Chỉ Là Vì Động Tâm - Bệ Hạ Bất Thượng Triều - Chương 24
Tay Lục Nhiên cũng không vội buông ra, tiếp tục nắm chặt vai Dụ Hạ.
Cậu làm bộ không nghe thấy: “Lớp trưởng nhỏ, cậu nói cái gì?”
“Tôi không nghe rõ.”
Dụ Hạ đứng thẳng dậy.
Mái tóc mềm mại của cô lướt qua cằm Lục Nhiên.
Lục Nhiên nhẹ buông tay.
Dụ Hạ xoay người, ngẩng đầu nhìn Lục Nhiên: “Tớ nói cảm ơn cậu.”
Lục Nhiên không chút để ý ồ một tiếng, khóe môi nở nụ cười thản nhiên.
“Không cần cảm ơn.”
Lúc này, đám người đột nhiên xông lên phía trước.
Dụ Hạ nhìn thời gian biểu diễn trong tay, hoá ra sắp đến thời gian biểu diễn của cá heo biển.
Dụ Hạ nhỏ tiếng: “Chúng ta đi nhanh thôi.”
Lục Nhiên không có hứng thú với buổi biểu diễn của cá heo biển.
Nhưng hiếm khi cậu có thể nhìn thấy Dụ Hạ vui vẻ như vậy.
Chỉ cần có thể làm Dụ Hạ vui vẻ, đi đâu cũng đáng.
Hồ cá heo biển cách nơi này không xa.
Khi bọn họ đến nói, đã có một số người vây quanh bên cạnh hồ.
Dụ Hạ dựa vào thành bể, nghiêng đầu nhìn về hướng đàn cá heo biển đang bơi lội.
Ánh đèn chiếu xuống, nước trong hồ lấp lánh.
Người huấn luyện thực hiện mấy động tác, cá heo biển đáp lại theo.
Giữa buổi biểu diễn có hoạt động cho cá heo biển ăn, không ít du khách mua những con cá nhỏ để cho cá heo biển ăn.
Dụ Hạ đứng bên cạnh hồ, chỉ yên tĩnh quan sát.
Một con cá heo biển màu xám nhạt từ từ tiến đến mép hồ.
Dụ Hạ nhếch khóe môi lên, ngồi xổm xuống.
Cá heo biển đứng bên cạnh hồ, đột nhiên nhảy lên khỏi mặt nước, hôn lên mặt Dụ Hạ.
Lục Nhiên nhíu mày.
Vào thời điểm cá heo biển sắp đụng tới Dụ Hạ.
Lục Nhiên vươn tay, nhẹ nhàng cản lại.
Ngăn cản động tác của cá heo biển.
Giây tiếp theo.
Nụ hôn của cá heo biển rơi vào lòng bàn tay Lục Nhiên.
Cá heo biển lại trở xuống mặt nước, trực tiếp bơi đi.
Nước trong hồ bắn ra không ít, quần áo của Dụ Hạ và Lục Nhiên đều có chút ẩm ướt.
Lục Nhiên đưa tay kéo áo thun trên người, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
Dụ Hạ ngẩn người, sau đó che miệng cười khẽ.
Cô vẫn luôn nhìn Lục Nhiên cười, đôi mắt hơi hơi cong lên.
Dụ Hạ mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô được bao quanh bởi cổ áo len, mái tóc đuôi ngựa được buộc cao sau đầu.
Gương mặt sạch sẽ, cười rạng rỡ.
Lục Nhiên nhìn khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của cô, nhướng mày hỏi: “Cười cái gì?”
Dụ Hạ mím môi: “Xem ra cậu thật sự rất thích cá heo biển.”
Cô lơ đãng hỏi: “Có phải cảm thấy chúng nó rất đáng yêu không?”
Lục Nhiên đột nhiên bật cười.
Cậu chống tay lên lan can, nhìn chằm chằm vào Dụ Hạ.
“Đúng vậy, rất đáng yêu.”
Lục Nhiên nhìn Dụ Hạ, giọng nói vừa dài vừa chậm rãi.
Cũng không biết cậu đang nói ai.
Sau khi tham quan thuỷ cung xong, thời gian cũng không còn sớm, sắc trời dần tối xuống.
