Cho tôi ăn cậu nhé? Cậu giết tôi được mà - Chương 5: Tôi cứ tưởng Ma Cà Rồng sẽ thích cà chua (Phần 5)
- Home
- Cho tôi ăn cậu nhé? Cậu giết tôi được mà
- Chương 5: Tôi cứ tưởng Ma Cà Rồng sẽ thích cà chua (Phần 5)
Phần bụng mà tưởng như đã bị tôi khoét ra đó, giờ đây lạnh lại hệt như một trò đùa.
Thì bởi, nói sao đây nhỉ. Chắc chắn là tôi đã gây thương tích lên Asahi rồi mà. Phần thịt thì bị rách toạc, khoét sâu vào trong rồi lại xé ra ngoài, lượng máu ứa ra nhiều đến mức thậm chí còn đủ để vẽ cả một bức tranh.
Kinh khủng nhất.
Tồi tệ nhất.
Một tên tội phạm đúng nghĩa.
「Haa~haaーー~」
Thôi thúc giết người ư? Không không, chính tôi mới là kẻ phải chết.
Những điều mà trước nay tôi vẫn cứ luôn ấp ủ trong ý nghĩ, giờ đây đang ngày càng trở nên chân thực và dần nhói lên trong tôi.
Mọi chuyện xảy ra lúc tôi giết Asahi, tôi đều nhận thức được rất rõ. Từng từ từng chữ mà tôi thốt ra, cũng như là cái cảm giác da thịt của Asahi, tôi vẫn cảm nhận được rõ. Cứ như thể rằng bản thân tôi hóa thành một kẻ khác, tôi hoàn toàn hiểu rõ rằng những ham muốn này là thuộc về chính bản thân mình. Cảm giác hưng phấn trong lúc xuống tay với Asahi, và rồi tất cả những gì còn sót lại chính là cảm giác ghê tởm chính bản thân mình vẫn đang tiếp diễn không nguôi.
Tôi nhìn vào vẻ mặt của Asahi.
Tôi vẫn chẳng thể đọc được vẻ mặt vô cảm đó đang nghĩ điều gì, và rồi, có tiếng bước chân vang lên lộc cộc..
Chắc hẳn là giáo viên đi tuần đang tới gần đây rồi.
Nhìn ra hành lang. Nhìn xuống sàn nhà. Rồi lại nhìn vào Asahi.
Khung cảnh trông chắc khác gì một hiện trường án mạng. Phòng học chìm trong một màu đỏ của máu, đến chính Asahi cũng đang bị nhuộm trong màu máu của chính mình.
Tốt nhất là chỉ còn có thể phó mặc mọi chuyện cho giáo viên xử lý thôi, và đúng cái lúc đang giữa dòng suy nghĩ mông lung đó, Asahi mang từ hành lang vào một bộ đồng phục thể dục. Xét theo size thì có vẻ đó là của tôi.
「Tôi mượn nhé」
Asahi mặc bộ đồng phục thể dục của tôi vào và vung vẩy phần ống tay áo thùng thình lòi ra ngoài. Chiếc có phần quá khổ so với thân hình nhỏ bé đó, thậm chí đủ dài đến mức để trùm lên hơn một nửa chiếc váy bên dưới.
「Lau đi」
Asahi ném một chiếc áo đồng phục thể dục cộc tay sang cho tôi.
「A, a~……」
Tôi lau vũng máu trên sàn nhà mà chẳng hề mảy may ngờ vực. Không biết có phải là do chất béo hay không mà nó lại không đặc tới vậy. Căn phòng thiếu sáng nên tôi không thể nhìn rõ được. Tôi còn chẳng biết là mình thực sự đã lau sạch chưa nữa.
「Cậu?」
Khi Asahi nói, tôi cũng để ý thấy toàn bộ người mình giờ cũng đang nhuộm một màu máu đỏ.
「……Này, Asahi. Chắc hẳn cậu còn đồng phục thể dục của mình chứ」
「Không」
「……」
「Giờ thể chất tôi chỉ ngồi quan sát thôi」
Mà phải rồi, ma
cà rồng kỵ nắng mà.
Mà, chẳng phải là mi đang suy nghĩ thản nhiên quá rồi sao, tội phạm-kun.
「Cậu làm cái gì mà nghệt cả mặt ra thế. Giáo viên tới rồi kìa」
Asahi nhìn xuống tôi trong vẻ kinh ngạc.
Cảm giác tội lỗi đối với Asahi Rei.
Cảm giác kinh tởm đối với Arimachi Kaname
Chỉ hai vấn đề đó thôi đã đủ rối tung hết cả, tôi không còn đủ bình tĩnh mà nghĩ tới chuyện khác nữa.
Cảm giác như bất kể hành động nào từ giờ trở đi đều chỉ là sai lầm, tôi chẳng thể cử động nổi.
「Đứng dậy nào, Arimachi-kun」
Thấy tôi vẫn chưa thể đứng dậy, Asahi thở dài rồi chìa tay về phía tôi.
「Thương cái thân tôi mà mau đứng dậy và di chuyển ngay đi, Arimachi-kun」
Mặc dù câu chuyện nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng đối với tôi hiện tại, dường như cậu ấy đang muốn giúp tôi một tay. Mặc dù chính tôi là người đã gây thương tích cho cậu ấy, nhưng điều duy nhất mà tôi có thể làm hiện tại chính là nắm lấy bàn tay này, lựa chọn đó dường như mới là điều chính xác nhất hiện tại.
Do đó, tôi nắm lấy bàn tay trắng nõn, gầy guộc của Asahi và đứng dậy như thể đang được dẫn dắt.
Và khi Asahi dắt tôi rời khỏi căn phòng, cùng lúc đó, tôi cũng trông thấy giáo viên tiến vào lớp học cách đây 2 phòng.
