Chiến Thiên Hạ Tại Dị Thế - Chương 20: Công thành chiến.
Lưu Huyền cùng Nhạc Dương phẫn hận nhìn lên thành lâu, tức tới muốn nổ phổi, không ngờ một thằng nhóc mới ra trận lần đầu có thể bình tĩnh chỉ huy ba quân phòng thủ tốt như vậy, bọn hắn chỉ có thể ra lệnh toàn quân triệt binh, ghìm cương quay ngựa, toàn bộ đại quân theo hai người dần biến mất dưới ánh hoàng hôn cùng những cơn gió lạnh.
-“Khởi bẩm thiếu chủ, con số thương vong đã thống kê xong, thủ thành quân có 2 vạn người bị thương, trong đó có 3152 người đã tử vong, 1320 người bị thương nặng, số còn lại chỉ bị một ít vết thương nhẹ, cung tiễn thủ tổn thất 200 người, bị thương 652 người, quân dự bị tổn thất 3284 người, bị thương 6845 người. Tất cả bọn họ đều đang được quân y chữa trị. Còn phe Hạ quốc thiệt hại hơn sáu vạn quân mã.” Phạm Ngũ Lão cau mày báo cáo với Trần Vũ.
-“Thương vong lại nhiều như vậy?” Trần Vũ nghe xong lông mày liền cau lại, tỉ lệ thương vong 1:10 trong việc thủ thành coi như cũng không phải là quá cao, nhưng Trần Vũ có lợi thế với hệ thống phòng ngự hoàn hảo của Trấn Biên quan, binh lính tinh nhuệ, kiến thức kiếp trước, được nuôi dạy bởi hai quỷ tài kiệt xuất, nhưng do đây là lần đầu hắn tự mình trải nghiệm chiến trường cho nên phản xạ ứng biến còn không đủ để chạy theo bố cục biến hóa của trận chiến, nếu như là Trần Long tự thân chỉ huy thì mọi chuyện sẽ khác, con số thương vong sẽ thấp hơn, tuy nhiên lần đầu thủ thành mà có thể câu kéo 1 đổi 10 cũng coi như không tệ lắm.
-“Tiểu Vũ à, đệ không cần phải tự trách mình, nếu là đại ca và nhị ca cũng chưa chắc có thể làm tốt được như đệ đâu.” Trần Bích thấy sắc mặt Trần Vũ có chút phiền muộn liền tiến lại an ủi. 18 tuổi nàng đã theo cha cùng hai vị ca ca ra trận, trải qua gần trăm trận chiến lớn nhỏ, kinh nghiệm chiến trường đương nhiên là sẽ cao, cho nên hôm nay khi nàng chứng kiến Trần Vũ bộc lộ bản thân, mọi mệnh lệnh đều vô cùng chuẩn xác, tuy nhiên do đây là lần đầu nên phản ứng vẫn còn có chút chưa theo kịp tiết tấu trận chiến.
Trần Vũ biết thừa Trần Bích đang an ủi mình, hắn thở dài quay sang Phạm Ngũ Lão: “Đem xác những huynh đệ đã chết đốt đi, để phòng chống dịch bệnh có thể phát sinh, những huynh đệ bị thương phải lấy dụng cụ nấu qua nước sôi rồi hãy vệ sinh vết thương cho họ, ai bị quá nặng vận chuyển về Thất Nguyên thành, huynh đệ tử trận tiền thưởng tăng gấp 2.”
An ủi gia đình người chết bằng cách đưa gấp đôi tiền bạc là cách duy nhất mà Trần Vũ có thể làm được hiện tại, và đó cũng là chế độ thưởng phạt mà chỉ có độc nhất Trấn Biên quan mới có, nhìn khắp Nam Việt thì thưởng tiền là đã quá có lòng với thương binh hoặc binh lính tử trận, có nơi còn không có, cho nên việc gấp đôi tiền thưởng thì chỉ có tài đại khí thô như Trấn Biên quan mới có thể làm được. Và điều này giúp cho tinh thần chiến đấu và sĩ khí binh lính lúc nào cũng ở trạng thái cao nhất.
