Chi Thần Điêu Đại Hiệp - Hạ Vũ - Chương 35
Tô Thanh từ trên cây nhảy xuống nhanh chóng đi hướng ngược lại. Nàng theo lời chỉ dẫn của Tiểu Long Nữ mà đi, nhìn thấy bức tường Tô Thanh không ngần ngại chui qua.
Ra đến bên ngoài, khung cảnh vắng lặng, con ngựa được cột tại gốc cây ngô đồng, Tô Thanh tháo dây leo lên ngựa.
Nữ nhân từ mái nhà nhìn xuống thấy người đã thuận lợi rời đi. Nữ nhân cười khẽ phía sau tiếng bước chân thập phần rõ ràng.
“Mục đích của ngươi là gì?”
Cảm giác lạnh lẽo truyền đến nữ nhân không nhúc nhích như cũ đứng im đưa lưng về phía nàng Hoàng Dung tay cầm kiếm kề trên vai đối phương.
“Phu nhân bình tĩnh, ta chỉ là hống mắt một hồi không nghĩ lại nghe được nội sự phủ” Nữ nhân chậm rãi trả lời.
“Vậy ngươi hảo hảo hống mát a” Hoàng Dung nhanh tay điểm đối phương huyệt vị.
Tiểu Long Nữ xoay người tránh đi, từ mái nhà bay xuống, nàng ngẩn đầu.
“Tái kiến”
“Bang chủ, bang chủ!” Lỗ Hữu Cước cầm đèn vội vã đi tới.
Hoàng Dung vốn dĩ muốn đuổi theo liền xoay người lại nhìn hắn. Lỗ Hữu Cước không chần chừ lập tức bẩm báo.
“Tiểu cô nương mất tích không biết đã đi đâu, thuộc hạ đã tìm khắp phủ nhưng một chút dấu vết đều không có”
Hoàng Dung không nói, lập tức phi thân về phía Bắc. Lỗ Hữu Cước phân phó người đi kiểm tra lần nữa.
Tô Thanh không biết cưỡi ngựa nàng hoảng sợ nắm chặt dây cương, con ngựa cứ thế phi thẳng phía trước. Tốc độ càng ngày càng nhanh tiếng gió rít bên tai, Tô Thanh căng mắt nhìn đường, nương ánh trăng nàng thấy được bản thân đang chạy dọc bờ biển.
Sóng biển dữ dội đánh vào bờ từng tiếng ầm ầm truyền vào tai, Tô Thanh ngẩn người nhìn khung cảnh như thước phim tua nhanh trước mặt.
Eo đột ngột bị ôm lấy, Tô Thanh giật mình muốn hét lên nhưng giây phút nghe được quen thuộc thanh âm, lời ở cổ họng liền nuốt ngược trở vào.
“Tập trung phía trước” Tiểu Long Nữ tay cầm lấy dây cương điều khiển tốc độ ngựa chạy.
Tốc độ giảm dần, Tô Thanh ngẩn đầu liền chạm phải ánh mắt đầy nhu tình của đối phương.
“Sư tỷ chờ chúng ta mau về thôi” Tiểu Long Nữ nhìn nàng, sau đó hạ xuống một nụ hôn bên má phải của Tô Thanh.
Cưỡi ngựa suốt một đêm rốt cuộc đến một trấn nhỏ, trấn này nằm gần biển Tiểu Long Nữ dắt ngựa đi vào trấn.
Tô Thanh nửa tỉnh nửa mê dụi mắt, nhìn trước mắt khung cảnh náo nhiệt.
“Tỷ tỷ chúng ta đi đâu a?”
“Nghỉ ngơi một lúc chúng ta trở về” Tiểu Long Nữ dắt ngựa vào khách điếm.
Cùng chưởng quầy thương lượng xong, tìm được phòng. Tô Thanh vừa nhìn thấy giường, mí mắt chịu không nổi nhắm lại, thân thể ngã xuống giường trực tiếp ngủ mất.
Tiểu Long Nữ phì cười điều chỉnh tư thế thoải mái cho đối phương, nằm xuống bên cạnh đem người kéo vào lòng.
“Khách nhân, khách nhân có người muốn gặp ngươi”
Tiểu Long Nữ nháy mắt thanh tỉnh, nàng khoát ngoại bào đi đến mở cửa.
Nhìn bên cạnh tiểu nhị người, Tiểu Long mày không khỏi nhíu chặt.
“Cô cô, rốt cuộc tìm thấy ngươi ta tìm người thật lâu” thiếu niên ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Long Nữ có loại xúc động muốn ôm người.
Tiểu Long lui bước đem cửa phòng đóng lại. Thiếu niên nhăn mày khó hiểu hắn liếc mắt tiểu nhị.
Tiểu nhị đồng dạng khó hiểu hắn chuẩn bị rời đi thời điểm liền bị thiếu niên kéo lại.
“Khách nhân, người ngươi cũng tìm được nhanh tránh ra đừng phiền ta còn có cái khác sự tình cần ta làm a” tiểu nhị dứt lời vội đi xuống lầu.
Thiếu niên đứng trước cửa không lâu, thấy người ra đến.
“Cô cô, ta thật nhớ ngươi” hắn lần nữa đến gần.
Tiểu Long Nữ vừa rồi trở vào thời điểm đem y phục chỉnh trang, mắt thấy hắn sáp đến nàng liền lui bước giữ khoảng cách nhất định.
“Ngươi thế nào ở đây?”
“Đương nhiên là đến tìm cô cô a” Dương Quá vui vẻ lời nói.
“Tỷ tỷ, ngươi ở đâu?” trong phòng vọng ra thanh âm nữ hài. Tiểu Long Nữ vừa nghe lập tức tiến vào thuận tay đem cửa chốt lại ngăn người bên ngoài.
Dương Quá buồn bực hắn vừa gặp cô cô không lâu người liền trở vào, vừa rồi muốn theo vào nhưng hắn vẫn là chậm một bước.
“Tiểu Thanh ta đây, ngươi thế nào gặp ác mộng?” Tiểu Long Nữ đem người ôm lấy xoa xoa đối phương gương mặt.
“Không có” Tô Thanh lắc đầu, thức dậy thời điểm không gặp người Tô Thanh còn tưởng đối phương rời đi bỏ mặc nàng, thật sự nàng không rõ địa phương nên có chút lo lắng tìm kiếm.
“Không có liền tốt” Tiểu Long Nữ ngón tay niết niết Tô Thanh mặt.
“Cô cô, bữa tối đã chuẩn bị chúng ta nhanh chân bằng không sẽ không kịp dùng” bên ngoài vang lên âm thanh thiếu niên.
“Cô cô?” Tô Thanh nhỏ giọng nói.
Tiểu Long Nữ vừa nghe sắc mặt nháy mắt âm trầm, đưa mắt nhìn về phía cửa phòng.