Nắm tay nhau, chúng tôi âm thầm di chuyển về phía cầu thang. Cậu ấy khá kém trong khoản vận động. Chỉ thoạt nhìn thôi cũng nhận ra được qua cái cách mà cậu ấy chạy. Chậm quá rồi.
Được Asahi dắt đi, chúng tôi băng qua đoạn hành lang với tốc độ gần như không khác gì đi bộ.
「Oi~. Có ai ở đó vậy?」
Giáo viên tuần tra gọi chúng tôi.
Quả thực là nhà trường sẽ chính thức khóa cổng vào lúc tám giờ tối, nhưng sẽ luôn có một mốc thời gian nhất định để học sinh phải rời khỏi trường. Trừ phi là sinh hoạt câu lạc bộ hoặc còn lý do đặc biệt nào khác, học sinh không được phép nán lại các tòa nhà trong trường. Em trót để quên đồ…… Đấy là nếu mà tôi sử dụng cái cớ đó được thì đã tốt, nhưng với cái mặt đang dính đầy máu đỏ lòm hiện tại thì tôi chẳng thể nào lại lừa được ai cả.
Buổi tối ở trường học, ma cà rồng với làn da trắng bệch, căn phòng học chìm trong sắc đỏ, một hiện trường án mạng.
Trong đầu tôi cứ mãi quẩn quanh những dòng suy nghĩ vô nghĩa.
Điều gì là đúng và đâu thì sẽ là sai.
Ngay lúc này đây, tôi sẽ phải làm gì. Tôi chẳng thể hiểu được điều gì, nhưng cũng không hiểu sao, dường như tôi sẽ hiểu ra được điều gì đó nếu đi theo Asahi, cảm giác như tôi sẽ được chỉ cho một điều gì đó rất quan trọng. Dẫu vậy, nếu là chuyện đó, nếu tôi được bảo rằng hãy gạt hết suy nghĩ đi, chính bản thân tôi cũng chỉ muốn đừng suy nghĩ về những chuyển đó nữa mà thôi.
「Xin lỗi nhé~, Asahi 」
Chắc chắn chúng tôi sẽ bị phát hiện nếu cứ tiếp tục thế này, vậy nên tôi vòng tay ra sau chân Asahi rồi bế cậu ấy lên theo kiểu công chúa. Nhẹ quá. Chẳng lẽ cậu ấy có cấu trúc xương cấu thành từ xốp chắc.
「Đám kia! Đứng lại đó!」
Giọng nói của giáo viên vang lên oang oang phía đằng sau lưng. Khi bắt đầu bị đèn pin chiếu vào, tôi cuống cuồng chạy. Tôi gồng hết sức bình sinh trong lúc vẫn đang bế Asahi trên tay. Tôi chạy qua dọc hành lang rồi tới ngay trước cầu thang. Tôi bỏ qua tất cả các bậc và nhảy thẳng một cú dài. Cảm giác đàn hồi dễ chịu truyền về, Asahi đang nắm chặt lấy cánh tay tôi. Tiếp theo đó, chúng tôi tiếp đất
「Th, thả tôi…… xuống」
Không dừng lại ở đó, tôi cũng bỏ qua từng bậc và nhảy thẳng ở các đoạn cầu thang tiếp theo.
Dường như Asahi đang cố để nói điều gì, nhưng vì tiếng gió vù vù bên tai mà tôi không thể nghe thấy gì được.
Tôi cứ tưởng rằng Asahi thực sự nhẹ bất thường, nhưng không. Thôi thúc giết người ban nãy vẫn còn ảnh hưởng sót lại. Khi “người sói” đang trong thôi thúc giết người, sức mạnh thể chất cũng được cường hóa đột biến. Hơn nữa hôm nay lại còn là ngày trăng tròn trong tháng, cũng là ngày mà ngưỡng sức mạnh đạt tới cực đại.
「Thả, tôi xuống……!」
Đôi chút cảm giác hưng phấn, kèm theo đó là cảm giác ghê tởm chính bản thân cứ không ngừng tăng lên, cuối cùng chính là thứ cảm xúc không tên hướng tới Asahi.
Cảm giác cứ như thể là một ranh giới mong manh cho điểm bắt đầu của một thứ gì đó và là hồi kết cho tất cả mọi thứ.
Sau đó, tôi cứ tiếp tục nhảy, nhảy qua từng đoạn cầu thang, cho tới khi chúng tôi xuống tới tầng một và rời khỏi tòa nhà trong trường.
Ngay lúc đó, Asahi trên tay tôi tung ra một cú móc hàm. HỰ~.
「Oi~, cậu làm cái gì thế」
Có lẽ nhờ sức mạnh thể chất hiện tại mà tôi không thực sự cảm thấy đau.
「Đã bảo là thả tôi xuống cơ mà」
Dẫu cho vẫn chưng ra một vẻ mặt vô cảm như thường lệ, nhưng vẻ tức giận trong lòng đang khẽ rỉ ra ngoài.
Nghe lời Asahi, tôi thả cậu ấy xuống.
「Lỗi của tôi, nhưng tình huống đó là bất khả kháng rồi」
「Cái cảm giác như đang bay đó, tôi không thể chịu được」
Mặc dù với cái tình hình hiện tại, Asahi vẫn đáp lại với vẻ mặt không biến sắc.
Lỗi bị đổ lên đầu thôi.
Hiểu rồi. Tôi cũng là kiểu người có ác cảm với mấy cái trò kiểu như tàu lượn siêu tốc. Tôi hiểu quá mà.
Và khi tôi đi lấy xe đạp, Asahi di chuyển theo hướng ngược lại. Tôi khẽ lách người qua khe cổng trường ở trạng thái hờ mở rồi thoát ra ngoài. Và khi tôi thành công dắt chiếc xe đạp ra khỏi khuôn viên trường, Asahi đã đứng sẵn đợi tôi ở bên ngoài.