Tiền an ủi của binh lính tử trận ở Trấn Biên quan là 1 cây vàng, đổi sang tiền đồng là 20000 đồng, đủ để cho một gia đình ba người sinh hoạt trong một hai năm, mà lần này Trần Vũ lại tăng gấp đôi, tức là 20000 đồng, một khoản thưởng vô cùng phong phú, điều này sẽ giúp binh lính và người dân thêm phần trung tâm hơn với Trần gia.
Phạm Ngũ Lão nghe xong liền cung kính cúi người nói: “Thiếu chủ nhân từ, Lão thay mặt các huynh đệ đã tử trận cảm ơn thiếu chủ.”
-“Ngươi đi nhanh rồi về ăn uống nghỉ ngơi cho lại sức.” Trần Vũ vỗ vỗ vai Phạm Ngũ Lão, ánh mắt có chút suy tư, ngày thứ nhất thủ thành đã tổn hao hơn 6000 người, mà bên kia thì mất 6 vạn, nhưng do sự tinh nhuệ của binh lính Nam Việt, sự hiểm trở của địa hình và hùng quan chắn cửa, cộng với việc bọn chúng chưa kịp nghỉ ngơi, chưa chuẩn bị kĩ càng hoàn toàn liền công thành ngay lập tức nên con số tử thương mới cao như vậy.
-“Leng keng! Phòng ngự Trấn Biên Quan thành công, giết địch 6 vạn tự tổn 6.600, khen thưởng 534 điểm triệu hoán. Hiện tại túc chủ có được 534 điểm triệu hoán. Xét thấy túc chủ đã hoàn thành trận chiến đầu tiên, hệ thống sẽ đóng lại công năng triệu hoán nhân vật từ lịch sử Trung Hoa, thay vào đó hệ thống thương thành sẽ mở ra, túc chủ có thể sử dụng điểm triệu hoán để mua hàng hóa ở cửa hàng. Và tỉ lệ điểm triệu hoán của túc chủ đạt được trong chiến tranh sẽ được quy đổi theo mức 1:100.” Âm thanh máy móc vang lên bên tai Trần Vũ.
Nghe thấy giọng nói của hệ thống vang lên bên tai, Trần Nguyên nghe xong nhíu nhíu mày.
-“Nhân tài nước Việt cùng với dị giới cũng đủ dùng rồi, đóng lại công năng triệu hoán nhân vật lịch sử Tung Của cũng chẳng sao, hệ thống thương thành chắc cũng giống mấy bộ truyện xuyên không kiếp trước minh hay đọc chăng? Hệ thống, mở thương thành cho ta xem nào?” Trần Vũ vuốt vuốt mũi, vẻ mặt tỏ ra tò mò.
-“Túc chủ thông cảm, hiện tại túc chủ vẫn chưa quyền hạn mở ra hệ thống thương thành.” Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên bên tai Trần Vũ.
-“Bao giờ thì ta mới đủ quyền hạn sử dụng hệ thống thương thành?” Trần Vũ day day trán, vẻ mặt chán nản.
-“Tùy vào biểu hiện của túc chủ trong trận đánh này mà hệ thống thương thành sẽ kích hoạt.”
………………..
-“Đáng ghét!” Dưới sự tức giận Lưu Huyền vung hai tay đấm đá tên thân binh một cách tàn bạo, thân là hoàng tử của Hạ đế quốc, một trong những nhân tuyển cho ngôi vị hoàng đế nhưng hôm nay lại bị người ta bắn tên mém chết, còn tổn thất gần bốn vạn quân, nhưng ít ra hắn vẫn còn đỡ hơn Nhạc Dương, tính mạng suýt mất, chuyện xấu bị rêu rao khắp toàn quân, chưa kể còn bị đem ra chế nhạo làm trò cười cho ba quân, hai gã này coi như là tức tới muốn nổ phổi, hận không thể ngay lập tức công phá thành trì đem Trần Vũ ra ngũ mã phanh thây, lột da lóc thịt cho hả được cơn giận này.