Dụ Hạ và Lục Nhiên rời khỏi thuỷ cung, đứng chờ ở cửa.
Bọn họ ra ngoài sớm hơn thời gian đã định.
Xe vẫn chưa tới.
Đèn đường lần lượt sáng lên, gió đêm chậm rãi thổi qua, trên đường phố vẫn còn rất nhiều người đi bộ.
Lục Nhiên vẫn luôn đút hai tay vào túi quần, tựa như đang do dự điều gì đó.
Cậu đứng bên cạnh Dụ Hạ, nhìn Dụ Hạ đang quay đầu nhìn về phía cuối đường.
Lục Nhiên nhìn theo ánh mắt của Dụ Hạ, thấy một chiếc ô tô màu đen cách đó không xa đang chạy tới.
Cậu biết đó là xe trong nhà.
Ngón tay của Lục Nhiên ở trong túi giật giật, đầu ngón tay chạm đến xúc cảm mềm mại.
Lục Nhiên đột nhiên mở miệng gọi tên Dụ Hạ.
“Dụ Hạ.”
Dụ Hạ thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Lục Nhiên.
Lục Nhiên lấy thứ gì đó từ trong túi ra, vẫy vẫy trước mặt Dụ Hạ.
Một sợi dây hình cá heo biển màu hồng nhạt được móc vào ngón trỏ của cậu ấy.
Cậu quay mặt đi, không chút để ý nói: “Đây, cho cậu.”
Sau khi nhìn rõ đồ vật trên tay Lục Nhiên, Dụ Hạ ngẩn ngơ.
Cô cũng lấy một cái gì đó từ trong túi ra đưa qua.
Cũng là một sợi dây hình cá heo biển.
Nhưng màu sắc thì khác, là màu lam.
Vừa rồi, khi bọn họ dạo ở cửa hàng lưu niệm, mỗi người đã mua một cái.
Trên đường đi không nói bất cứ thứ gì.
Không nghĩ tới, hai người bọn họ thế nhưng đều mua cùng một món.
Dụ Hạ lắc lắc cá heo biển nhỏ trên tay.
“Cậu thích cá heo biển như vậy, cho nên tớ đã mua cho cậu.”
Cô suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: “Sau khi trở về cậu nhất định phải chăm chỉ học tập.”
“Con cá heo biển nhỏ này sẽ giúp tớ giám sát cậu.”
Lục Nhiên sửng sốt sau một lúc lâu, bỗng nhiên bật cười.
Cậu ý vị thâm trường nói: “Vậy tôi sẽ mang theo con cá heo này mỗi ngày.”
Lục Nhiên nhận lấy sợi dây, treo lên móc chìa khóa.
Một chiếc ô tô màu đen chậm rãi ngừng trước mặt bọn họ.
Dụ Hạ và Lục Nhiên mở cửa xe, lên xe.
……
Kỳ nghỉ Quốc khánh trôi qua ba ngày, gia đình Dụ Hạ chuẩn bị khởi hành về nhà.
Dụ Hạ đứng cạnh xe nhà mình, nghe người lớn tạm biệt nhau.
Lục Nhiên dựa vào cửa, bộ dáng lười biếng.
Dụ Hạ nói với ba mẹ Lục Nhiên: “Con tạm biệt chú dì.”
Sau khi nói xong, cô dừng lại nhìn về phía Lục Nhiên.
Dụ Hạ vẫy tay: “Tạm biệt, Lục Nhiên.”
Mẹ Dụ ở phía sau Dụ Hạ gọi cô: “Thất Thất, chúng ta đi thôi.”
Mẹ Dụ gọi cô bằng Dụ Hạ tên ở nhà.
Dụ Hạ không có cảm giác gì, rất tự nhiên dạ một tiếng, mở cửa ngồi vào ghế sau ô tô.
Giọng Dụ Hạ lọt vào tai Lục Nhiên. Ngứa, như đang cào người.
Vai Lục Nhiên thả lỏng, đáy mắt sáng lên.
Cậu nhìn chiếc xe Dụ Hạ đang ngồi đi xa.
Dần dần biến mất ở cuối con đường.
Chiều hôm nay.
Lục Nhiên cũng rời khỏi biệt thự.
Cửa sổ xe hé mở, để một làn gió nhẹ lùa vào.