Và sau khi liếc nhìn tôi, cậu ấy không hề do dự mà cứ thế bước đi.
Ý là tôi nên theo sau sao. Mặc dù đúng là Asahi đang đi theo hướng hoàn toàn ngược đường về nhà, nhưng đồng thời tôi cũng không thể trở về nhà trong cái tình trạng như hiện tại được. Tôi có cả tấn câu hỏi và cũng có cả tấn điều cần được xác nhận.
Tôi dắt xe đạp đi theo sau Asahi trong suốt khoảng 15 phút.
Chẳng có ai cất tiếng trong suốt lúc đó.
Và nơi mà chúng tôi dừng chân chỉ là một công viên nhỏ với hàng ghế dài, chiếc xích đu và thanh xà ngang trông khiêm tốn đến đáng thương.
Asahi ngồi lên mép ghế rồi lườm về phía tôi.
Tôi quay lại và di chuyển về phía máy bán hàng tự động đặt trong công viên. Do dự mất một hồi, tôi nhấn nút trên máy rồi giơ chiếc điện thoại lên bảng điều khiển. Thanh toán online hoàn tất cũng là lúc chiếc máy nhả lon nước ra. Tôi tiếp tục lặp lại các thao tác thêm lần nữa.
Tôi đi về phía Asahi rồi đưa cho cậu ấy một lon nước mà không cất lời nào.
「Tôi thừa biết cái hình tượng về ma cà rồng trong đầu cậu là như thế nào rồi」
Rõ ràng là Asahi không thích nước ép cà chua cho lắm. Cà chua thường được biết tới là có chứa Lycopene [note61330]. Do vậy nên tôi mới hy vọng rằng thứ này có thể phần nào giúp Asahi bổ sung lại lượng máu đã mất.
「Xin lỗi. Vậy còn cái này thì sao?」
「Cái sở thích của cậu đúng là thảm họa quá đấy」
Và dường như Asahi cũng không thích pudding lỏng nốt. Nhưng dù sao thì nó vẫn rất ngon.
Do dự mất một hồi, Asahi cuối cùng mới nhận lấy lon nước ép cà chua.
Tôi ngồi xuống bên cạnh Asahi.
「Nếu muốn giao tôi cho cảnh sát, tôi sẽ đi cùng cậu」
Suốt dọc đường từ trường tới công viên, tôi cũng đã dần bình tâm mà suy nghĩ thông suốt trở lại.
Tôi đã phó mặc cho thôi thúc của “người sói” chiếm lấy bản thân mình, tôi đã sử dụng chính thứ sức mạnh bất thường đó khiến cho Asahi bị tổn thương.
Ngay cả hiện tại, dù vết thương trên Asahi đều đã lành hẳn, nhưng đó không phải là vấn đề. Chỉ là, sự thật vẫn là việc tôi đã gây thương tích cho Asahi, chắc chắn cậu ấy đã phải hứng chịu đau đớn, còn tôi thì chính là một kẻ phạm tội.
「Trông cậu có vẻ vui nhỉ. Vậy đã thỏa mãn chưa?」
「……Hả?」
Tuy nhiên, bất ngờ thay, từng lời mà Asahi nói ra, không trách móc, không sợ hãi, không buồn bã mà chỉ thản nhiên hỏi tôi một câu chẳng hề liên quan gì.
「Cậu, đang nói cái quái gì thế……?」
「Cậu chưa từng giết bất kỳ ai trong cơn thôi thúc phải chứ? Liệu cậu đã thỏa mãn chưa? Cảm giác có dễ chịu không? Có hài lòng không? Đó là những gì tôi muốn nghe đấy」
「Không đời nào! Cái thứ cảm giác sung sướng khi xuống tay giết người…… Làm sao mà có chuyện đó được cơ chứ!」
Tôi giận dữ gào lên.
「Vậy sao. Trông cậu vui tới thế cơ mà」
Trông tôi giống như đang vui lắm sao? Asahi thực sự cảm thấy như vậy sao?
Không, là thật. Chưa bao giờ mà bản thân tôi lại đang trải qua cảm giác hưng phấn như hiện tại cả.
Giờ chỉ đến khi nghĩ lại, tôi mới cảm thấy thật kinh khủng. Tôi không muốn phải thừa nhận. Tôi không muốn phải thừa nhận cái thứ ham muốn quái đản đó. Để mà hỏi là tôi có đang hài lòng, câu trả lời rất có thể chỉ là một sự mâu thuẫn đến thảm hại khi mà tôi lại đang cố để phủ nhận nó đi. Vào lúc đó, chắc chắn là tôi đã có ý định gây tổn thương cho Asahi.
「Cậu kỳ lạ quá đó. Lúc đó cậu có thể đã chết rồi đấy. Và rất đau đớn nữa. Cậu không cảm thấy đáng sợ sao? Bản thân cậu có hiểu chuyện gì đã xảy ra không vậy? Chính tôi đã gây thương tích cho cậu! Là làm tổn thương cậu đấy! Tôi chính là kẻ quái dị, tôi mang những suy nghĩ dị thường không khác gì đám quái vật cả――Mugu~」
Asahi tọng cả lon cà chua vào cái mồm tôi nói mãi không ngớt.
Thì bởi, phải rồi. Nếu ít nhất là Asahi phủ nhận tôi với sự ghê tởm tận cùng, điều đó có lẽ đã quá đơn giản để làm rồi.
Không không, cậu đáng ra phải hoảng sợ hơn chứ.
Mặc dù chỉ muốn thốt ra điều đó, vẻ băng giá trên gương mặt Asahi vẫn không hề thay đổi.
「Tôi vẫn chưa chết, và chẳng có lý do gì để tôi căm ghét cậu cả」
「…………」
Thấy tôi giơ tay ra dấu đầu hàng, Asahi cũng hạ cái lon xuống.
「Như vậy chưa đủ để giết tôi đâu. Đến cái sẹo còn chẳng có nữa」
Asahi nói rồi lấy tay xoa bụng.
