Cho tôi ăn cậu nhé? Cậu giết tôi được mà - Chương 6: Cảm giác tội lỗi quẩn quanh tựa kẹo bông (Phần 1)
- Home
- Cho tôi ăn cậu nhé? Cậu giết tôi được mà
- Chương 6: Cảm giác tội lỗi quẩn quanh tựa kẹo bông (Phần 1)
Một câu chuyện ảo mộng.
Sự thật như thể chỉ là dối trá.
Vào ngày hôm qua, tôi đã lập một khế ước với Asahi Rei.
Tóm lại là, để tôi giết cậu nhé? Cậu có thể ăn tôi được mà.
Với ngần ấy chuyện xảy ra, khó lòng nào mà tôi không để mắt tới Asahi khi ngồi trong lớp được. Tôi bị đánh cắp ánh nhìn. Và có lẽ là máu cũng thế. Dẫu vậy, biểu hiện của Asahi thì vẫn cứ giống hệt như mọi khi, cảm giác cứ như thể sự thật rằng mọi chuyện hôm qua chỉ là dối trá vậy. Dối trá. Dối trá trong dối trá. Hay có nghĩa chính là sự thật. Để ý kỹ xung quanh, tôi vẫn trông thấy vết máu còn vương lại ở dưới chân bàn. Tàn dư của chính ngày hôm qua. Sau đó chắc là tôi phải tìm cách xử lý bằng sạch thôi.
Tuy nhiên, thậm chí tôi còn chưa kịp chạm mắt với Asahi lần nào. Cậu ấy vừa mới tới trường là đã nằm gục ra bàn rồi. Tiết chủ nhiệm buổi sáng, ngủ. Tiết một, ngủ. Tiết hai, ngủ tiếp. Ở chiếc ghế ngay trước mặt tôi, Asahi điềm nhiên ngủ gục với phần lưng khẽ nâng lên hạ xuống theo từng nhịp thở. Thực tế là vẫn giống hệt như mọi khi.
Sang tiết ba. Ngay cả khi vào tiết tiếng Anh, Asahi vẫn cứ tiếp tục ngủ y như vậy.
Tôi chết lặng khi nhìn vào bóng lưng đó, và khi mà tôi đang xoay cây bút chì kim―――Thình thịch~.
Cảm giác nóng bừng xâm chiếm lấy tôi.
Khi những ký ức tối qua chợt ùa về, toàn thân tôi như nóng bừng lên.
「………~」
Không ổn rồi. Nó ập đến quá đột ngột. Chẳng có cảnh báo nào cả. Quá đột ngột rồi. Thôi thúc giết người. Ít nhất thì cũng phải có dấu hiệu cho thấy nó sắp xảy ra chứ. Chẳng lẽ vào phòng không biết gõ cửa trước sao. Hai cái đều tương tự nhau đấy. Hai lần sao? Trong trường hợp là hai lần đi vệ sinh thì chẳng phải là ba lần thì sẽ ổn hơn sao. Mà đi ỉa thì chỉ cần hai lần là đủ rồi. A~, nói nhảm cái đéo gì thế này. Chết tiệt. Cái chuyện mả mẹ gì thế này.
Chẳng phải chính là nơi này sao.
Ký ức, cảm giác và cả khoái cảm từ ngày hôm qua ùa về một cách quá sống động. Buổi đêm. Trăng tròn. Lớp học. Bộ đồng phục bung ra. Asahi nhuốm đầy máu. Xinh đẹp. Tuyệt sắc. Cảm giác khi sờ vào thịt cùng với mùi của máu.
Và con người đó hiện đang ngồi ngay trước mặt tôi.
Chỉ cần với tay tới là tôi có thể xé toạc cơ thể đó ra.
「Không, mặc dù đúng là đã có khế ước, nhưng mà làm tới mức này……~」
Tôi lôi một cái lọ nhỏ từ túi đựng bên trong balo ra. Một chai ramune kẹo nhưng với thuốc ở trong. Mà có gì ở trong thì cũng không quan trọng nữa. Quan trọng phải là mục đích của việc này. Tay tôi run lẩy bẩy mở chiếc nắp chai ra.
Và rồi.
「A, sahi……~」
Đến khi tôi kịp để ý tới, Asahi đã đứng dậy khỏi ghế rồi ngước nhìn xuống tôi.
Asahi lườm tôi, còn tôi không biết trong đầu cậu ấy đang nghĩ điều gì.
Rồi đến khi tôi để ý xung quanh, ánh mắt của toàn bộ lớp học hiện đã dồn cả về phía này.
Là về tôi. Hay là về Asahi.
Dù có là ai thì tình huống hiện tại vẫn rất không ổn.
Và khi tôi đang chuẩn bị móc viên thuốc ra, Asahi nắm lấy cổ tay tôi.
Asahi ép tôi đứng dậy.
「Cậu đang, làm gì……~」
「Arimachi-kun đang cảm thấy không khỏe nên em xin phép đưa bạn ấy đến phòng y tế ạ」
Tiếp tục lườm tôi, Asahi cất lời.