Gió mang theo một tia ấm áp, làm cho người ta cảm thấy buồn ngủ muốn đi vào giấc ngủ.
Lục Nhiên duỗi đôi chân dài ra, tựa khuỷu tay vào cửa sổ xe, tay chống cằm.
Buổi chiều mùa thu, gió nhẹ nhàng.
Lục Nhiên híp mắt, cậu nghĩ tới tình huống lúc sáng.
Lục Nhiên im lặng mỉm cười, nhỏ giọng gọi tên ở nhà của Dụ Hạ.
Thất Thất.
Giọng nói rất đạm, như thể tan theo gió.
……
Kỳ nghỉ rất nhanh đã kết thúc, học sinh lại lần nữa về trường học.
Có bạn học lãng phí toàn bộ lễ Quốc khánh, bây giờ đang liều mạng chép bài tập.
Có bạn học đi nơi khác du lịch, hưng phấn kể chuyện.
Làm bài tập thì làm bài tập, nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm.
Trong lớp cãi cọ ồn ào.
Lần này Mạnh Tử Thành đã làm xong bài tập, cậu thỉnh thoảng quấy rầy Lâm Chi Ngôn.
“Bạn cùng bàn, lần này cậu đi du lịch ở đâu?”
Lâm Chi Ngôn đang nghĩ ngợi đề này thì dòng suy nghĩ bị Mạnh Tử Thành cắt ngang.
Cô tức giận liếc cậu một cái: “Chỗ nào cũng không đi.”
“Tất cả đều làm bài trong nhà.”
Mạnh Tử Thành vừa thấy ánh mắt của Lâm Chi Ngôn, liền biết chọc đến cái chân đau của cô.
Cậu nhanh chóng tìm người khác nói chuyện.
Mạnh Tử Thành nằm ngửa người trên bàn Lâm Chi Ngôn, lướt qua cô, nói chuyện với Lục Nhiên.
“Nhiên ca, lễ Quốc khánh anh đi đâu thế?”
Lục Nhiên liếc cậu một cái: “Thành phố A.”
Mạnh Tử Thành làm lơ ánh mắt ghét bỏ của Lâm Chi Ngôn, tự nói chuyện: “Không gần.”
Lâm Chi Ngôn đẩy đầu Mạnh Tử Thành ra, tìm Dụ Hạ nói chuyện.
“Dụ Hạ, lễ Quốc khánh cậu đi đâu?”
Dụ Hạ ngẩn ra, theo bản năng nhìn thoáng qua Lục Nhiên: “Thuỷ cung.”
Lâm Chi Ngôn buột miệng thốt ra: “Vậy không phải cũng ở thành phố A sao?”
Dụ Hạ gật đầu.
Mạnh Tử Thành suy nghĩ, này có phải có chút không thích hợp không, lập tức thò qua.
“Hai người các cậu đi cùng một thành phố, có gặp nhau không?”
Giọng của Mạnh Tử Thành lớn đến mức mọi người đều nhìn sang.
Dụ Hạ không biết trả lời như thế nào, trầm mặc vài giây.
Lục Nhiên chậm rãi xoay người, chống khuỷu tay lên lưng ghế, liếc nhìn Mạnh Tử Thành.
“Cậu quản nhiều như vậy?”
Mạnh Tử Thành hừ một tiếng: “Nhiên ca, từ khi nào anh trở thành người phát ngôn của lớp trưởng vậy?”
Lâm Chi Ngôn dùng khuỷu tay đẩy Mạnh Tử Thành về chỗ ngồi.
“Cậu nói nhiều thế, có thời gian rỗi như vậy thì làm thêm nhiều đề đi?”
Mạnh Tử Thành bị Lâm Chi Ngôn nói đến á khẩu không trả lời được, căm giận cúi đầu làm bài tập.
Dụ Hạ thấy Mạnh Tử Thành không hỏi lại, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc trước, Lục Nhiên và Mạnh Tử Thành vào đội bóng rổ của trường.
Quốc khánh lần này được nghỉ vài ngày, nên đương nhiên phải luyện tập chăm chỉ.
Qua một thời gian nữa, thi đấu cấp thành phố sẽ được tổ chức.
Nếu muốn đạt được kết quả tốt trước lúc ấy, phải mất một thời gian để phát triển sự ăn ý giữa các đội viên.
