Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng - Ôn Giản Ngôn - Chương 69
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“???”
“!!!!!”
“Mặc dù biết là không nên, nhưng tôi không thể kiểm soát mình được nữa…!! Má ơi, hình ảnh này chói mắt quá.”
“Vờ lờ, tình huống gì vậy?”
“Còn cả xăm tên…. A a a a a a, tôi không thể chịu đựng nổi nữa, mlem mlem quá trời! Cứu với, có phải đây là những thứ chúng ta được xem mà không cần trả tiền??”
“Chỉ có mình tôi không thể chịu nổi… muốn đu CP à?”
“Đệt, lầu trên cho tui đu với, tôi cũng muốn đuuuu! Tui không thể chống nổi sức quyến rũ của CP này.”
Người đàn ông nâng tay lên, ưu nhã thè lưỡi liếm sạch vết máu trên đầu ngón tay.
“Bảo sao ta thèm ăn cậu như vậy.”
Y liếm máu tươi trên môi, giương đôi mắt màu vàng rực vì đói khát lên nhìn con người trước mặt, như thể đang đánh giá con mồi:
“Cậu có linh hồn rất chất lượng.”
Y khẽ mỉm cười, dùng ánh mắt như thiêu đốt xuyên qua chàng trai rồi nhẹ nhàng bổ sung: “Và cơ thể nữa.”
“……”
Sau khi nghe xong “lời khen” của y, đầu Ôn Giản Ngôn như tạm đình chỉ, lý do vừa chuẩn bị xong cũng mắc kẹt trong cổ họng, khiến hắn há mồm cứng lưỡi không nói nên lời.
Gì cơ???
Mới cách một phó bản ngắn ngủi không gặp nhau, vì sao bên kia có vẻ… biến thái hơn trước rất nhiều.
Đúng lúc này, giọng nói ngắc ngứ của vách tường gần đó vang lên:
“Cha… chính Ngài ấy… đã giải phóng chúng tôi… cho chúng tôi tự do… và để chúng tôi trả thù.” Lời nói có vẻ đơn giản lạ thường, tuy nhiên bên trong lại ẩn chứa tình yêu và sự tôn kính dành cho nhân loại trước mặt:
“Ngài đã giải phóng mảnh vỡ của Cha… Đánh thức Cha dậy.”
Ôn Giản Ngôn: “…”
“Ngài ấy… là đại diện cho con người nơi nhân gian của Cha… Còn mang đến rất nhiều… rất nhiều… tín đồ mới… và giáo chúng… cho Cha. Mặc dù Ngài ấy là… con người… nhưng lại là… giáo chúng đứng đầu… của Cha.”
Ôn Giản Ngôn: “……”
Tao lạy mày.
Đừng nói nữa!
“…”
Người đàn ông nheo lại cặp mắt màu vàng lạnh lẽo, lặp lại từ từng chữ: “Giáo chúng đứng đầu?”
“Nếu Cha muốn… có thể xem… ký ức của tôi…”
Xem ký ức của mày?!
Mày chê tao chết chưa đủ nhanh đúng không?
Lưng Ôn Giản Ngôn lạnh toát, vội vàng hô to cắt ngang hành động đẩy mình vào chỗ chết của bức tường:
“Đức Cha!”
Người kia thoáng dừng, im lặng giương mắt nhìn hắn.
Ôn Giản Ngôn chậm rãi hít sâu một hơi, ép buộc bản thân phải giữ bình tĩnh:
“Thật ra, tôi…”
Người đàn ông nhẹ nhàng ngoắc ngón tay.
Ôn Giản Ngôn cảm thấy bóng tối lạnh lẽo giống như sợi xích chạm lên cổ và má mình, sau đó quấn từng vòng một bịt kín miệng hắn:
“Ưm!”
Ôn Giản Ngôn trợn tròn mắt cố gắng phát ra âm thanh, song hắn chỉ có thể bật ra những âm tiết đứt quãng khỏi cổ họng.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Đệt! Streamer tiêu đời rồi.”
“Má ơi, chó lừa đảo không thể nói chuyện nữa kìa!!!”
“Ha ha ha ha ha, nom hắn tội nghiệp vãi chưởng. Nhưng vì sao nhìn hắn tội nghiệp mà tôi lại cười không khép được mồm thế?”
Người đàn ông rời mắt, tiếp tục ngước nhìn vách tường cách đó không xa: “Nói tiếp.”
Sau đó, Ôn Giản Ngôn mềm oặt người bị treo lên tường, ánh mắt đờ đẫn dỏng tai lắng nghe vách tường khen ngợi tôn sùng mình suốt ba phút.