「Và chính tôi cũng hút máu của cậu mà. Chúng ta đồng lõa cả thôi」
「Không, chuyện đó và chuyện là là hoàn toàn khác nhau」
「Tương tự cả thôi. Cơn đau khi bị hút máu dữ dội tới mức phát ngất đó. Đến ngay cả khi cậu bị gãy xương cũng không bằng đâu」
Đó không phải là vấn đề ở đây. Thực tế là tôi chỉ hơi có cảm giác thôi. Mà không, hay là do bản thân tôi là “người sói”? Một trong những đặc điểm chính của “người sói” chính là không cảm thấy đau mà.
Và rồi, chắc hẳn Asahi cũng――
「……Cậu thực sự là một ma cà rồng nhỉ」
「Phải. Giống như cậu, tôi cũng là một người bị nhiễm virus-K」
Virus-K, chủng “ma cà rồng”.
Chính là như vậy.
「Cậu cũng biết về tôi sao?」
「……Phải nhỉ. Tôi đã hỏi Kamakura-sensei mà」
Giờ mới nhớ, Asahi cũng tới gặp Kamakura-sensei trong giờ nghỉ trưa ngày hôm nay.
Là cái lúc đó sao. Hay là còn trước đó nữa nhỉ. Tối thiểu thì Kamakura-sensei chắc chắn sẽ quan tâm tới 『Mà Cà Rồng』 Asahi không khác gì quan tâm tới tôi cả.
Mặc dù sensei chưa kể gì cho tôi biết về Asahi cả. À không, điều mà cô ấy đang muốn nói chính là đó sao? Chắc chắn là cô ấy đã hành xử kiểu đó trong hôm nay rồi.
「Tôi cũng đã tìm hiểu được đôi ba phần về thôi thúc giết người. Mặc dù sensei chỉ kể cho tôi một cách miễn cưỡng…… Bởi vì tôi phần nào cũng đoán ra được」
Đoán ra được sao? Chẳng lẽ cậu ấy tự có kết luận chỉ từ tin đồn giết chó của tôi. Hay có thể là suy luận ra từ đặc điểm của người sói sao? Bình thường mà quan sát tôi thì dường như là đâu có đặc điểm gì bất thường đâu chứ.
「Còn một điều nữa. Cậu không cảm thấy đau」
「À」
「Đúng. Điều đó thực sự rất đáng mừng đấy」
Bất kỳ ai khi bị Asahi hút máu thì dường như đều phải hứng chịu cơn đau tột cùng. Đối với Asahi, việc tìm ra cách thức khiến cho nạn nhân không phải đau đớn, liệu rằng không biết nó có tương tự như là ham muốn giết người hay không. Cũng chính vì vậy mà vẻ mặt cậu ấy mới có thể nở một nụ cười thoải mái như thế.
Dẫu vậy, cái thứ đó cũng chẳng bao hàm điều gì tốt đẹp cả. Đau chính là thứ cảm giác quan trọng báo hiệu về tình trạng bất ổn đang xảy ra với cơ thể. Nhưng khi cái thứ cảm giác đó trở nên bất hoạt, chúng ta cũng sẽ không thể ý thức được vấn đề với cơ thể nữa. Dám khẳng định rằng việc có cảm giác đau đớn thì vẫn tốt hơn là không.
「Bên cạnh đó, thôi thúc giết người thì đã được thể hiện rõ ràng, nhưng bên trong còn là năng lực thể chất…… Đặc biết là sức mạnh cơ bắp được cường hóa một cách đột biến」
「Đến mức nào」
「Mặc dù biên độ dao động theo tùy từng ngày…… Nhưng nếu là thứ kia, tôi thậm chí có thể bẻ cong bằng tay không」
Tôi chỉ về phía những thanh xà đang xếp thành hàng phía đằng sau công viên.
「Như vậy thì sẽ quá đơn giản để bẻ gãy cổ tôi nhỉ」
「Mắc gì mà trông hào hứng quá vậy」
「Trông giống vậy lắm à」
「Vẻ mặt cậu trông vẫn chẳng khác mấy, chỉ là cái cảm giác như vậy thôi」
「Chính xác」
Asahi làm động tác đưa hai tay lên siết cổ mình.
Cứ như thể là đang cố để khiêu khích tôi.
「Cậu nham hiểm quá đấy」
Tôi bật nắp và mở lon pudding lỏng ra. Và chỉ đến lúc mở ra thì tôi mới thấy hối hận. Quên lắc trước khi mở rồi. Trông thấy dòng chữ 「Lắc đều trước khi mở nắp」 được in trên bao bì khiến tôi không khỏi tặc lưỡi cho được. Tôi lấy ngón tay cái bịt phần nắp lại rồi lắc nhẹ chiếc lon.
Sau đó, bên cạnh tôi vang lên thứ âm thanh cạch cạch khô khan. Asahi đang vật lộn với lon nước ép cà chua với phần móng tay cứ kẹt mãi ở nắp baatj. Rõ ràng là cậu ấy đang không thể hoàn toàn bật nắp chiếc lon được. Rốt cuộc, Asahi bỏ cuộc với một tiếng 「N」 rồi đùn chiếc lon sang cho tôi.
Tôi đặt lon pudding lỏng xuống ghế để cầm lon nước ép cà chua lên. Tôi bật nắp lon rồi chuyển về lại cho Asahi.
「Cảm ơn」
Ngay lập tức, Asahi dùng lon nước ép cà chua để chữa khát cho cái cổ họng. Trông thấy cổ họng cậu cấy cứ ực ực không ngừng khiến tôi tự hỏi, thứ đó hay là máu của tôi, rốt cuộc đâu mới là thứ ngon hơn? Một câu hỏi nghe hết sức ngớ ngẩn chợt lóe lên trong đầu.
