiểu Viện hét lên một tiếng, đầy người là rượu, cô ta cắn môi, ôm hận rồi lại không dám nói gì mà nhìn Nam Cung Dạ Hi.
“Hiện tại đều thấy được?” Cô nhướng mày, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói với cô là chị dâu của tôi không hề hiền lành, nếu chị ấy hiền lành thì đã sớm bị tôi khi dễ chết rồi! Còn đợi đến phiên cô?!”
Nói xong, Nam Cung Dạ Hi hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi.
*****
Chờ đến buổi tối khách khứa sôi nổi về hết, bé con nho nhỏ đã mệt mỏi mà ở trong nôi ngủ rồi.
Dụ Thiên Tuyết tiễn xong đám người cuối cùng, mệt mỏi mà ngồi ở trên sofa, hướng tới khuỷu tay đang dang rộng của Nam Cung Kình Hiên mà dựa vào.
“Làm sao vậy? Mệt mỏi?” Nam Cung Kình Hiên theo bản năng mà ôm bả vai cô, sau đó lại ôm cô trong ngực.
Cô mở đôi mắt, trong suốt như nước, lại lộ ra chút hờn giận.
Nam Cung Kình Hiên quan sát khuôn mặt nhỏ của cô, mỉm cười, nhéo cằm cô mổ lên môi cô một cái: “Anh biết, hôm nay đám kia người nhất định là chọc giận em, nói đi, muốn anh giúp em trừng phạt bọn họ như thế nào?”
Lúc này ánh mắt của Dụ Thiên Tuyết mới mềm xuống, nhỏ giọng lại kiên định nói: “Ở trong nhà của em lại khi dễ em —— bọn họ tưởng bở!”
Nam Cung Kình Hiên cười rộ lên.
Sao anh có thể nhìn không ra? Cả ngày hôm nay người phụ nữ nhỏ này giống như được tiêm máu gà, nơi chốn va chạm, nhưng sống lưng thẳng tắp dưới ánh mắt khinh miệt của đám người kia, trưng ra dáng vẻ ngày thường chưa bao giờ có, thu thập đám người kia đến dễ bảo.
Anh trìu mến mà ôm thân thể cô, ôm cả người cô vào trong lồng ngực, vuốt ve tóc cô, giọng khàn khàn hỏi: “Vì bữa tiệc hôm nay em làm bao nhiêu ‘bài tập’? Nhiều người không quen biết như vậy, em biết họ bằng cách nào?”
“Anh đừng nhắc tới nữa……” Dụ Thiên Tuyết nhỏ giọng nói thầm, ngẫm lại liền đau đầu: “Em kêu trợ lý của anh giúp em sửa sang lại một phần danh sách, từng bước từng bước xem qua, mấy trăm người, em nhớ đến đầu óc đều hôn mê.”
“Ha……” Nam Cung Kình Hiên cười nhẹ, bưng khuôn mặt thanh tú mỹ lệ của cô, khát vọng mà hôn, ở cánh môi mềm mại ái muội lẩm bẩm: “Anh tưởng anh đã bắt đầu hiểu được vì sao thích em…… Anh chính là thích bộ dáng không chịu thua này của em, ở thời điểm cưới em anh biết em nhất định có thể thích ứng thế giới của anh…… Ai kêu em quyết định làm vợ anh……”
Quấn quýt si mê hôn nhau hết một lần lại đến một lần, Dụ Thiên Tuyết vốn còn muốn mở miệng nói chuyện, lại hòa tan ở những nụ hôn khi sâu khi cạn của anh.
“Làm bà xã của anh quá vất vả…… Thật không dễ dàng……” Cô cuộn tròn cả người ở trong lồng ngực anh, nhỏ giọng nói thầm.
“Đêm nay anh đây phải yêu thương em thật nhiều, coi như là khen thưởng em……” Hơi thở của anh nóng như lửa phả bên tai cô.
Nắm đấm của cô nện ở trên lưng anh, lại là một trận tiếng cười trầm thấp.
Chương 384: Ngoại Truyện: Hiên Tuyết – Tình Yêu Phá Kén 6
Đêm khuya, khi tiếng khóc của bảo bảo vang lên, Dụ Thiên Tuyết chính là đang ngon giấc ở trong khuỷu tay của Nam Cung Kình Hiên.
Anh có thói quen ôm cô rất chặt khi ngủ, động đều không động đậy, chỉ có thể đậy đôi mắt mông lung buồn ngủ, nhẹ nhàng đẩy đẩy ngực anh.
“Con bé không phải không khóc nháo sao…… Sao đột nhiên lại khóc như vậy ……” Nam Cung Kình Hiên có chút không kiên nhẫn, tiếp tục ôm người trong lồng ngực, không muốn cô xuống giường.
“……” Dụ Thiên Tuyết giãy giụa bất động, chỉ có thể ngước mắt nhìn anh: “Em cũng không biết, em đi nhìn cơm một cái, anh buông em ra ……”
“Bà xã……” Nam Cung Kình Hiên lại càng không muốn nhúc nhích, vùi đầu ở cần cổ ấm áp của cô, ôm cả người cô càng chặt hơn.