“Đúng vậy…”
Những giọng thì thầm vang lên từ mọi hướng:
“Giáo chủ rất tốt.”
“Giáo chủ nói… lời của Ngài ấy chính là lời của Đức Cha… khi Cha ngủ say… Ngài ấy sẽ truyền đạt nguyện vọng của Cha… cho chúng tôi.”
“Đúng vậy… Ngài ấy nói Cha đang ngủ say… trừ Ngài ấy ra sẽ không ai có thể cứu chúng tôi.”
Ôn Giản Ngôn: “…”
Tiêu rồi.
Không còn gì nữa rồi.
Lần này đến cái nịt cũng không còn rồi.
Tuy nhiên trong khoảng thời gian bị khóa mõm, Ôn Giản Ngôn đã nhận thấy một vài điểm bị mình bỏ qua trước đây.
Qua mỗi phó bản, dường như… con Boss quái dị này lại tỉnh táo hơn một chút.
Phó bản đầu tiên y vừa thức tỉnh nên không thể giao tiếp, chỉ biết “ăn” theo sự chi phối của bản năng, kèm theo đó là trí nhờ mờ mịt và phản ứng trúc trắc. Mặc dù y có phản ứng với lời dối nói của hắn, thế nhưng thực chất lại rất mơ hồ.
Khi gặp nhau ở phó bản thứ hai, khả năng ngôn ngữ của y đã dần trở nên lưu loát, mặc dù còn nhiều thiếu sót cơ bản nhưng đã có thể đối thoại giao tiếp bình thường.
Còn lần này, trạng thái đối phương đã hoàn toàn khác so với mấy phó bản trước.
Logic rõ ràng, từng hành vi đều có mục đích riêng, có ý thức chi phối và kiểm soát mọi thứ xung quanh, càng mang đến cảm giác nguy hiểm khó không chế.
Cứ như… Một con quái thú đang dần lấy lại sự tỉnh táo.
Y có sức mạnh và trí tuệ.
Sự kết hợp giữa cả hai luôn là điều đáng sợ nhất.
Mặc dù trong hai phó bản trước y rất nguy hiểm, thế nhưng y lại không có quá nhiều cảnh giác với nhân loại yếu đuối là hắn, thậm chí còn không coi hắn là địch nhân, chỉ cần xử lý thỏa đáng là hắn có thể lừa gạt và khống chế y dễ dàng.
Song bây giờ…
Nhớ lại hành động của mình ở phó bản trước, Ôn Giản Ngôn tưởng rằng lần này mình sẽ không còn đường thoát thân rồi.
Tuy nhiên nó không có nghĩa là hắn không có phần thắng.
Thậm chí… ngược lại mới đúng.
Chỉ những người có lý do khôn ngoan mới thuyết phục được người khác.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt xuống, con ngươi hổ phách ẩn dưới hàng lông mi dài, đáy mắt lóe sáng.
Cuối cùng xung quanh lại trở nên im lặng.
Bóng tối dày đặc lại phủ xuống, giống như ngăn cách tất cả âm thanh ở bên ngoài.
Sự im lặng đột ngột đã kéo Ôn Giản Ngôn khỏi cơn suy tư, lông mi của hắn run lên, cuối cùng cũng quay về hiện thực. Hắn cẩn thận ngước mắt, bí mật nhìn về phía tà linh.
Bóng tối quấn quanh Ôn Giản Ngôn đột nhiên chuyển động.
Ôn Giản Ngôn trợn tròn mắt, phát hiện mình bị bóng tối kéo đi, cơ thể không thể khống chế bay về phía người đàn ông.
“Ưm.”
Tiếng rên bị bóp nghẹt trong cổ họng.
Bàn tay người đàn ông lại áp vào eo hắn, vuốt ve miệng vết thương đã kết vẩy.
Chẳng mấy chốc miệng vết thương bị vỡ ra, máu tươi chảy dọc xuống theo đường cong cơ bắp săn chắc.
Đầu ngón tay lạnh lẽo của đối phương nhuốm máu ấm, lúc này đang chậm rãi cuộn lên bôi máu tươi vào lồng ngực rắn chắc, cuối cùng dừng trên chiếc cổ mảnh mai của Ôn Giản Ngôn.
“Cậu là người đứng đầu tín đồ sao?”
Cổ họng dưới đầu ngón tay trắng nõn mềm mại khẽ run rẩy, xuyên qua làn da mỏng manh ấm áp có thể cảm nhận được nhịp tim đập loạn xạ.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Nhịp đập mạnh mẽ không đều, sống động và tràn đầy sức sống.