「Virus-K chủng 『Ma cà rồng』…… Cũng đâu quá tệ đúng chứ」
「Phải」
「Vấn đề có thể tóm gọn trong hai điều chính. Một là cơ thể sở hữu khả năng tái tạo dị thường」
「Đúng vậy. Mặc dù tôi chưa bao giờ phải trải qua cái thứ cảm giác đau đớn như hôm nay cả, tuy nhiên phần lớn các vết thương cũng đều nhanh chóng được tái tạo lại hoàn toàn. Và khi tôi bị gãy xương cũng tương tự như vậy. Xét theo nghĩa đó, có vẻ là tôi cũng thuộc dạng không quan tâm tới vết thương giống với Arimachi-kun đấy」
「Điều đó không đúng. Asahi vẫn cảm thấy đau」
「Sau ngày hôm nay là tôi cũng hiểu rõ được rồi. Tôi dường như không nhạy cảm với cơn đau tới vậy.」
Tối thiểu thì tôi cũng hiểu rằng cậu ấy không phải vì gan lì mà nói ra điều đó. Nhất là càng không phải với cái mức độ thương tích như vậy. Dẫu vậy, tôi vẫn không thể hiểu. Và lý do mà tôi không thể hiểu phải chăng là do tôi không thể cảm thấy đau.
「Thế, còn cái thứ hai là ham muốn hút máu. Có phải vậy không?」
「Đúng. Ham muốn hút máu đột nhiên xuất hiện, tôi muốn hút máu một cách không kiểm soát. Tôi cảm thấy khát, khát đến không thể kìm lại được」
Từ trực giác, có lẽ nào nó cũng tương tự với thôi thúc giết người của tôi chăng.
「Vậy thì thường cậu sẽ xử lý thế nào? Kìm nén lại khó lắm mà」
「Tôi mua
bịch máu để truyền thông qua mối riêng. Và đó cũng là cách mà tôi luôn tự đánh lừa chính mình」
「“Còn hôm nay thì tôi hết tiền rồi”, nhỉ」
「…………Phải. Bản thân vị máu từ bịch truyền luôn có vị rất tệ, nhưng cũng đành chịu, chứ sự thật là tôi rất không muốn phải uống máu mà thực sự là từ một người nào đó」
Asahi làm một cử chỉ khẽ suy tư rồi tiếp tục.
「Nhưng tôi cũng không thể kiềm chế lại ham muốn hút máu được……」
「Ngay cả máu cũng có vị khác nhau sao?」
「Phải. Cộng thêm là độ tươi cũng đóng một vai trò quan trọng. Và máu mới được rút luôn là tuyệt nhất. Cảm ơn vì bữa ăn, Arimachi-kun. Cậu thực sự quá “ngon” đấy」
「……Tch, phải rồi đó」
Đôi răng nanh sắc nhọn, chiếc lưỡi ẩm ướt cùng khoang miệng chứa đầy nước bọt.
Chiếc lưỡi đó trườn đi quanh cổ, tiếng nhóp nhép nghe đầy hấp dẫn, tất cả đều quá đỗi ngọt ngào như thể đang rút nhiệt lượng từ trong cơ thể ra ngoài.
Nhớ lại cái thời điểm Asahi hút máu tôi, thanh quản tôi như trở nên cứng đờ. Và như đang cố tìm cách tự dối lòng, tôi dốc lon pudding lỏng vào miệng. Cảm giác cứ như thể nhiệt lượng trong người đang tăng lên đột ngột, và cho tới khi không thể nhìn thằng vào Asahi nữa, tôi quyết định đổi chủ đề.
「Còn những thứ khác! Không có gì đặc biệt sao」
「Gì cơ」
「Về những hạn chế ấy」
「Cũng có vài cái lặt vặt. Da tôi trở nên nhạy cảm và dễ sùi lên ngay tiếp xúc với nắng. Chính xác là giống như bị bỏng」
「Do đó nên cậu mới nán lại lớp sao?」
「Đúng. Mặc dù tôi vẫn có thể lấy ô che nắng, nhưng nếu cứ lo lắng về ánh nắng thì sẽ khó mà đi lại thoải mái ngoài trời được. Tôi thường luôn đợi cho tới khi mặt trời lặn rồi mới ra ngoài trời」
「Ra là vậy」
「Mặc dù không biết là có phải từ “ma cà rồng” mà ra hay không, nhưng chắc chắn là tôi thuộc dạng cú đêm. Tôi luôn cảm thấy buồn ngủ vào ban ngày một cách không kìm lại được. Trái lại, đêm về cũng là suy nghĩ của tôi cảm thấy thông suốt nhất」
「Vậy đó là lý do mà cậu thường luôn ngủ gật trong giờ học sao」
「Cậu để ý tôi kỹ quá nhỉ」
「Chỗ cậu ngồi là ở ngay trước mặt tôi. Không muốn để ý cũng không nổi chứ sao」
「Vậy à」
Asahi uống nước ép cà chua.
Khi nhấc cái lon rời khỏi khóe miệng, Asahi để ý thấy ánh mắt của tôi rồi lại nhìn vào thứ nước nằm ở bên trong chiếc lon.
「Chúng ta đều bị nhiễm virus-K. Và chẳng có ai là bình thường cả」
Nhìn lên ánh trăng rằm rọi xuống giữa bầu trời đêm, Asahi bắt đầu nói.