-“Nhạc Nguyên soái, bây giờ chúng ta phải làm gì? Ta muốn lập tức công thành, ta phải đem thằng nhãi ranh tạp chủng đó ra phanh thây lóc thịt, đem con gái của tên cẩu tặc Trần Long làm nữ nô cho binh sĩ gian dâm rồi chém đầu gửi cho hắn thì bản hoàng tử mới hả giận được.” Lưu Huyền một quyền đánh chết thân vệ, điên cuồng rít gào.
Có điều, tuy tính cách bạo ngược, đa nghi hèn hạ, nhưng Nhạc Dương cũng được xem là một phương danh tướng nổi tiếng kinh qua trăm trận, sắc mặt phẫn nộ dần được kìm lại, dần chuyển sang âm trầm, thở hổn hển một hồi liền quay sang thân vệ, nghiến chặt răng nói:
-“Ngươi đến đây, truyền lệnh Ngụy Trường Thông tướng quân chấn chỉnh lại đại quân, dựng trại nghiêm chỉnh nghỉ ngơi một ngày, sau đó cho thám mã đi dò la tình hình, nếu phát hiện quân Nam Việt có bất cứ động tĩnh gì thì phải báo ngay cho ta.”
Tuy rằng trong lòng vô cùng không cam tâm, nhưng là một tướng soái lão luyện lâu năm thì Nhạc Dương vẫn có thể biết lúc nào nên cầm lúc nào nên buông, biết rõ nặng nhẹ. Lần xuất chinh này tuy đã chuẩn bị nội gián từ rất lâu, còn liên quân với Cổ Quốc để bọn chúng xuất binh đánh vào biên giới phương bắc gây áp lực khiến hoàng đế Nam Việt phải rút Trần Long lên biên giới phía Bắc, nhưng biến số trong kế hoạch thực sự là quá lớn, cứ tưởng 1000 kỵ binh là có thể làm loạn kết hợp yếu tố bất ngờ từ nội gián là đại quân có thể công thẳng vào Trấn Biên quan, nhưng lại lòi ra một tên Trần Vũ phá tan mọi thứ, nếu hôm nay hắn mà bước gần thêm năm mươi bước nữa thì có thể mạng hắn đã nằm lại ngoài kia rồi. Sĩ khí toàn quân hôm nay sau trận công thành thất bại này đã bị đả kích không hề nhỏ.
……………….
Tuy bây giờ đã cuối tháng mười, ở những nơi khác thì đã bắt đầu xuất hiện những đợt gió lạnh mùa đông thổi tới, nhưng lúc này tại Trấn Biên quan, ban ngày trời vẫn nắng chang chang, không khí vẫn tràn ngập nóng bức, tối đến thì nhiệt độ lại hạ xuống rất thấp, thời tiết khắc nghiệt vô cùng.
Tuy mặt trời chỉ vừa mới mọc lên nhưng tiếng kèn từ tiền phương xa xôi mơ hồ tự đâu truyền tới, Trần Vũ đứng trên thành lâu ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một màu tím của lá cờ lớn đang từ phía trước mặt Trấn Biên Quan đang nhô lên, xuất hiện phía sau cờ lớn, là một dải rừng trường giáo dài bất tận, một dải lưỡi đao sắc lạnh như càng khiến bầu trời nắng nóng trở nên âm u. Xuất hiện phía sau, là một đám đông quân lính hung tợn đang cuồn cuộn tiến về phía trước, các binh sĩ tinh nhuệ của Hạ quốc sau một ngày nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ đã hồi phục sức lực, đang nhanh chóng nằm vào tầm ngắm của quân Nam Việt, mặc cho trận công thành thất bại ngày hôm qua, ngày hôm nay sĩ khí phe Hạ quốc vẫn dâng cao hừng hực.
Trần Vũ liếm liếm thấy môi mình thật khô rát, trong lòng nổi lên nỗi khổ tâm khác thường. Con mẹ nó, hôm nay sẽ là một hồi tử chiến còn ác liệt hơn hôm trước.