Lấy lý do sức khỏe, sao. Tối thiểu thì trông tôi cũng không được khỏe mạnh lắm, nhỉ. Mà nếu trông tôi có không khỏe thì cũng đâu phải vấn đề, nhưng vì vậy thì lý do tại sao lại xin phép để đưa tôi tới phòng y tế.
Mặc dù vậy, do hành vi bất thường so với mọi khi của Asahi, giáo viên tiếng Anh cũng chỉ đáp lại rằng 「Ơ, ờ. Sensei hiểu rồi」.
Nắm lấy tay tôi, Asahi bắt đầu bước đi thoăn thoắt. Và rồi chúng tôi trở thành tâm điểm cho cả lớp hướng ánh nhìn theo. Sợ hãi không, ghê tởm cũng chẳng phải, mà là sự tò mò.
Bàn tay Asahi đang nắm lấy cổ tay tôi, và tôi không ngờ là bàn tay đó lại ấm tới vậy.
Tôi chẳng dám gạt bàn tay đó đi. Dẫu vậy, tôi lại đang phải gồng hết sức để kìm nén thôi thúc lại. Sự thật là, hiện tôi đang rất muốn nắm lại tay của Asahi rồi cứ thế bóp chúng nát bấy. Đối với cánh tay Asahi mảnh khảnh, chắc hẳn chúng cũng sẽ dễ dàng bị gãy nát thôi. Vì mới hôm qua là ngày trăng tròn, sẽ khá đơn giản để tôi làm được chuyện đó với sức mạnh còn đang khá lớn hiện tại. Sau đó, hẳn là tôi sẽ rất sung sướng khi trông thấy cái cánh tay bị bẻ gập khác thường ấy.
Mả mẹ nó, đừng có cố nghĩ thêm điều gì nữa……!
Cửa lớp mở ra và tôi được dắt ra ngoài hành lang.
Chúng tôi tiếp tục rảo bước, và khi tiến tới cầu thang, Asahi cuối cùng cũng buông tay tôi ra. Vị trí hiện tại là một điểm mù trên hành lang. Bức tường ép lên lưng tôi. Tôi bị Asahi dồn vào góc tường. Chẳng phải đây, là cái mà người ta gọi là Kabedon sao. Trái tim tôi thình thịch liên hồi theo một nghĩa hoàn toàn khác. Chuỗi hành động này rốt cuộc là có ý gì vậy.
「Tại sao, cậu lại vẫn dựa dẫm vào cái thứ đó」
Asahi giật lấy lọ thuốc trên tay tôi rồi quẳng nó đi. Cái che khẽ lăn cạch cạch ngay dưới chân tôi.
「Cậu đang làm cái gì thế」
「Bộ cậu quên rồi sau. Về khế ước ngày hôm qua」
Đầu tiên, cả hai cần cố gắng tuân thủ khế ước hết sức có thể khi nhận được yêu cầu.
Và tôi thì hiện đang bị thôi thúc giết người xâm chiếm lấy bản thân.
「Không, rốt cuộc thì nếu là giữa giờ học……」
「Đối với bản thân cậu, tiết tiếng Anh nó quan trọng tới vậy chắc? Hay là cậu đang lo lắng xem những người xung quanh cậu sẽ nghĩ gì chắc. Tình cảnh hiện tại nghe như trò hề ấy」
Asahi chế giễu tôi rồi thoáng cụp mắt xuống.
「Chỉ có thể này thì đâu phải là tôi không thể chịu nổi đâu」
「Thế ý cậu là cái khế ước này vốn chẳng có nghĩa lý gì sao. Chẳng có quy tắc nào để cập đến việc cậu phải kiềm chế vì đối phương cả」
「Chuyện đó, mặc dù đúng, nhưng……」
Tình cảnh xảy ra vào buổi tối hôm qua là quá đặc biệt nên tôi mới không do dự. Thậm chí tôi còn chẳng thể tính đến chuyện do dự. Phòng học kỳ ảo giữa trời đêm đó nhưng đang chuốc say tôi ở trong. Dưới ánh trăng soi, Asahi dường như trở nên tuyệt đẹp. Đến mức thậm chí tôi còn dám nói rằng cứ để mọi chuyện kết thúc như vậy cũng chẳng sao cả. Một quyết tâm nông cạn chỉ như vũng nước.
「Tôi không muốn Asahi phải chịu đau đớn. Bản thân tôi không thể dung thứ cho tội ác giết người.」
「Thật tâm cậu rất muốn giết tôi, và dù rất muốn nhưng cậu lại không làm được」
「Nhưng điều đó đều, là do virus-K mà ra……~」
「Không phải vậy. Vấn đề vẫn là cậu thôi. Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Không có gì phải sợ hết」
「Không, nếu tôi chấp nhận việc giết Asahi và coi đó như một lẽ thường……」
Nếu điều đó xảy ra, liệu tôi sẽ trở thành cái thứ gì.
Và điều mà tôi sẽ không bao giờ biết được chính là tương lai vô định phía trước, cùng sự thật là mọi thứ đều có thể thay đổi, bản thân tôi cảm thấy sợ.
「Vậy thì, để tôi giúp cậu có thể coi điều này như một lẽ thường nhé」
====================
WORK IN PROGRESS => 50%