「Tôi bị hóa thành “ma cà rồng” ngay kể từ khi lên những năm cuối tiểu học. Tôi trở nên buồn ngủ mất kiểm soát vào ban ngày và vì không thể ra ngoài khi trời nắng nên cũng không học thể dục được. Đồng thời tôi cũng bị ham muốn hút máu thôi thúc. Cái vị của máu khi hút vào trực tiếp, tôi chẳng tài nào quên được, đã không ít lần tôi nghĩ đến chuyện ghim cặp răng này vào cổ bạn học. Dẫu vậy, tôi vẫn cố gắng chịu đựng để uống những bịch truyền máu trong nhà vệ sinh. Tất nhiên rồi, tôi đã luôn cố giấu với tất cả mọi người xung quanh chuyện này…… Mà dù cho tôi có nói ra thì không dám chắc rằng sẽ có bất kỳ ai lại tin lời tôi nói. Thực sự kết bạn với một ai đó gần như là chuyện không thể xảy ra được. Chẳng thể có chuyện họ lại hiểu được tôi. Tôi không thể được chấp nhận như là một “ma cà rồng”, dẫu cho có là bất kỳ ai
Tôi hiểu. Tôi hoàn toàn mường tượng được. Chính tôi cũng giống như vậy.
Dẫu cho hoàn cảnh có khác biệt, chắc hẳn cả tôi và Asahi đã luôn phải sống với những lo lắng tương tự nhau.
「Asahi muốn được sống một cuộc đời bình thường sao?」
「Sai. Bản thân tôi muốn trở nên đặc biệt」
「…………Hả~?」
Tình trạng hiện tại chẳng phải là đã quá đủ đặc biệt rồi sao. Tất nhiên là theo chiều hướng xấu.
Khát khao về một cuộc sống bình yên, chứ chẳng phải đó mới là thông điệp của câu chuyện này sao. Tôi đã quá mệt mỏi vì virus-K rồi. Tôi muốn được thế giới chấp nhận. Không phải đó mới chính là thông điệp sao. Ý định thực sự của cậu ấy là gì, tôi gần như không thể đoán được.
「Cậu khao khát có được một cuộc sống bình thường sao?」
「Mà, phải. Giá như tôi có bè bạn như bao người, và được sống một cuộc đời bình thường mà chẳng phải lo sợ gì về thôi thúc giết người…… Chuyện như vậy, ngày qua ngày tôi luôn nghĩ về nó」
Mặc dù tôi cũng chẳng thể hy vọng gì vào những chuyện như vậy.
「Cậu ghét virus-K lắm nhỉ」
「Ừ. Không đời nào mà ai đó lại nên có cái thứ ham muốn như là giết người cả」
「Vậy ư? Tôi lại chẳng nghĩ việc muốn níu giữ bất kỳ ham muốn nào trên đời lại là tội lỗi đâu」
「Để rồi một ngày, mọi chuyện sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới hiện thực, thực sự tôi không muốn phải sống trong nỗi lo sợ đó」
Và sự thật là ngày hôm nay, chính tay tôi đã giết chết Asahi.
Việc Asahi là ma cà rồng chẳng hơn gì là một cái cớ với kết quả hiện tại.
「Chắc hẳn Asahi cũng đã phải chịu nhiều khổ cực rồi nhỉ? Virus-K có lẽ cũng đều kinh tởm như nhau mà」
「Tại sao?」
「……Hả?」
「Tại sao tôi lại phải tự gây rắc rối cho chính mình chứ」
Không không, cái thứ căm ghét ở đây là việc virus-K gây bất tiện ra sao, chứ đâu phải là tình trạng cơ thể dị thường đâu. Vậy rốt cuộc tại sao cậu chuyện lại là về chính Asahi.
Ngay cả với Asahi, nếu virus-K không tồn tại thì cậu ấy đã có thể sống một cách bớt gò bó hơn nhiều.
Nếu không phải là 『Ma cà rồng』, Asahi đã chẳng phải chịu nỗi lo khi đi dưới ánh mặt trời, đã chẳng phải chịu rắc rối mà ham muốn hút máu gây ra, và những chuyện như luôn cảm thấy buồn ngủ khi lên lớp vào ban ngày cũng đau không xảy ra.
Những bất tiện đó, tất cả đều là vì cái thể trạng 『Ma cà rồng』 mà Asahi phải mang theo.
Dẫu vậy, Asahi đặt tay lên ngực, vẻ mặt nghiêm nghị hẳn lại rồi nói.
「Đây chính là tôi. Bao gồm cả 『Ma cà rồng』, đều là một phần của Asahi Rei」
Những ngọn đèn rọi ngược bên dưới mặt đất nằm ở mép băng ghế kêu lên lách tách rồi nhấp nháy liên tục.
Không chỉ là những suy nghĩ vu vơ, Asahi nói những lời đó như thể đó là lẽ dĩ nhiên xuất phát từ tận đáy lòng.
Ủa, vậy là sao, hóa ra cậu ấy trái ngược hoàn toàn với tôi sao.
Tôi vô thức bị ánh mắt đó hút vào, từng tế bào trên khắp cơ thể tôi như đang sôi sục lên.
Những suy nghĩ vượt ngoài lẽ thường mà trước nay chưa từng xuất hiện, một thứ cảm giác dần được hình thành trong dòng suy nghĩ của tôi.
「Dù có bất tiện nhưng tôi cũng không có gì để chán ghét, bản thân việc là một 『Ma cà rồng』 không có gì đáng xấu hổ cả」
Tại sao, tôi lại cảm thấy xấu hổ với chính những suy nghĩ trong bản thân.
Tại sao, hình tượng Asahi Rei lại trở nên đúng đắn và sáng ngời đến vậy. [note61481]
Tôi chẳng dám khẳng định điều gì, tôi cũng chẳng thể hiểu được suy nghĩ bên trong Asahi. Chỉ là, thứ cảm giác này là gì, tôi tự hỏi. Không phải là tôi công nhận hay phủ nhận với Asahi, không phải là những điều tầm thường đó, thế nhưng tôi lại bị hớp hồn trước sự vô ngã đó.
Phải, chỉ là, có lẽ là tôi đã bị hớp hồn mất rồi, đó là tất cả những gì mà tôi có thể kết luận hiện tại.
