Cho tôi ăn cậu nhé? Cậu giết tôi được mà - Chương 8: Cảm giác tội lỗi quẩn quanh tựa kẹo bông (Phần 3)
- Home
- Cho tôi ăn cậu nhé? Cậu giết tôi được mà
- Chương 8: Cảm giác tội lỗi quẩn quanh tựa kẹo bông (Phần 3)
Kể từ đó trở đi, khế ước với Asahi vẫn cứ tiếp diễn.
Mỗi khi Asahi cảm thấy đói, cậu ấy sẽ hút máu tôi. Và ngược lại thì mỗi khi tôi bị thôi thúc giết người hành hạ, tôi sẽ sử dụng Asahi.
Cho tới hiện tại, cái thứ cảm giác tội lỗi hiển hiện rõ ràng bên trong tâm trí tôi này đang ngày một biến mất. Mặc dù nói rằng không còn cảm thấy nữa thì cũng không phải, khi mà chẳng hiểu tại sao Asahi giờ đây lại bộc lộ khoái cảm chứ không còn tỏ ra đau đớn như trước nữa. Tôi chẳng thể biết cách làm sao để lý giải nổi cảm giác tội lỗi này, vừa dằn vặt, nhưng đồng thời cũng hưng phấn đến lạ.
Không muốn Asahi phải chịu tổn thương…… Điều đó dường như cahwngr hơn gì là một mong muốn ích kỷ cả.
Và khi tôi ghé qua một phòng học trống bên tòa nhà phía Đông giữa giờ nghỉ trưa, Asahi đã đợi sẵn tại đó. Mỗi khi Asahi ghé qua căn phòng trống này là chứng tỏ cậu ấy đang muốn uống máu. Căn phòng gần như chẳng ai biết tới này chính là một nơi hoàn hảo cho cả mục đích bị ăn và bị giết.
Narusaka cũng thường hay ghé qua đây vào giờ nghỉ trưa. Cái chốn này vẫn cứ ồn ào như thường lệ. Khác với Asahi, bản thân tôi không cần phải cố để mở lời nói bất cứ điều gì cả, nghĩ như vậy thì sẽ đơn giản hơn nhiều. Mặc dù cả hai người họ cho đến nay vẫn chưa cùng xuất hiện ở căn phòng trống này bất kỳ lần nào, nhưng tôi cứ có cái cảm giác như thể sẽ có rắc rối phát sinh nếu hai bên đụng mặt nhau.
Từ ngày tôi bắt đầu lập khế ước với Asahi tới nay đã là 10 ngày.
Kể từ lúc tôi bắt đầu lợi dụng Asahi nhằm giải tỏa thôi thúc giết người, tôi cũng đã trở nên khá hơn nhiều. Thể chất tốt, tinh thần tốt, tình trạng khả quan vô cùng. Từ việc hiếm khi cảm thấy buồn nôn, mệt mỏi như trước, nhờ có đó mà đầu óc tôi cũng trở nên minh mẫn hơn nhiều. Đến ngay cả chính Koto cũng bảo rằng 「Không hiểu sao mà ánh mắt onii dạo này cũng trở nên bớt đáng sợ hơn trước đôi chút rồi đó. Thật đấy, chỉ chút xíu thôi」. Vì một lý do nào đó mà trông em ấy có phần hơi thất vọng.
「Đờ đẫn quá」
「……Hả?」
「Cảm giác như cậu đang buồn ngủ đấy」
Hôm nay cũng là một ngày mà tôi tới căn phòng trống bên tòa nhà phía Đông và trông thấy Asahi đã yên vị sẵn tại đúng chỗ mọi khi. Ngai vàng của tôi đã hoàn toàn bị người khác cướp đoạt mất. Hôm nay là ngày mà Asahi ở trạng thái đờ đẫn. Tôi vô thức thốt lên nhưng rồi sau đó phải vội vàng che miệng lại.
「Không uống máu khiến cậu cảm thấy buồn ngủ sao?」
「……Điều đó, cũng phải」
「Đêm qua cậu không ngủ sao?」
「……Cũng đúng」
Tốc độ phản ứng chậm mất cả nhịp. Những ngày như này cũng là khá thường thấy.
Từ từ ngẩng đầu lên, Asahi nhìn về phía tôi rồi nói tiếp 「Nhưng mà」.
