Chiều vợ 7 7 49 ngày - Chương 36
CHƯƠNG 36: ANH HÙNG CỨU MỸ NHÂN
Tuy rằng bây giờ là mùa thu, nhưng thời tiết vẫn không lạnh lắm, sau khi cô vào nhà thì treo áo khoác ở dưới lầu, trên người cũng chỉ có mặc một chiếc áo mỏng. Mũi kiếm lập tức đâm vào thịt qua lớp áo mỏng, còn chảy ra từng dòng máu.
Càng không nói đến đau đớn, sắc mặt Tô Nghiên trắng bệch, nổi bật máu đỏ tươi, vết đỏ nổi trên nền trắng, trông rất đẹp mắt.
Tô Tĩnh Ngâm lại không có cảm giác gì, đúng là ba con, Tô Hiểu Tinh đứng ngoài cửa cũng không hề thương hại, chỉ cảm thấy trong lòng rất sảng khoái.
Sau khi ba gọi Tô Nghiên lên lầu thì cô ta lập tức chú ý, sau đó cũng đi lên, trốn bên ngoài phòng sách xem kịch vui. Vừa rồi ba gọi cô đi thì Tô Hiểu Phong cũng đã về, cô ta sợ anh ta làm hỏng việc nên cố ý nói mẹ ngăn cản anh ta ở dưới lầu.
Con nhóc thối, chờ xem, nếu như ba đánh chết mày mới là chuyện tốt.
Bên này, Tô Nghiên cắn răng chịu đựng đau đớn, cãi lại với ba mình: “Mẹ con thì sao, mẹ từ bỏ vinh hoa phú quý, mẹ trả giá tất cả vì tình yêu, còn ba thì sao, ba đối xử với mẹ thế nào?”
Nếu ba đại nhân chỉ muốn trách mắng đánh cô thì Tô Nghiên còn có thể chịu đựng. Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, có lần nào cô cãi lại không? Nhưng cô lại không cho phép người khác sỉ nhục mẹ mình, cho dù người này là ba mình.
Tô Tĩnh Ngâm vốn thấy mình thật sự đâm người khác bị thương, cho dù có phải là con gái mình hay không thì trong lòng ông ta vẫn có chút áy náy.
Nhưng con nhóc bướng bỉnh này, ông ta nghe thấy Tô Nghiên nói thì tức giận không kiềm chế được, không nhịn được lại cầm thanh kiếm đi về phía Tô Nghiên: “Còn nói không phải là con khốn, mày và mẹ mày, hai người——”
Lúc này cửa phòng sách lại truyền đến một tiếng quát lớn: “Dừng tay!”
Lúc nghìn cân treo sợi tóc thì cửa thư phòng truyền đến một tiếng quát lớn: “Dừng tay!”
Tiếng quát đó thành công ngăn cản động tác thô bạo của người đàn ông cũng làm cho trong lòng Tô Nghiên lướt qua một dòng nước ấm, giọng nói này vô cùng quen thuộc, là anh, anh thật sự tới cứu mình sao?
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần ba trách mắng thì ngoại trừ nhẫn nhịn, cô không biết làm gì.
Trong lòng cô cũng từng hy vọng có một thiên thần từ trên trời giáng xuống có thể cứu mình ra khỏi bể khổ. Cô đã chịu rất nhiều loại đối xử không công bằng ở nhà họ Tô, còn phải gánh tội thay Tô Hiểu Tinh, cô cũng không biết mình đã chịu trách mắng và đánh đập bao nhiêu lần.
Nhưng từ trước đến nay hy vọng xa vời đó vẫn chưa được thực hiện, dần dần đau lòng chết lặng đến thất vọng; thật ra đối với gia đình này, đối với người ba này, cô không có nhiều tình cảm.
Hiện tại cuộc sống đang trêu đùa cô, giống như Tử Hà Tiên Tử nói, đoán được mở đầu nhưng không đoán được kết thúc. Vừa rồi Tô Tĩnh Ngâm lại chuẩn bị cầm kiếm đâm cô thì Tô Nghiên tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, có một cảm giác lòng như tro tàn. Quan hệ tình thân này không thể chống lại thì không bằng chết đi.
Giọng nói này giống như tiếng trời đất. lập tức kéo cô từ địa ngục vào đám mây.
Bởi vì sao cô lại có thể không biết giọng nói này chứ? Đây là giọng của Lăng Tiêu Quân, là anh Lăng yêu dấu của cô, anh tới cứu cô.
Tô Tĩnh Ngâm sửng sốt một chút, bóng người bỗng xuất hiện trước mắt ông ta, trong nháy mắt một người đàn ông đã đứng ở trước mặt Tô Nghiên. Hơn nữa anh đứng ngăn giữa ông ta và Tô Nghiên.
Anh sợ ông ta lại tổn thương con khốn kia sao? Tô Tĩnh Ngâm nghĩ, nhưng khi ông ta nhìn khuôn mặt của người đàn ông trước mặt thì lộ ra vẻ hoảng sợ.
