Chiến thần ngạo thế - Dương Kiến Nghiêm (truyện full tác giả: 330) - Chương 232 “Điện chủ của mày là ai?”
- Home
- Chiến thần ngạo thế - Dương Kiến Nghiêm (truyện full tác giả: 330)
- Chương 232 “Điện chủ của mày là ai?”
“Chết hết rồi? Bảy bậc thầy chết hết rồi? Sao có thể? Ai giết họ?”
“Tôi giết”.
Một giọng nói mơ hồ, kỳ ảo vang lên.
Lâm Thiên Hoàng ngoảnh đầu nhìn. Một người cô gái người lại đang đứng sau lưng ông ta với nét mặt lạnh như băng.
“Mày là ai?” Lâm Thiên Hoàng hỏi.
“Tôi là người giết Lâm Thiên Phách”
“Mày đánh rắm, một con nhóc như mày thì có bản lĩnh gì chứ? Tao đây không tin” Lâm Thiên Hoàng đã không thể giữ được bình tĩnh nữa, ông ta chửi bới một cách điên cuồng.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên điện thoại của ông ta lại đổ chuông.
Là cuộc gọi của nộ Ngoại giao phía bắc.
“Bộ trưởng Trần, có chuyện gì?” Lâm Thiên Hoàng bắt máy hỏi.
“Ông Lâm, ông mau xem tập tài liệu mã hóa mà tôi gửi cho ông đi, mang theo người của ông rời khỏi thành phố An Lạc ngay” Bộ trưởng Trần vội vàng nói.
Bây giờ Lâm Thiên Hoàng mới phát hiện ra có một tập tài liệu được mã hóa hiển thị trên điện thoại của mình mười phút trước. Ông ta không hề chú ý đến, lúc này mới mở ra
Mất khoảng ba phút đọc hết tập tài liệu, ông ta bước giật lùi về sau cả chục
bước.
“Hàng trăm cường giả ở nước ngoài tập trung đến nước Chiêm trong ngày hôm nay, điểm đến của họ là thành phố An Lạc, mục tiêu là nhà họ Lâm”
“Mau báo cảnh sát!” Lâm Thiên Hoàng nhanh chóng phản ứng lại, sức lực của nhà họ Lâm không thể chống lại được cả trăm cường giả nước ngoài này.
“Nhị gia, chúng tôi vừa báo cảnh sát rồi, họ nói rằng đã biết, nhưng đến giờ này vẫn chưa có ai tới đây. Tôi còn liên lạc với cả gia đình nhà họ Trịnh vốn rất thân thiết với chúng ta, nhưng nhà họ Trịnh cũng không trả lời điện thoại” Người phụ nữ vừa bị Lâm Thiên Hoàng kéo dậy lên tiếng giải thích.
Đoàng!
Lời nói này như sét đánh bên tại Lâm Thiên Hoàng.
Ông ta hét lên chửi: “Khốn kiếp, khốn kiếp!”
Mặc dù nhà họ Lâm được cho là gia tộc quyền thế nhất ở phương bắc, nhưng đây cũng không chỉ có một mình nhà họ Lâm, những gia tộc khác chắc hẳn cũng nhận được thông tin nhà họ Lâm bị các cường giả nước ngoài tấn công.
Nhà họ Lâm bị xóa sổ là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, việc gì họ phải đến giúp? Thậm chí, họ không chỉ không giúp mà còn thừa cơ hãm hại, nếu không thì tại sao nhà họ Lâm đã báo cảnh sát rồi mà cảnh sát lại không tới?
“Tại sao?”
Lâm Thiên Hoàng quỳ thụp xuống đất, ông ta ngước ánh mắt tràn ngập sự đau khổ nhìn lên trời hỏi: “Tại sao, nhà họ Lâm chúng tôi đã tạo nghiệp gì? Tại sao cường giả nước ngoài này lại nhắm vào nhà họ Lâm của chúng tôi?”
Đến bây giờ ông ta vẫn không biết rốt cuộc là vì sao.
“Bởi vì ông khiêu khích điện chủ của chúng tôi.”
Người phụ nữ đứng sau lưng ông nãy giờ lên tiếng.
“Điện chủ của mày là ai?” Lâm Thiên Hoàng bỗng ngoảnh đầu lại, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ lai kia, con mắt ông ta đỏ như máu.
“Dương Kiến Nghiêm”
“Cái gì?”
Lâm Thiên Hoàng sững sờ, ánh mắt hoảng hốt, một lúc lâu sau vẫn chưa lấy
lại tinh thần, ông ta không thể tin được, cứ lẩm bà lẩm bẩm: “Ý mày là… những cường giả nước ngoài này đều do Dương Kiến Nghiêm phải đến?”
“Đúng thế, bao gồm cả tôi.”
“Không thể nào! Không thể nào!”
Lâm Thiên Hoàng lắc đầu, ông ta không muốn tin. Ông ta có thể điểm mặt gọi tên gần hết những cường giả nước ngoài có trong tập tài liệu mà bộ Ngoại giao vừa gửi đến. Họ đều là những nhân vật có tiếng tăm trên trường quốc tế, sao có thể cam tâm tình nguyện nghe theo mệnh lệnh của người khác được?