「Kể từ ngày bắt đầu được ăn Thức ăn-kun tới nay, thể trạng tôi đã khá hơn nhiều」
「Thế à, vậy thì tốt rồi」
「Từ trước tới giờ, tôi đã luôn phải chịu, cơn đau đầu, kinh niên…… Nhưng, dạo gần đây, không còn nữa rồi」
Cách nói chuyện ngập ngừng. Dẫu sao thì Asahi trông cũng khá ngái ngủ. Kiểu như việc hút màu tôi làm thức tỉnh bản năng ma cà rồng bên trong Asahi, khiến cho cậu ấy càng có xu hướng thức đêm hơn, nhỉ? Tuy vậy, có một số ngày mà trông cậu ấy vẫn rất bình thường. Thực sự tôi vẫn chưa hiểu nổi khác biết là nằm ở chỗ nào.
Một Asahi bí ẩn, nguy hiểm và đầy xinh đẹp vào cái đêm đó hiếm khi mới xuất hiện trở lại.
「Hôm nay không ăn có sao không đó?」
「Muốn bị ăn lắm à」
「Không hẳn」
「Vậy thì, kệ đi」
Asahi chỉ nói 「Đi vệ sinh」 rồi sau đó rời khỏi phòng học.
Khoảng một lúc sau, Asahi quay lại với vẻ ngoài đã bớt đờ đẫn đi đôi chút.
Và khi trở lại sau lúc đi vệ sinh, vẻ mặt Asahi thoáng lộ ra vẻ nhăn nhó trong giây lát khi trông thấy tôi chiếm cứ lấy vị trí ngồi giữa bục giảng và kệ tủ. Cậu ấy sau đó tiến tới ngồi bó gối trên bục giảng ngay cạnh chỗ tôi như thể thực sự để tâm tới chuyện này.
「Sao rồi? Cậu dần cảm thấy quen với khế ước chưa?」
「Cũng không rõ nữa…… Chỉ là tôi thấy khá cảm kích thứ này đấy」
「Trong đầu cậu, chẳng lẽ vẫn còn mấy cái suy nghĩ vẩn vơ nào sao?」
「Bản thân tôi cũng đã tự mình chấp nhận…… đáng ra là vậy. Hành động giết người sẽ vẫn luôn là điều tồi tệ nhất dù cho nạn nhân có là ai, nhưng miễn là Asahi, miễn rằng Asahi bảo ổn thì mọi chuyện có lẽ hoàn toàn có thể chấp nhận được」
Trước mắt là hãy cứ tạm chấp nhận điều đó.
「Phải. Tạm thời thì như vậy là ổn rồi. Vậy thì, lần tới. Cậu có muốn thử được sống một cách bình thường không?」
「 Câu chuyện dần bắt đầu lạc đề rồi đấy」
Vào cái đêm mà tôi lập khế ước với Asahi. Câu chuyện quay về lúc ở công viên khi đó.
Quả thực là tôi có nói điều đó. Mặc dù Asahi đã không hề tỏ ra chút đồng cảm nào với tôi.
「Không thể phá bỏ xiềng xích dễ vậy đâu. Thế cậu có muốn kết bạn không?」
「Hả?」
「Trước tiên là phải đi từ bước trò chuyện đã nhỉ」
「Không, cậu đang định lái câu chuyện theo cái hướng nào vậy chứ」
「Một khi có thể thoát khỏi thôi thúc giết người, cậu muốn được sống một cuộc đời bình thường đúng chứ? Cậu cũng muốn kết bạn phải không? Khi mà thôi thúc giết người hiện đã không còn là nỗi lo nữa, cậu có thể làm được mà」
Quả thực, bản thân tôi đã từng nói là muốn có được một cuộc sống bình thường. Cũng có thể tôi đã nói rằng mình muốn kết bạn. Những lời đó không phải là giả dối. Và mặc dù không nói điều này…… nhưng những điều ấy đối với tôi khi đó chẳng hơn gì là mong ước vượt quá tầm với. Để mà nói thì muốn nói điều gì cũng được, tuy nhiên liên tưởng tới hiện thực trong đó thì hoàn toàn chỉ là con số không.
Mặc dù khó mà có thể nói ra như vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy ngứa ngáy khôn nguôi.