「Cậu đúng là ngon quá mà. Ngon hơn bất cứ thứ gì tôi từng được nếm trước nay. Quả nhiên là chỉ có hút máu trực tiếp thì mới có thể đạt được một thứ gì đó như vậy. Nhìn mà xem, tôi của hiện tại đang cảm thấy rất tuyệt vời đấy. Tinh thần tốt. Thể chất cũng tốt」
Quả thực, nước da Asahi hiện tại trông đẹp hơn nhiều so với cô gái vẫn thường xuất hiện trong lớp mọi khi.
Mặc dù có lẽ là do hiện tại đang là buổi tối, nhưng rõ ràng là còn nhiều lý do hơn cả vậy.
「Vậy cậu thì sao?」
Nhìn thẳng vào mặt tôi, Asahi cất lời hỏi.
「Điều đó……」
「Cậu không nói thì tôi cũng hiểu mà. Cậu chắc hẳn cảm thấy tuyệt vọng lắm. Cậu đã vứt bỏ lý trí và để dục vọng lấn át hoàn toàn, làm theo ham muốn của bản năng và rồi cuối cùng xé bụng tôi ra. Đúng vậy chứ」
「Nếu cậu đã nói vậy…… Phải, có lẽ là vậy」
「Tôi đã luôn đợi cậu nói ra câu đó đấy」
Asahi dốc ngược lon nước ép cà chua lại. Toàn bộ chất lỏng còn lại bên trong chiếc lon ộc ra, làm ướt nền đất khô khốc bên dưới. Cậu ấy tục lắc chiếc lon thêm vài ba lần để đổ sạch toàn bộ lượng chất lỏng bên trong ra.
「Hãy làm một khế ước nào」
Vẻ vô cảm trên gương mặt Asahi chợt vỡ vụn một cách dị thường.
「Để tôi ăn cậu nhé? Còn cậu thì giết tôi được mà」
「……Hả?」
「Nghe về câu chuyện của tôi mà cậu cũng không suy nghĩ gì sao?」
「Không không không, nhưng, quả nhiên là…… vậy nhỉ?」
Hoàn cảnh của tôi và cả Asahi có thể nói rằng là rất ăn khớp với nhau.
Như để bù đắp từng phần còn thiếu trong mỗi người. Như để khẳng định rằng mọi chuyện từ đầu không phải như vậy.
「Mặc dù tôi luôn muốn được hút máu trực tiếp, nhưng người bị hút máu lại luôn phải chịu cơn đau chết ngất. Dẫu vậy, một “người sói” như cậu lại không cảm nhận thấy nỗi đau đó」
「Còn tôi thì lại có ham muốn gây thương tích cho người khác. Và Asahi…… lại có thể trạng hồi phục nhanh chóng trước mọi vết thương」
「Nè, vậy là chúng ta đã “đính ước” rồi phải không」[note61491]
「Không, rõ ràng là không công bằng! Ý cậu là bảo tôi giết chính cậu chắc?」
Tôi sẽ bị Asahi hút máu. Và dù đáng nhẽ rằng việc bị hút máu phải chịu cơn đau khủng khiếp, nhưng điều đó lại không giống vậy khi bản thân tôi là “người sói”. Dường như tôi không phải chịu bất kỳ bất lợi nào cả. Đối với khế ước này, chỉ có Asahi sẽ là người phải hứng chịu đau đớn. Chứ nếu bản thân tôi là Asahi thì có lẽ tôi đã cảm thấy như mình chẳng được hưởng lợi gì rồi.
「Thì chẳng phải là tôi đã nói vậy à」
「Cậu quá kỳ lạ rồi đấy……」
「Giờ có nói vậy cũng muộn rồi」
「Mỗi lần như vậy là mỗi lần cậu sẽ phải hứng chịu sát ý trực tiếp, với cơn đau tưởng chừng như chết đi sống lại đấy…… Này, cậu thực sự nghiêm túc đấy hả?」
Asahi đôi lúc lại mang đến cảm giác thân thiện đến bất ngờ, nhưng có đôi lúc lại hóa điên loạn đến không tưởng, rốt cuộc cái con người này là sao vậy. Vừa là ma cà rồng, vừa là một nữ sinh bình thường, vừa có thể đồng cảm với người khác nhưng cũng vừa thể hiện một giá trị quan đối nghịch hoàn toàn. Và chẳng hiểu sao――tôi lại bị những điều đó cuốn hút.
「Tôi khá là thích trước cái sát ý của cậu hướng về tôi à. Cảm giác khi cậu xé toạc bụng tôi ra thỏa mãn lắm đấy. Cậu thấy khế ước này quá thuận tiện cho chính bản thân mình sao? Không hề. Tôi chỉ đang lợi dụng cậu thôi. Vậy nên cậu cũng chỉ cần quan tâm lợi ích của mình là được rồi mà?」
Lợi ích của tôi…… chính là khiến cái thứ thôi thúc giết người này biến mất.
Liệu đó vốn dĩ có phải là điều mà tôi mong muốn. Thực sự tôi cực kỳ ghét cái nhân cách này. Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng khoái cảm mà nó mang lại là lớn tới nhường nào. Những thứ cảm xúc trái ngược cứ đang không ngừng giằng xé bên trong tâm trí tôi. Dẫu biết rằng cái thứ cảm xúc này không thể chấp nhận, nhưng chắc chắn rằng khoái cảm mà nó mang lại đang dần ăn mòn tâm trí tôi.
「Nếu như tôi được giải thoát khỏi thôi thúc giết người này, có lẽ tôi sẽ có thể sống một cuộc đời bình thường」
Và nếu như Asahi chính là nhân tố có thể khiến cho thôi thúc đó biến mất, tôi sẽ không còn cần phải ngần ngại gì về chuyện này nữa.
Lẽ ra đây phải là điều mà tôi thực sự mong muốn. Ít nhất thì tôi đã luôn sống trong suy nghĩ như vậy.