Dưới màu cờ tím, trên mình mặc áo bào giáp trắng, cưỡi ngựa trắng Lưu Huyền từ từ giơ cánh tay phải lên. Chỉ trong chốc lát, hàng trăm kị binh men men theo đội đang hành quân, từ phía tiền quân nói với đoàn quân đi phía sau:
-“Phó Nguyên Soái có lệnh, dừng tiến quân.”
-“Phó Nguyên Soái có lệnh, dừng tiến quân.”
-“Phó Nguyên Soái có lệnh, dừng tiến quân.”
-“Phó Nguyên Soái có lệnh, dừng tiến quân.”
Mệnh lệnh từ từ được truyền đạt, hàng trăm nghìn quân đang hừng hực khí thế tiến quân liền bước chậm dần lại. Trong tiếng vó ngựa hỗn độn, Ngụy Trường Thông, Nhạc Dương, và các đại tướng quân khác đều lùi về phía sau Lưu Huyền.
-“Tam Hoàng Tử, chúng ta nên cho quân công thành.” Nhạc Dương thúc ngựa tiến về phía trước, hai mắt lim dim, mắt nhìn xa xa về phía quân Nam Việt đang án binh bất động đóng chặt cửa thành mà không nói lời nào.
Trong lúc đó, từ ánh mắt của Lưu Huyền bất giác xuất hiện một tia điên cuồng chợt lại giơ tay phải lên, lại chỉ ngón tay trỏ hướng về phía trước, lạnh lùng nói:
-“Truyền lệnh phất cờ, tiến về phía trước.”
Lời vừa nói ra, Nhạc Dương lẫn các đại tướng quân Ngụy Trường Thông, Trương Liệt, Lý Quảng đều thấy bất ngờ, sắc mặt bỗng dưng biến đổi.
Truyền lệnh phất cờ, chỉ có thể là toàn quân tổng tiến công, không ngờ không cần do thám là có thể tiến công luôn sao? Tam Hoàng Tử điên rồi à.
-“Tam Hoàng Tử, người không thể làm thế!” Nhạc Dương vội vã ngăn chặn.
-“Chúng ta còn chưa thám thính được quân Nam Việt có đặt cạm bẫy nào phía trước không, sao có thể tùy tiện giao chiến với quân Nam Việt được?”
-“Đúng vậy, Tam Hoàng Tử, người hãy để một toán kỵ binh đi dò la trước xem.”
-“Đúng vậy, Tam Hoàng Tử, người hãy để thần lĩnh quân đến dưới quan ải khiêu chiến bọn chuột nhắt Nam Việt.”
Ngụy Trường Thông và các đại tướng quân Hạ quốc cũng đều tiến lên can gián.
Lưu Huyền nhẹ nhàng xua tay, thản nhiên, giọng điệu kiên quyết lặp lại nói:
-“Truyền lệnh phất cờ, toàn quân xuất kích.”
Một lát sau, từ trong đội hình quân Hạ tiếng hiệu kèn đã thay đổi, âm thanh trở nên cao vút và vang xa, trong phút chốc, hàng trăm nghìn tráng sĩ Hạ quân ý đã quyết, lòng sôi sùng sục, dũng mãnh tiến quân về phía trước.
Thấy đại quân Hạ quốc từ xa xuất kích, quân Nam Việt đứng trên thành quan lập tức náo động hẳn lên. Trần Vũ không giấu nổi hít một hơi thật sâu, Lưu Huyền, con mẹ nó liều mạng vậy sao, mới tới không thèm do la đã dám tiến công, hơn nữa lại là toàn quân xuất kích, thậm chí ngay cả do thám cũng không cần.
Sau một hồi, đột nhiên ánh mắt của Trần Vũ dừng lại ở một trang nam tử tráng kiện. Nam tử tướng mạo đường đường, ánh mắt nhanh nhẹn, thân cao hơn tám thước, tay cầm một cây đại đao cán dài, chiều dài cũng phải tới trên hai mét, cưỡi trên một con ngựa màu xám tro đang hùng hổ phi thẳng tới trước thành quan.
-“Nhãi ranh thủ tướng Nam Việt còn không mau mở cổng thành xuất chiến!”