「Đó là những gì cậu đã nói đấy」
「Điều đó, đúng nhỉ」
「Hay có lẽ nào, bản thân cậu sợ giao tiếp sao?」
「Hả~? Mắc gì tôi lại phải sợ chuyện đó chứ」
Còn hơn cả vậy, sự thật về việc tôi chính là kể đáng sợ nhất ngôi trường này là không hề quá lời chút nào.
Ừ thì đúng người ta sợ tôi là một nhẽ rồi, nhưng bảo tôi sợ họ có nghĩa là sao?
Ai mới là người đang sợ hãi ở đây hả?
「Nếu cậu chỉ dừng lại ở việc kết bạn với một hai người thì sẽ nhanh thôi mà」
「Phải. Tôi cũng mong là vậy」
Khi tôi dứt lời, Asahi phá lên cười với vẻ mặt vô cảm tan biến và giờ đây lộ rõ vẻ khiêu khích.
Bán từ và mua từ. [note: bị cuốn theo thái độ hung hăng, khiêu khích của đối phương trong một cuộc tranh luận]
Một ví dụ kinh điển đến mức hoàn toàn xứng đáng để có thể liệt vào trong từ điển.
Sau đó, cứ như thể đang muốn nói rằng “Bắt thóp được rồi”, Asahi tiếp tục cất lời. Cậu ấy nói trôi chảy không khác gì đang cầm trên tay một kịch bản đã soạn sẵn từ trước. Về việc hôm nay tôi sẽ nói chuyện với các bạn học cùng lớp. Tôi chỉ cần hành động thôi, còn miễn kết quả có ra sao cũng được. Chỉ cần nói chuyện thôi ư, chẳng phải là quá đơn giản sao?
Phải, đơn giản. Thực sự là rất đơn giản.
Chỉ là, nhằm có được một cuộc sống bình thường như bao người khác, điều kiện tiên quyết vẫn chính là phải giải quyết được thôi thúc giết người này. Cứ cho rằng là tôi kết bạn được đi chăng nữa, nhưng trong trường hợp khế ước giữa tôi và Asahi đổ vỡ, sẽ không thể có chuyện tôi có thể ở bên bạn bè mình được nữa. Khế ước ở đây không thể mang tính đảm bảo được. Và vì vậy…… phần nào tôi cũng mường tượng được một cách rõ ràng rằng Asahi sẽ phản ứng ra sao nếu tôi nói ra những lời đó, tôi quyết định chỉ giữ trong lòng mà không nói ra.
Sẽ không thể tránh khỏi việc bị giễu cợt được.
Chắc chắn là tôi sẽ bị xúi giục.
Những lập luận chặt chẽ chắc chắn sẽ đánh gục tôi một cách triệt để.
Ngay khi tôi nhận ra rằng hoàn toàn có thể dùng lý lẽ chặt chẽ để đập tan đi mọi bao biện của bản thân, phần thắng trong cuộc tranh luận này vốn đã ngã ngũ từ trước.
Và điểm quan trọng nhất ở đây vẫn là bản thân tôi không hề biết cách kết bạn.
Bản thân Asahi cũng luôn cẩn thận lựa lợi khi nói chuyện với bất kỳ ai. Cậu ấy thậm chí còn tính tới cả trường hợp tôi không nhớ tên mà đã nói rằng bản thân ngồi ở vị trí ngay cạnh tôi. Chẳng phải mọi đường lui của tôi đều bị bịt kín hoàn toàn sao? Một con người mắn lời đến không thể tin nổi. Cậu ấy cứ như thể là đang háo hức mong chờ về “sắp có chuyện hay để mà xem rồi đây” vậy. Thực sự đúng là thế.
Sau khi đã nói hết toàn bộ những lời với tôi, Asahi rời khỏi căn phòng trống.
Mặc dù hiện vẫn chưa hết giờ nghỉ trưa, nhưng tôi cũng chỉ ngồi thêm một lát rồi cũng rời khỏi đây theo.
Nhưng ngay sau đó, với mái tóc mang màu be sữa khẽ tung bay, Narusaka xuất hiện ở hành lang. Có rất ít người mà tôi lại nhớ được tên riêng ở trong trường này. Trông thấy tôi, vẻ mặt em ấy chợt bừng sáng lên rồi vẫy vẫy tay phải. Cũng từ đó mà chiếc nơ thắt ở cổ em ấy đung đưa trông đầy vui nhộn.