Dưới áp lực, yết hầu đối phương vô thức khẽ run, lăn qua lăn lại dưới bàn tay y, mang đến cảm giác ngứa ngáy mãnh liệt.
Người đàn ông hạ đôi mắt màu vàng xuống, ánh mắt tràn ngập dục vọng xâm chiếm rơi vào cổ họng nhân loại, cứ như có thể xé nát cổ họng hắn ngay tức thì.
Y dùng chất giọng trầm thấp thong thả nói:
“Giáo chủ của ta?”
“Ưm ưm ưm ưm!” Ôn Giản Ngôn liều mạng chớp mắt. Hắn ra sức huy động tất cả khớp xương có thể cử động trên người, tính dùng ngôn ngữ cơ thể biểu đạt việc mình muốn nói.
Cơ thể thanh niên tràn đầy nóng bỏng và sức mạnh đang cố uốn éo cọ xát, tựa như một con cá không nghe lời đang gắng sức biểu hiện sức sống mãnh liệt ra ngoài.
“……”
Đôi mắt màu vàng của người đàn ông bất giác tối đi một chút.
Y dùng ngón tay nâng lên như ban ân.
Một giây sau, Ôn Giản Ngôn cảm thấy tất cả trói buộc trên người lập tức biến mất, bóng tối quấn quanh cổ tay cổ chân cũng trôi đi.
Hắn đột nhiên mất điểm tựa ngã uỵch xuống đất.
Ôn Giản Ngôn ôm cổ họng ho khan.
Giữa không gian đen xì, ngoài tiếng ho khan của hắn thì chỉ còn sự im lặng.
Cuối cùng tiếng ho khan của chàng trai cùng dần dần dừng lại.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, sau đó giương mắt nhìn người đàn ông đối diện: “Đúng vậy.”
Bởi vì vừa mới ho khan nên giọng hắn hơi khàn khàn, nghe giống như tiếng sỏi đá ma sát: “Tôi thật sự là tín đồ của Ngài, hơn nữa cũng là người đứng đầu giáo phái.”
Người đàn ông cụp đôi mắt màu vàng xuống, không buồn không vui nhìn chàng trai nằm dưới chân mình một cách chăm chú.
“Tôi không biết Ngài bị phong ấn bao lâu, nhưng thành tựu chưa đến ba ngày tôi đạt được còn nhiều hơn so với Ngài – người đã ngủ say hơn trăm năm.”
Chàng trai ngẩng đầu nhìn thẳng vào y, khàn giọng nói tiếp: “Không chỉ giải phóng mảnh vỡ linh hồn đầu tiên của Ngài ra khỏi tấm gương, tôi còn đem mảnh vỡ linh linh hồn bị bà Văn trấn áp của Ngài giải phóng. Tôi giải cứu tín đồ của Ngài, cuối cùng còn giúp Ngài mở rộng phạm vi giáo chúng lên gấp đôi.”
“Ngài là Thần, nhưng Ngài lại là vị Thần bị phong ấn.”
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, cắn răng nói ra những lời bất kính: “Tôi đoán, chắc hẳn đến giờ linh hồn Ngài vẫn chưa được giải phóng hết đúng chứ?”
“Hay nói cách khác, Ngài vẫn chưa thu thập xong tất cả các mảnh?”
Chàng trai ngước hàng mi đen thấm ướt lên, bởi vì ho khan mà hai mắt ướt sũng nước, khóe mắt đỏ hoe, lồng ngực trắng nõn trải đầy vết sẹo.
Hắn nở nụ cười nhẹ:
“Ngài sẽ không tìm được giáo chủ nào có ích hơn tôi đâu.”
“Không sai, đúng là tôi chưa đủ thành kính đối với Ngài.”
“Nhưng sự thành kính ngu xuẩn có ích lợi gì chứ?”
Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu, đôi mắt hổ phách ngấn nước mang theo một chút nguy hiểm khó tả thành lời. Độc ác, mong manh lại quyến rũ động lòng người.
Giọng hắn rất trầm, âm cuối khàn khàn như đang dụ dỗ lại như đang khiêu khích:
“Hay là… Ngài không đủ tự tin để chế ngự linh hồn tôi?”
Editor có lời muốn nói:
Ôn Giản Ngôn khi nghe thấy vách tường khen mình:
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi đã bảo anh bịt mõm hắn mà anh không nghe? (Đau đớn)
Hết chương 69