“Ưm……” Dụ Thiên Tuyết than nhẹ, cảm giác được khó có thể kháng cự sức lực của anh.
“Anh ngoan đi…… Nếu bảo bảo vẫn luôn khóc thì chúng ta ai cũng đều ngủ không được, để em đi nhìn xem, có lẽ con bé đói bụng, đừng náo loạn, được không?” Cô hiểu biết người đàn ông này, có đôi khi giống y như trẻ con, vì thế đơn giản là ôm lấy anh, ở trên cằm của anh mà hôn một cái.
Nam Cung Kình Hiên ôm eo cô kéo kéo hướng về phía trước, chóp mũi mình chạm chóp mũi cô, giọng khàn khàn: “Năm phút, năm phút phải trở về ngay.”
“Được, năm phút, em sẽ tận lực.” Dụ Thiên Tuyết bật cười, hôn cánh môi cánh một cái.
Chính là nháy mắt tiếp theo, Nam Cung Kình Hiên lập tức bắt giữ cánh môi mềm mại của cô, ôm chặt cô mà hôn thật sâu.
Trong tiếng khóc của bảo bảo mà lăn lộn vài phút như vậy, Dụ Thiên Tuyết rốt cuộc kéo dây áo ngủ đã bị kéo đến không thành hình lên bả vai, xuống giường đi nhìn tình huống của bảo bảo.
Mở đèn bàn nhỏ bên cạnh nôi, ánh sáng như hoà nhu hòa lan toả.
Quả thật là có chút đói bụng, ban ngày bị một đám người lớn và trẻ con vây quanh, trợn tròn mắt quơ chân múa tay hơi lâu, bé đã rất đói, Dụ Thiên Tuyết đau lòng mà đem ôm bé ra, nhẹ nhàng ôn nhu mà dỗ dành, ngồi trên sofa cho bé bú.
Đợi hồi lâu không thấy cô đi lên, Nam Cung Kình Hiên đã tỉnh lại, ở đêm khuya mê ly, cảm giác không chạm được người bên cạnh, thật sự rất không quen.
Anh xuống giường, ánh mắt mờ mịt nhìn chăm chú chút ánh sáng nhu hòa ở xa xa, thấy được hình ảnh cô đang ru bảo bảo ngủ.
Trẻ sơ sinh nhỏ nhỏ, cánh môi mở ra, dùng tư thế tự nhiên ôm mẹ, cánh môi nhỏ xíu đỏ bừng nhẹ nhàng bú mút.
Nam Cung Kình Hiên đi tới, chậm rãi cúi người chống hai bên sườn của cô.
“Em đã nói là con bé sẽ không dễ gì ầm ĩ, thật đúng là đói bụng, hôm nay cứ vội tới vội đi, cũng không có cho con bú được bao nhiêu.” Dụ Thiên Tuyết ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh: “Anh nhìn cái gì? Cảm thấy mình khuyết thiếu tình thương của mẹ?”
Nam Cung Kình Hiên duỗi tay chạm đến da thịt trơn mềm của bảo bảo mà cười rộ lên.
Anh thật đúng là thiếu, ở thời điểm anh ba tuổi thì mẹ qua đời, anh gần như không biết tình thương của mẹ rốt cuộc là gì, nhìn bé con đáng yêu tham lam mà liếm mút sữa mẹ, đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên hơi nheo lại, cúi đầu in một nụ hôn ở sườn mặt Dụ Thiên Tuyết: “Anh cũng muốn.”
“……?” Dụ Thiên Tuyết hơi hơi kinh ngạc, “Anh muốn cái gì?”
“Anh muốn được yêu thương, rất nhiều rất nhiều sự yêu thương……” Anh nâng mặt cô lên, mê muội mà hôn môi cô: “Vốn dĩ anh không cảm thấy mình thiếu, nhưng hiện tại thật sự cảm thấy chính mình thực thiếu…… Anh muốn được em yêu thương, giống như em đối con vậy……”
Dụ Thiên Tuyết cảm thụ được nụ hôn mê ly của anh trên môi mình, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, tình thương của mẹ đã luôn có sẵn trong người phụ nữ từ khi được sinh ra, Nam Cung Kình Hiên mà cô nhận thức trước nay đều sẽ không lộ ra một mặt mềm yếu của anh trước mặt người khác, nhưng sự thật chứng minh, có lẽ trong nội tâm của tất cả đàn ông đều là trẻ con, đối với người mà họ yêu nhất, ở thời điểm không hề phòng bị mới có thể hiển lộ ra.
Trong lòng ngực, bảo bảo bởi vì khó chịu mà thấp giọng khóc lên.
Lúc này Nam Cung Kình Hiên mới dừng lại động tác, nhìn chăm chú em bé phấn nộn, trầm thấp nói: “Con gái còn nhỏ nên anh không thể làm gì cho con, chỉ có thể nhìn con mà thôi, có lẽ chờ con bé lớn hơn một chút thì tốt rồi……”
“Anh muốn làm daddy như thế nào?” Dụ Thiên Tuyết cười nhạt, nhỏ giọng nói: “Anh đã bỏ lỡ thời kỳ trưởng thành của Tiểu Ảnh, Tiêu Tiêu thì anh không thể lại bỏ lỡ, anh phải nhìn con gái mọc cái răng đầu tiên, nói câu đầu tiên, đi bước chân đầu tiên, nghe chính miệng con gái kêu anh daddy, đền bù không công bằng khi Tiểu Ảnh còn nhỏ.”