「Senpai, lâu rồi mới gặp lại anh nè! Em yêu sashimi cá đuôi vàng! Em yêu cá tuyết sốt Meunière!」
Con bé này, lần nào gặp mặt là cũng xổ vào mặt tôi một tràng thông tin vô nghĩa hết.
「Ý em, lâu rồi mới gặp là sao?」
Rõ ràng là tôi vẫn thường xuyên thấy mặt con bé tại căn phòng trống kia. Mà lần gần nhất là mới ba ngày trước chứ đâu.
「Vâng! Lâu rồi không gặp đó!」
「Vậy ư」
「Ánh mắt senpai trông vẫn tệ quá đó ha~!」
Nói rồi con bé kouhai đầy bất lịch sự này phá lên cười.
「Vậy thì giờ sao, em muốn cái gì?」
「Ế~, tình cờ gặp nhau ở đây mà cũng cần phải có mục đích sao anh? Mà anh có hơi tự tí quá không vậy? Hay lẽ nào là, anh muốn được gặp Suzuna-chan này lắm đúng hơm!?」
「A? Tình cờ kiểu gì thì cũng không ai lại leo lên tới tầng 4 bên tòa phía Đông này đâu」
「Uwa~, anh phản ứng nhạt nhẽo quá đi」
「Chứ chẳng lẽ trông đợi anh mày phải trả lời sao à?」
「Hả~? Kh, không phải em tới đây, là vì muốn gặp anh đâu đấy nhé~!」
「……Narusaka này, bộ em thích thể loại shoujo manga lắm sao?」
「Không, không hẳn. Anh mà tsukkomi cái kiểu đó là dễ chọc giận fan shoujo manga lắm đấy nhé」
「……Narusaka em, có bị gì bất thường không thế?」
「Không! Không hề nhé! Anh mà nói như vậy là em giận đó!」
Giữa một bên là fan shoujo manga và bên còn lại là Narusaka Suzune, bên đầu tiên chắc chắn là bên có trọng lượng hơn. Nhưng để một khi nổi giận thì đó sẽ lại là Narusaka Suzune. Hoàn toàn không có chút do dự nào.
「Thế, có việc gì đây nào.」
「Không, không hẳn. Vì đang còn chút thời gian rảnh nên em mới tính ghé qua thờ cúng cái bản mặt cô độc cùng đôi mắt đáng sợ đó của senpai mà thôi. Chỉ là để giết thời gian thôi đó」[note: đã tóc ngắn lại còn tsundere……]
「Ẩm thực địa phương sử dụng lươn……」
「Cái đó là Hitsumabushi [note: cơm lươn nhưng lươn được thái lát chứ không để cả con] mà anh. Nhân tiện, senpai là người nghiền ngũ cốc đó」
「Thay vì chỉ biết tsukkomi thì cũng biết cả hành động ha」
「Hiếm lắm mới thấy senpai lại thích đùa như vậy đó. Bộ anh mới có chuyện gì vui hay sao?」
「A~, mà, ai biết」
Để mà nói rằng điều đó là tốt hay xấu thì tôi vẫn chưa thể dám chắc được, tuy nhiên cuộc sống của tôi thực sự đã có biến chuyển.
「A, senpai, hiện cũng đã sắp hết giờ nghỉ trưa rồi nè. mà như vậy thì món Hitsumabushi chắc là không được rồi, nay em về trước đây nhé!」
Vui vẻ chào tạm biệt. Narusaka sau đó nói tetete~ và rồi vội vã chạy đi.
Mặc dù tưởng là vậy nhưng Narusaka liền quay lại ngay khi vừa mới đi hết một nửa cầu thang rồi tiến đến ngay phía dưới tôi.
「Có một cái này em quên chưa nói á! Mà em cũng nghĩ đến hết các khả năng rồi, virus-K ấy theo em rất có thể là xuất phát từ vấn đề tâm lý đó! Vậy nên là cùng giải thoát khỏi nó nào! Em hứa là sẽ giúp anh đó!」
Con bé gần như áp sát mặt tôi và rồi liến thoắng nói một tràng.