Trải qua trận thi đấu hữu nghị với Nghiêm Phàm lần trước, ba người Lục Nhiên, Mạnh Tử Thành và Nghiêm Phàm đã trở nên quen thuộc với nhau.
Bọn họ thường xuyên chơi bóng rổ cùng nhau sau giờ học.
“Được rồi, bây giờ mọi người nghỉ ngơi một chút.”
Phó huấn luyện viên lên tiếng, ông rút ra mười phút để mọi người hít thở một chút.
Lục Nhiên ngồi trên bậc thềm của sân huấn luyện, chống khuỷu tay lên đầu gối, mồ hôi vẫn chảy ròng ròng trên tóc.
Cậu cầm lấy một chai nước khoáng chưa khui, vặn ra, ngửa đầu uống nước.
Mạnh Tử Thành lau mồ hôi, đi đến bên cạnh Lục Nhiên.
Mạnh Tử Thành đi qua đụng phải, áo khoác của Lục Nhiên đặt một bên rơi xuống đất.
Mạnh Tử Thành nhanh chóng duỗi tay nhặt lên.
Một tiếng keng vang lên, một chùm chìa khóa rơi xuống bên chân Mạnh Tử Thành.
“A.” Mạnh Tử Thành cảm khái, vừa định duỗi tay ra.
Lục Nhiên đột nhiên vươn tay.
Cậu cầm chùm chìa khóa lên, thuận tiện lấy lại áo khoác trên tay Mạnh Tử Thành.
Mạnh Tử Thành tức khắc nổi lên lòng hiếu kỳ, cậu mỉm cười với vẻ mặt đê tiện.
“Nhiên ca, sao em không biết anh thích treo thứ này lên chùm chìa khóa nhỉ?”
Dù động tác của Lục Nhiên nhanh, nhưng Mạnh Tử Thành vẫn nhìn thấy rất rõ ràng.
Trên chìa khóa của Lục Nhiên treo một con cá heo biển nhỏ màu lam.
Mí mắt của Lục Nhiên cũng không nâng, không thèm nhìn Mạnh Tử Thành.
Mạnh Tử Thành đụng vào cánh tay Lục Nhiên: “Thứ này rõ ràng không hợp với Nhiên c.”
Hắc hắc cười hai tiếng, Mạnh Tử Thành lại nói: “Có phải không người anh em, cho coi một chút đi.”
Lòng hiếu kỳ của Mạnh Tử Thành từ trước đến nay luôn tràn đầy, một hai bắt Lục Nhiên nói rõ.
Ồn ào đến mức lỗ tai Lục Nhiên khó chịu.
Đúng lúc, một thành viên của đội bóng rổ đi tới.
“Tham gia thi đấu cấp thành phố cần đặt mua một bộ đồng phục bóng rổ, các cậu có thể nói trước muốn số mấy.”
Đội viên cầm bút, muốn viết ra.
Sự chú ý của Mạnh Tử Thành trực tiếp chuyển hướng: “Cho tớ số 2.”
“Không thành vấn đề.” Sau khi đội viên viết xong, nhìn về phía Lục Nhiên: “Lục Nhiên, cậu thì sao?”
Lục Nhiên híp mắt.
Cậu tựa hồ có chút thất thần.
Bỗng dưng nhớ tới tên ở nhà của Dụ Hạ.
Thất Thất.
Khi điền thông tin vào đầu học kỳ, Lục Nhiên có nhìn lướt qua thông tin cá nhân của Dụ Hạ.
Trí nhớ của cậu rất tốt, đương nhiên nhớ rõ ngày sinh nhật của Dụ Hạ.
Mùng bảy tháng bảy.
Đây cũng là cách tên ở nhà của Dụ Hạ ra đời.
Đội viên thấy Lục Nhiên không có phản ứng gì, lại kêu một tiếng.
Lúc này.
Lục Nhiên mới hồi phục tinh thần lại.
Trong nhà bóng rổ rất an tĩnh.
Một quả bóng rổ rơi bịch xuống đất.
Lục Nhiên chống cằm, lười biếng ngồi dậy đáp.
“Tôi muốn đồng phục số 7.”
Vào những thời điểm quan trọng nhất.
Cậu muốn mang tên cô trên người.