Nhưng khi nghĩ về Asahi, tôi lại không muốn cậu ấy phải chịu đựng những cơn đau bằng chết đó.
「Có sao đâu? Thay vì ai đó khác thì chính tôi lại thấy điều đó cũng được mà」
――――“Được” sao? Điều đó có quá tốt để là sự thật hay không?
Liệu rằng thôi thúc giết người sẽ thực sự biến mất như tôi mong muốn, liệu rằng tôi sẽ không bao giờ còn phải lo lắng về điều đó nữa? Luôn có mặt trái ẩn sau những câu chuyện đẹp, và dù là liệu sẽ có nhiều mặt trái tới đâu, những lợi ích mà Asahi mang tới là điều không thể phủ nhận được.
Trong trường hợp thực sự có mặt trái đằng sau…… Mà không, thậm chí tôi còn mong là nó có tồn tại.
Cái tên ma cà rồng là thuộc về thiên thần hay ác quỷ.
「……Thà rằng hãy cứ đánh cược một phen」[note61521]
Dẫu vậy, riêng chỉ có một thứ cảm giác là không hề thay đổi…… Tôi bị thu hút, bởi Asahi.
「Vậy là ổn rồi. Giờ thì cùng đặt ra các quy tắc nào」
「Quy tắc?」
「Phải, vì đây là một khế ước mà. Và chúng ta cần phải quyết định từng phần chi tiết cho bản khế ước đó」
Nhìn thẳng vào mắt tôi, Asahi giơ ngón trỏ lên.
「Trước hết, để xem nào. Cậu phải cho tôi ăn cậu bất cứ khi nào tôi muốn. Và ngược lại, Arimachi-kun, cậu cũng có thể tùy ý gọi tôi bất cứ khi nào muốn giết tôi」
Tiếp theo đó, cậu ấy giơ tiếp ngón thứ hai lên.
「Bên cạnh đó, mong cậu không để lộ bí mật này cho bất kỳ ai khác」
「Tất nhiên, cậu không bảo thì tôi cũng làm vậy」
「Vì vốn cậu đâu có ai để mà trò chuyện cùng ha」
「Mỏ hỗn quá đấy」
「Và cuối cùng…… phải, về việc hủy bỏ khế ước」
Chuyển sang vẻ mặt nghiêm nghị, Asahi giơ ngón thứ ba lên rồi nói.
「Nếu thể trạng hiện tại của tôi hoặc cậu biến mất, khế ước này sẽ bị hủy」
Dù cho có cố gắng đến đâu thì nó cũng không phải là thứ có thể dễ dàng biến mất được, vậy nên mặc dù quy tắc này có không cần thiết…… Mà, thực ra vốn nó cũng chẳng phải vấn đề. Có thể cậu ấy chỉ muốn đưa ra đủ ba quy tắc thôi.
「……Nếu bất cứ khi nào cậu cảm thấy khó khăn quá thì hãy bảo tôi. Chúng ta có thể dừng lại nếu không muốn, hoặc ít nhất là sẽ cố kiềm chế lại」
「Tôi đâu có chịu thiệt từ khế ước. Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Cậu cứ việc tính toán lợi ích của cậu là được rồi. Không cần phải lo lắng các vấn đề khác đâu」
「……Hiểu」
Và như vậy, khế ước giữa tôi và Asahi đã được thành lập.
Đầu tiên, cả hai cần cố gắng tuân thủ khế ước hết sức có thể khi nhận được yêu cầu.
Thứ hai, tuyệt đối giữ bí mật và không được kể cho bất kỳ ai về chuyện này.
Thứ ba, nếu thể trạng bất thường của một trong hai bên biến mất, khế ước sẽ chính thức bị hủy.
Asahi đứng dậy khỏi băng ghế rồi tiến về phía trước mắt tôi.
Sau đó, cậu ấy dần duỗi ngang đôi cánh tay trắng nõn, thon dài ra rồi nghiễm nhiên vòng qua ôm lấy đầu tôi.
「Oi~, cậu làm cái gì……~」
Hương thơm êm dịu khiến cho đêm hè tưởng chừng như dài ra, hơi ấm lan tỏa từ cơ thể gầy gò đó. Vậy thì nhịp tim có phần dồn dập liên hồi nay là từ tôi, hay là từ Asahi?
「Không có gì phải sợ cả. Tôi sẽ không phủ nhận phần “người sói” nằm ở bên trong cậu đâu」
Tiếng thì thầm như thể là đang vang vọng bên trong con tim tôi trống rỗng.
Giọng nói âm vang mang đến cảm giác bí ẩn, khiến cho con người ta như muốn phó mặc toàn bộ mọi thứ lại.
「Với tôi, tôi cần cậu, “người sói”」
Lỡ như có ngày “người sói” biến mất, liệu rằng lúc đó sẽ có ai còn cần đến tôi hay không.
Lỡ như có ngày “người sói” biến mất, liệu rằng lúc đó tôi sẽ có quyền được chấp nhận hảo cảm mà người khác dành cho hay không.
Nếu một “người sói” như tôi cũng được cần đến, thực sự tôi có phải―――
「A, a~…… Xin được chiếu cố, Asahi」
Trước mắt, đúng, tôi hãy cứ thứ đánh cược một phen. Với một trò chơi mà chắc chắn thuộc về quỷ dữ. Chính là tôi, một C-kun nào đó chẳng có vai trò gì trong câu chuyện và chỉ vô tình bị cuốn vào tâm trạng thất thường của thiên thần mà thôi. Hiện tại thì như vậy cũng không tệ.
「Xin được chiếu cố từ giờ trở đi nhé, đồ ăn-kun của tôi」
Kết luận. Tôi sẽ giết cậu, còn cậu sẽ ăn tôi.
Và vì vậy, khế ước đã được thành lập giữa tôi và Asahi. Tất cả chỉ để giúp đỡ nhau có những tháng ngày được sống bình yên.