Con bé này tự nhiên lại nói về cái gì thế, tôi chợt cảm thấy áp lực ngang. Nhưng chẳng cần chờ để tôi kịp đáp lại, Narusaka liền nói tiếp 「Vậy nhé anh!」 rồi chạy đi ngay sau đó.
「Con bé này, cứ đến và đi như một cơn bão nhỉ……」
Sau đó, tôi cũng uể oải lết về lớp của mình.
Và ở bàn ngay trước bàn tôi hiện tại là một Asahi đang úp mặt xuống bàn ngủ gục. Thấy tôi ngồi vào chỗ, Asahi liếc nhìn từ khe hở giữa hai cánh tay. Cứ như để đảm bảo chắc chắn tôi phải giữ lời và như để nhắc tôi rằng “Nhớ mà làm đấy nhé?”.
Tôi làm, tôi sẽ làm mà. Vốn dĩ đó luôn là mong muốn của tôi chứ đâu. Mặc dù không hiểu tại sao Asahi lại tỏ ra nhiệt tình với chuyện này tới vậy, nhưng dẫu sao thì có lẽ đây cũng là một cơ hội tốt.
Tôi thử nhìn sang bàn bên cạnh, thế nhưng hiện vẫn chưa có ai.
Học hết hai tiết 5 và 6, cuối cùng thì giờ tan trường cũng tới.
Không ngoài dự đoán, ánh mắt của Asahi đang nhìn chằm chằm về phía tôi như đang muốn nói rằng “giỏi thì đừng có mà chạy”.
Nói chuyện với những đứa ngồi cạnh bàn. Nhiệm vụ duy nhất chỉ có vậy. Thôi thúc giết người đang không có vấn đề gì. Thể trạng hiện tại cũng tốt. Cảm giác buồn nôn hay tỉnh giấc vào ban đêm là không hề có. Mặc dù dạ dày vẫn còn hơi có cảm giác khó chịu.
Tiết chủ nhiệm kết thúc cũng là lúc mà cái đứa cùng bàn chuẩn bị ra về. Cậu ta có mang một cây vợt tennis nên chắc hẳn là đang chuẩn bị đi sinh hoạt ở câu lạc bộ. Mái tóc cắt ngắn với màu nâu. Dáng người mảnh khảnh nhưng lại khá săn chắc, làn da rám nắng trông đầy khỏe mạnh. Trông cậu ta giống hệt như một vận động viên điển hình. Mà chỉ đến khi nghĩ tới chuyện này, cảm giác như thể trước nay tôi chưa từng nhìn mặt cậu ta một cách nghiêm túc giống vậy.
Vậy thì, tên của cái đứa này, hình như là…
「Oi~, Endou」
Endou không thèm đoái hoài ngoái lại nhìn tôi mà vẫn cứ tiếp tục chuẩn bị ra về.
「Oi~」
Tôi nói với chất giọng trầm hơn mong đợi. Endou (tạm gọi) thấy vậy giật bắn người lên, cậu ta chậm rãi quay đầu lại và nhìn vào tôi. Cậu ta trông chẳng khác gì một con robot bị trói cả.
「E~to, cậu gọi tôi sao?」
「Không phải cậu thì còn ai vào đây」
Ở phía trước mặt là Asahi đang nằm úp mặt xuống bàn, còn ngồi phía đằng sau tôi thì không có bất kỳ ai khác cả.
「Tên tôi, không phải là Endou……」
Mà cũng phải, cái tên Endou chỉ là tôi đoán mò từ vị trí ngồi và theo bảng chữ cái mà ra. Trong não tôi vô thức lóe lên và tôi cứ thế gọi theo mà còn chẳng thèm quan tâm xem liệu đối phương có xác nhận là đúng hay không. Bên trong tâm trí tôi gần như đã mặc định cậu ta với cái tên Endou rồi.
「Vậy là tôi nhầm sao」
「Đó là ai!? Chứ trong lớp này không có bất kỳ ai tên là Endou cả」
「Mà, tôi cũng đoán là vậy」
「Ý cậu là sao!? Còn tôi tên là Kaze đó」
「Kaz, ra vậy……」
Tôi đã hoàn toàn phạm sai lầm ngay từ bước đầu tiên.
====================
WORK IN PROGRESS => 55%