Quả nhiên người đột nhiên xuất hiện là Lăng Tiêu Quân, bình thường khuôn mặt tuấn tú của thủ trưởng đã vô cùng uy nghiêm, khi anh nhìn “Ba vợ” cầm vũ khí trong tay, lại thấy trên mặt Tô Nghiên có năm dấu ngón tay, trên vai cô còn có máu chảy ra, sắc mặt anh lập tức thay đổi, vô cùng khủng bố.
Lông mày rậm dựng lên, hai mắt trừng to, đôi mắt tức giận nhìn người trước mặt. Đôi tay nắm chặt thành quyền, thể hiện người này đang cố gắng kiềm chế sự tức giận.
“Ông muốn làm gì?” Lăng Tiêu Quân phải tốn rất nhiều sức lực kiềm chế mới có thể đủ bình tĩnh hỏi một câu như vậy.
Khó trách, khó trách Tô Nghiên sẽ… Thì ra trước kia cô ở nhà họ Tô đã trải qua như vậy, Lăng Tiêu Quân đang nổi giận lại nhớ tới chuyện từ trước đến nay mình đã đối xử với cô thế nào. Trong lòng lại có chút áy náy.
Chuyện bên kia hoàn thành sớm nên anh lập tức ngồi máy bay chạy về, ma xui quỷ khiến, anh bận rộn ở bên ngoài nhiều ngày như thế, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác nóng lòng về nhà.
Nhưng chào đón anh lại là một căn nhà trống không, trong lòng nghĩ tiếng cười nói vui vẻ của người nào đó không xuất hiện thì trong lòng bỗng trống rỗng.
May là Tô Nghiên có thói quen viết ghi chú, anh thấy giấy ghi chú trên bàn trang điểm thì biết cô về nhà mẹ đẻ. Hành động nhanh hơn suy nghĩ, khi anh vẫn chưa suy nghĩ kỹ thì đã nói Trương Cường lái xe đưa anh đến nhà họ Tô.
May là anh đến đây nên mới biết được chủ nhà họ Tô lại có thói xấu này, cầm thanh kiếm sắc bén đâm con gái mình.
Lúc Lăng Tiêu Quân vào cửa thì thấy bà Tô và Tô Hiểu Phong ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, tuy rằng anh không thích bọn họ, nhưng dù sao cũng là mẹ vợ, anh chuẩn bị chào hỏi khách sáo một chút.
Anh bỗng nghe thấy lầu hai truyền đến tiếng thét thảm thiết, giọng kia cực kì quen thuộc, là cô vợ nhỏ của anh đã phát ra.
Lăng Tiêu Quân giật mình, tốc độ cực nhanh, trước khia Tô Hiểu Phong đứng dậy thì anh đã chạy lên lầu.
Anh lập tức thấy Tô Hiểu Tinh thập thò ở cửa phòng sách, động tác kỳ quái của cô ta đã hấp dẫn lực chú ý của anh nên mới có thể kịp thời chạy tới anh hùng cứu mỹ nhân.
“Ba vợ, xin hỏi, rốt cuộc ông đang làm cái gì?” Giọng Lăng Tiêu Quân rất lạnh, có uy quyền tuyệt đối không thể chống lại.
Tô Tĩnh Ngâm đối mặt với người nhỏ hơn mình hàng chục tuổi này thì lập tức mất ngôn ngữ, không biết nên làm thế nào mới đúng.
Lăng Tiêu Quân nhìn Tô Tĩnh Ngâm vẫn ngây người không có phản ứng thì quay đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.
Hôm nay Tô Nghiên vốn trang điểm vô cùng nhẹ nhàng đáng yêu, cột đuôi tóc ngựa, ăn áo mỏng và quần lửng.
Lúc này tóc đã lộn xộn, rối bời trên đầu.
Sợi tóc rũ xuống phía sau cổ, nổi bật cổ trắng như ngọc, vết đỏ thẫm trên vai rõ ràng như vậy làm cho cô thêm sự bi thương. Phụ nữ như vậy bỗng khiến Lăng Tiêu Quân động lòng, trong không khí có luồng hơi thở thổi đến, dường như đều do Tô Nghiên thở ra.
Ánh mắt anh dần dần mất khống chế, miêu tả bóng dáng gần như gang tấc, mũi dọc dừa, môi mềm mại hé mở, chiếc cằm tinh xảo, làn da trắng nõn mịn màng, ngực hơi phập phồng, có thể dùng một tay ôm trọn vòng eo…
Đương nhiên làm cho anh khôi phục lại tinh thần là nửa bên mặt Tô Nghiên đã sưng lên, không khác nhiều so với đầu heo.
“Đau không?” Lăng Tiêu Quân nhẹ nhàng vuốt bên má sưng đỏ, hài lòng thấy Tô Nghiên hít khí lạnh nhe răng thì nói: “Cô đúng là đồ ngu ngốc.”