Nam Cung Kình Hiên lẳng lặng nghe nàng cô nói, cúi đầu hôn đôi mắt cô: “Thiên Tuyết, cảm ơn em.”
“Cảm ơn em cái gì? Cảm ơn em sinh bảo bảo cho anh sao?” Dụ Thiên Tuyết nghiêng đầu, đôi mắt sáng ngời, nhẹ giọng nói: “Thật ra em nghe nói gần đây y học đã có kỹ thuật có thể cho nam cũng sinh bảo bảo, Nam Cung thiếu gia,” tay cô chụp lên bờ vai của anh: “Nguyện vọng mang thai nối dòng đời sau cho gia tộc chúng ta của anh có thể thực hiện rồi.”
Nam Cung Kình Hiên nheo đôi mắt, bắt lấy bàn tay đang đặt trên vai mình, chống trán mình vào trán của nàng nói giọng khàn khàn: “Đồ vô lại, thời điểm anh động tình thì em nói chuyện luôn làm hỏng bầu không khí như vậy, coi chừng lát nữa anh thu thập em.”
Dụ Thiên Tuyết cười khẽ ra tiếng: “Em lại không có nói giỡn, em nói thật.”
“Anh cũng nói thật……” Đôi mắt thâm thuý của Nam Cung Kình Hiên lấp lánh sáng: “Một hồi thật sự sẽ thu thập em!”
Bảo bảo bú no rốt cuộc cũng an tĩnh mà ngủ, Dụ Thiên Tuyết sợ hãi lời anh vừa mới nói, thật cẩn thận mà tránh né anh, giúp bảo bảo đắp mền, đi đến mép giường cẩn thận nằm ở bên cạnh anh.
Giờ phút này, anh chính là một đầu sư tử đang ngủ say, cô không dám trêu chọc.
“Tới gần một chút, anh ôm không được em.” Nam Cung Kình Kiên đột nhiên nhẹ giọng nói sau lưng cô.
Dụ Thiên Tuyết hoảng sợ.
“Anh đã lớn như vậy, còn muốn ôm đồ vật mới có thể ngủ sao?” Trong bóng đêm, đôi mắt cô trong trẻo lấp lánh.
“Anh không ôm đồ vật —— anh chỉ ôm vợ ngủ.” Nam Cung Kình Hiên chậm rãi ngồi dậy, trong khi cô trố mắt nhìn, một tay kéo cô lại, gắt gao ôm vào trong ngực.
“……” Anh hít thật sâu ngửi mùi hương tươi mát trên tóc cô, cảm thụ được quanh thân cô tỏa ra sự ấm áp, trong thân thể khát vọng bắt đầu chậm rãi thức tỉnh.
“Anh đừng xằng bậy……” Ở trong lòng ngực anh, Dụ Thiên Tuyết nhỏ giọng nói: “Em không biết hiện tại em có thể ……”
Có thể cùng anh làm loại chuyện này hay không.
“Anh cũng không biết có thể hay không, chúng ta thử xem ……” Giọng nói của Nam Cung Kình Hiên khàn khàn vang lên bên tai cô.
“……” Dụ Thiên Tuyết vẫn có chút sợ hãi, bám vào bờ vai anh, không biết rốt cuộc là anh đang nói giỡn hay là nghiêm túc.
“Kình Hiên, em…… Ưm……” Cô than nhẹ một tiếng rồi chôn mặt ở cần cổ dày rộng của anh, cảm giác được giữa hai chân có một bàn tay ấm áp đang len lỏi vào, nhẹ nhàng đẩy quần lót của cô ra, dịu dàng mà quen thuộc trêu chọc nơi mẫn cảm của cô.
Cô có phần muốn chạy trốn, bị anh gắt gao ôm chặt eo vây ở trong lòng ngực, ôn nhu hôn lên sườn mặt cô, dỗ cô một hồi để cô cảm thụ được khao khát, nếu thật sự không được, anh nhất quyết không bắt buộc cô.
Cảm xúc được ngón tay ấm áp mang theo thô ráp xâm nhập vào nơi bí ẩn, trong lúc nhất thời, sự căng chặt khiến cô co rút lại, cô đau đến rên rỉ một tiếng.
Nam Cung Kình Hiên hôn cánh môi cô, ngón tay chậm rãi thâm nhập hướng vào phía bên trong, mở rộng, chạm đến bên trong mềm mại trơn mềm của cô, cũng cảm thụ được động tác cùng cảm xúc dù rất nhỏ của cô, cô vẫn luôn có chút khẩn trương, anh liền nhu hòa liếm mút cái lưỡi non mềm, hoà hoãn sự căng chặt của cô, rốt cuộc ngón tay đã có thể thẳng đường mà ra vào trong thân thể cô, thong thả, lại kiên định.