Chân Trời Góc Bể Đều Là Em - Tác giả: Chà Changg - Chương 5: Đừng bỏ tôi
Giọng nói trầm khàn không độ ấm vang lên trên đỉnh đầu khiến da đầu Tô Liên Dĩ tê rần. Không quản đống da gà đã nổi lên, cô quật cường nhìn thẳng vào Mục Gia Liệt, chậm rãi thốt ra một chữ: “Phải.”
Tiếng cười khẽ khàng vang lên.
Lí trí Tô Liên Dĩ rung lên hồi chuông cảnh báo.
Mục Gia Liệt cong môi cười lạnh, vươn tay bóp chặt lấy cổ Tô Liên Dĩ, ấn cô lên bàn ăn. Hắn gằn giọng, rít lên từng tiếng rét buốt: “Em muốn chết sao?”
Hắn không cho phép!
Mục Gia Liệt không cho phép Tô Liên Dĩ ghét hắn!
Cô có thể ghét bất cứ ai, ngoại trừ hắn.
Ai cũng có thể ghét hắn, ngoại trừ cô.
Lời nói “tôi rất ghét anh” đầy bình tĩnh và lạnh nhạt của Tô Liên Dĩ cứ quanh đi quẩn lại trong đầu óc Mục Gia Liệt khiến hắn như phát điên.
Gân xanh nổi đầy cánh tay rắn chắc.
Con ngươi màu hổ phách như thu lại, tràn đầy tàn bạo. Đôi mắt lạnh thấu xương vằn lên tơ máu.
Bàn tay đàn bóp cổ Tô Liên Dĩ chậm rãi tăng thêm lực, đây là điều chính Mục Gia Liệt cũng không nhận ra. Hắn mất trí rồi!
Đứng trước bờ vực của sự sống và cái chết, ánh mắt Tô Liên Dĩ lại vô cùng bình thản. Không ai trên đời này biết cô hận cuộc sống này bao nhiêu, muốn chết đi nhiều đến mức nào.
Mục Gia Liệt giết nhiều người như vậy, tay dính nhiều máu người như thế. Dính thêm máu của cô cũng chẳng hề hấn gì.
Tô Liên Dĩ cong khóe môi, khó khăn nói: “Đúng, tôi muốn chết, anh giết tôi đi!”
“Chết, muốn chết…”
Đầu óc Mục Gia Liệt, miệng liên tục lẩm bẩm lại lời nói của Tô Liên Dĩ, hệt như con robot bị lỗi lập trình. Một lúc lâu sau, bàn tay đang bóp cổ Tô Liên Dĩ buông thõng. Toàn thân Mục Gia Liệt như có dòng điện xẹt qua, run rẩy kịch liệt.
“Khụ… khụ…”
Tô Liên Dĩ chống tay đứng dậy, ho khan mấy tiếng. Cô thở dốc nhìn Mục Gia Liệt bất thường trước mặt, khuôn mặt hết trắng rồi lại đỏ.
“Đừng đi…” Mục Gia Liệt cất giọng yếu ớt, vươn tay ôm chặt lấy Tô Liên Dĩ. Toàn thân hắn run lẩy bẩy, vô lực như sắp ngã đến nơi. Nhưng cánh tay ôm lấy cô lại đầy sức mạnh, chặt chẽ như gọng kìm. Mục Gia Liệt vùi đầu vào hõm vai Tô Liên Dĩ, giọng khàn khàn: “Đừng đi, đừng chết… đừng bỏ tôi…”
Tô Liên Dĩ ngây người như phỗng, trợn mắt nhìn Mục Gia Liệt. Thái dương giật mạnh một cái, biểu cảm cứng nhắc.
Mọi hành động, cảm xúc, lời nói của Mục Gia Liệt đều thể hiện rằng hắn thật sự có tình cảm với Tô Liên Dĩ. Thế nhưng, cô lại chẳng có chút ký ức nào về hắn cả.
Là Mục Gia Liệt coi Tô Liên Dĩ thành người khác.
Hay cô thật sự đã vì một lý do nào đó mà quên mất hắn?
Nguyên ngày hôm đó, Mục Gia Liệt bám chặt lấy Tô Liên Dĩ không rời. Hắn thật sự bị suy nghĩ “muốn được chết” của cô dọa sợ, sợ bản thân rời mắt khỏi cô một giây, cô sẽ biến mất không trở lại.
Tô Liên Dĩ sau khi xác định Mục Gia Liệt quả thật không có ý định hại mình cũng buông lỏng cảnh giác. Chết có rất nhiều cách, cô không vội.
Trước đây, Tô Liên Dĩ không tìm đến cái chết, bởi vì cô còn hi vọng, hi vọng sau khi tìm lại cha mẹ ruột sẽ được yêu thương. Nhưng bây giờ, đã không còn gì níu kéo cô được nữa rồi.
Bị Mục Gia Liệt bám lấy nguyên ngày, Tô Liên Dĩ sức cùng lực kiệt ngã ra sofa, không quá mười phút đã ngủ thiếp đi.
Mục Gia Liệt ngồi trên xe lăn, chăm chú nhìn khuôn mặt đang say giấc của Tô Liên Dĩ, đôi mày kiếm hơi cau lại.
Hắn ngồi đó ngắm cô rất lâu, ngay cả tư thế cũng không thay đổi đến một lần. Toàn thân như bị đông cứng. Trời tối cũng không chịu bật đèn. Không gian vắng lặng chìm vào bóng tối.
Không biết qua bao lâu, đến khi Chu Tần đem tài liệu đi đến, Mục Gia Liệt mới ngẩng đầu.
Chu Tần: “Ông chủ, tài liệu anh cần đây.”
Mục Gia Liệt vươn tay nhận lấy, cúi đầu đọc tài liệu, không thèm để ý đến Chu Tần. Anh cũng biết điều không làm phiền, đi bật đèn lên để hắn có thể đọc được.
Mục Gia Liệt rũ mắt.
Trên tay hắn là tài liệu về mười tám năm cuộc đời của Tô Liên Dĩ. Hắn muốn biết, vì sao cô lại muốn tìm đến cái chết.
Một tiếng trôi qua, Mục Gia Liệt đặt tài liệu qua một bên, nâng mắt nhìn Tô Liên Dĩ. Ẩn sâu sau con ngươi màu hổ phách là trận cuồng phong không thể dập tắt.
“Chu Tần.”
“Có.”
Mục Gia Liệt gõ bàn, gằn giọng: “Đi, bắt cha mẹ nuôi của em ấy, cả con gái bọn chúng. Bắt sạch!”
“Vâng.” Chu Tần vâng vâng dạ dạ rồi xoay người đi ngay.
Ánh mắt Mục Gia Liệt dán chặt lên người Tô Liên Dĩ. Hắn cắn chặt môi đến rỉ máu. Vị rỉ sét ngập tràn trong miệng nhưng hắn lại không cảm nhận được gì.
“Dĩ Dĩ, lẽ ra tôi nên đi tìm em sớm hơn.”
“Liệu… em có muốn sống tiếp vì tôi không?”
Mục Gia Liệu vươn tay, bàn tay lạnh lẽo nắm chặt lấy tay Tô Liên Dĩ. Hắn cúi đầu, buông lời tàn nhẫn.
“Những kẻ khiến em đau khổ, tôi bắt chúng về, để chúng quỳ xuống trước mặt em, mặc em trút giận. Sau khi em trút giận mệt, tôi quẳng bọn chúng cho sói ăn. Em thấy vậy có nhẹ nhàng quá không?”
Hàng lông mi của Tô Liên Dĩ khẽ run lên.