Vẻ mặt cô vốn cảm động, đột nhiên anh mắng câu này, Tô Nghiên nuốt nước miếng, thấy sắc mặt Lăng Tiêu Quân xanh mét thì nuốt vào lời mắng chửi anh.
Muốn xử lý bên trong thì phải giải quyết bên ngoài trước, Lăng Tiêu Quân cũng không có thời gian quan tâm đồ ngốc này, anh xoay người đối mặt với ông Tô suýt hành hung kia.
Anh vừa nhìn thì càng tức giận, trong tay ông ta còn cầm thanh kiếm đứng ngây người ở đó.
Sự kính trọng người lớn cuối cùng trong lòng Lăng Tiêu Quân cũng biến mất, anh nắm tay Tô Nghiên đi ra ngoài.
“Chờ một chút.” Lúc này Tô Tĩnh Ngâm giống như tỉnh lại từ trong mộng, gọi con gái và con rể.
Hai người đồng thời quay đầu lại, ánh mắt Tô Nghiên mang theo sự mong đợi: “Ba, ba——”
Khuôn mặt cô tươi cười đi tới, Tô Tĩnh Ngâm lại nói chuyện với Lăng Tiêu Quân: “Con rể, ba có chút việc muốn nói với con.”
Lăng Tiêu Quân lại nhìn Tô Nghiên một cái, trong lòng càng thêm thương xót cô nhiều hơn.
Anh nhìn cô cả Tô cao quý ưu nhã đứng ở cửa thì không có chút rung động nào, nhưng Lăng Tiêu Quân thấy Tô Hiểu Phong đi theo sau thì sắc mặt lạnh hơn. Anh hơi nghiêng người một chút, ngăn chặn ánh mắt của một người đàn ông khác.
Lăng Tiêu Quân hơi nghiêng người một chút, ngăn chặn ánh mắt của một người đàn ông khác.
Anh biết đó là anh hai của Tô Nghiên, nhưng ánh mắt người đàn ông kia nhìn Tô Nghiên làm cho Lăng Tiêu Quân không thể chấp nhận được, không phải là dáng vẻ một anh trai bình thường với em gái.
“Anh hai.” Lăng Tiêu Quân vất vả lắm mới nói ra được xưng hô này, anh dừng một chút: “Anh ta có thể đến Thiên Thác làm việc, chức vụ thì phải xem năng lực của anh ta. Còn chuyện vay ngân hàng thì mẹ đã nói với chủ tịch ngân hàng Giả, ông ta lại nói bọn họ đã gia hạn rất nhiều ngày rồi.” Ý là tôi cũng bất lực.
Tô Tĩnh Ngâm lập tức xụ mặt xuống, không thể tin được Tô Nghiên thật sự đã nói với nhà họ Lăng, người nhà họ Lăng lại thấy chết mà không cứu.
Đương nhiên, ông ta lập tức nghĩ chắc chắn con nhóc thối kia giở trò, nếu hôm nay Hiểu Tinh là người gả vào nhà họ Lăng thì kết quả sẽ khác.
Trong lòng Tô Tĩnh Ngâm tức giận, nhưng đối diện với khuôn mặt lạnh băng như Diêm Vương của Lăng Tiêu Quân thì chỉ tức giận mà không dám nói gì, trừng mắt nhìn Tô Nghiên, chút áy náy cuối cùng cũng biến mất.
Ông ta còn chuẩn bị nói gì đó thì lại thấy Lăng Tiêu Quân nắm tay Tô Nghiên rời đi không hề quay đầu lại.
Anh chỉ ném xuống một câu: “Nếu mấy người không chào đón Tô Nghiên như vậy thì dù sao cô ấy đã gả cho tôi, sau này không quay về khiến mấy người chán ghét nữa.” Anh đi rất nhanh, lúc đi qua Tô Hiểu Tinh cũng không dừng lại một chút.
Đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu Quân thấy Tô Hiểu Tinh lại nhắm mắt làm ngơ, mang theo một phụ nữ khác.
Tô Hiểu Tinh nhìn bóng lưng bọn họ rời đi thì nghiến răng, oán hận Tô Nghiên ngày càng tăng.
Mà em trai cô ta đứng bên cạnh, tâm trạng Tô Hiểu Phong rất phức tạp, may là người đàn ông kia kịp thời xuất hiện, khí thế của anh rất mạnh mẽ, nếu là anh ta thì còn chưa chắc dám làm như vậy.
Nhưng anh ta cũng cảm thấy tiếc nuối, vì sao người cứu Tô Nghiên, kéo Tô Nghiên đi lại không phải là anh ta chứ?
“Tô Nghiên, anh xin lỗi.” Anh ta nói rất nhỏ.
Không biết Tô Nghiên có phản ứng gì, Lăng Tiêu Quân lại nghe thấy được, anh bước xuống lầu nhanh hơn. Anh gần như dắt Tô Nghiên đi xuống, bước chân Tô Nghiên hơi lảo đảo, suýt nữa bước hụt.