Cậy Mỹ Dương Oai - Phượng Giáng (Truyện full) - Chương 2: Thấy người không quên
Edit: An xinh đẹp.
– ————————————–
Phượng Giáng lơ đãng nhìn phía đài cao, bốn mắt chạm nhau, hắn vẫn như vậy tôn quý loá mắt, thúy ngọc vi quang, tóc đen như thác nước, tà mị ưu nhã, chiếu vào trong mắt y chỉ có bốn chữ phong hoa tuyệt đại, đây là y lần đầu tiên sau khi lớn lên tiếp xúc hắn gần như vậy, không khỏi có chút khẩn trương.
Mặc Lăng Trần khoác áo lông chồn ngồi trên ghế, lười biếng tùy tính nhìn chăm chú y, cặp mắt kia sinh cực mỹ, như ngưng tụ hết mọi sắc màu sặc sỡ trong thiên hạ, thanh lãnh nhiếp người, câu môi cười nhạt núi sông thất sắc, như năm đó thấy người không quên.
Thái tử điện hạ vạn người kính ngưỡng, y là thần dân trung thành nhất của hắn.
Phượng Giáng chậm rãi tiến vào giữa sân, ưu nhã quỳ xuống đất “Thảo dân Phượng Giáng khấu kiến Thái tử điện hạ.”
Mặc Lăng Trần không kiêng nể đánh giá dáng người yểu điệu dưới đài, có ý tứ, làm sao bây giờ, hắn giống như có chút hứng thú.
Tử Lộ từ khi y xuất hiện đã hoá đá, y rõ ràng hôn mê bất tỉnh, hắn tự mình động tay, còn cho y dùng mê hồn đan, sao nhanh như vậy đã tỉnh.
“Bình thân” Mặc Lăng Trần nhẹ nhàng phất tay. “Nghe nói Phượng công tử cầm nghệ vô song, bổn cung hôm nay may mắn nhìn thấy, thỉnh công tử.”
“Thảo dân tuân lệnh.”
Mặc Lăng Xuyên thấy y ngồi trước đàn cổ, hơi hơi an tâm, quay đầu trừng mắt nhìn thuộc hạ mới bẩm báo vừa nãy.
Phượng Giáng chậm rãi giơ tay, ngón tay ngọc khảy huyền cầm, tiếng đàn như trút xuống mà ra, bất đồng với ai tình sơn thủy ngày xưa, y sở tấu tiếng đàn cao vút kích động, khí thế ngất trời, ngàn vạn thiết kỵ gào thét mà đến làm người kinh ngạc cảm thán, ngay sau đó mà đến khí thế sát phạt phảng phất đưa người lạc vào trong cảnh, nhiệt huyết sôi trào, tình cảm mãnh liệt mênh mông.
Mặc Lăng Trần ngón tay nắm ly hơi hơi dùng sức, quanh thân Phượng Giáng nhuộm đẫm sát khí sắc bén, dung nhan nhu hoà cũng trở nên sắc bén lên, diễm quang bắn ra bốn phía, mỹ diễm mang theo nguy hiểm.
Hắn cho rằng y chí là một quân cờ mặc người bài bố, nhiều nhất chỉ là vì gương mặt làm tâm sinh thương tiếc, nguyên lai hắn cũng có thời điểm nhìn lầm, Phượng Giáng, ngươi rốt cuộc là dạng người gì?
Đang lúc thời khắc mọi người say mê, tiếng đàn lại chuyển, thanh thanh khấp huyết, tựa núi sông chia làm đôi, huyết nhuộm đại địa tráng lệ cùng thê lương, ngàn tái một mộng phó hoàn lương, một cuộc chiến tranh vạn người chết.
Ánh mắt Mặc Lăng Trần lại trầm mấy độ, hắn nghe hiểu được tiếng đàn tinh phong huyết vũ, cũng nghe hiểu được những tiếng khóc than, đánh thẳng vào nội tâm, kéo dài không thôi.
Một khúc hoàn tất, Phượng Giáng đứng dậy, đại điện an tĩnh vang lên ba tiếng vỗ tay đột ngột, Mặc Lăng Trần ngồi thẳng thân mình, “Sớm đã nghe nói Phượng công tử sắc nghệ song tuyệt, quả nhiên danh bất hư truyền.” Không thể không thừa nhận, hắn thích tiếng đàn của y, giống như Bá Nha tử kỳ, cao sơn lưu thủy ngộ tri âm.
“Đúng vậy, đúng vậy” mọi người ngay sau đó phụ hoạ lên, nhưng là không có bao nhiêu người có thể ngầm hiểu.
Phượng Giáng không kiêu ngạo không xiểm nịnh đứng, không đợi y mở miệng, liền nghe thấy tiếng nói trầm thấp của Mặc Lăng Trần, “Nếu là người của Tứ đệ, không biết Tứ đệ có nguyện ý từ bỏ những thứ yêu thích để Phượng công tử tới chỗ bổn cung làm khách, bổn cung nhất định lấy lễ tương đãi.”
Người này hắn định rồi, trừ bỏ ngôi vị hoàng đế, hắn vẫn là lần đầu tiên sinh ra hứng thú cao như vậy.
Mặc Lăng Xuyên nghe vậy vui vẻ, hắn liền biết không ai sẽ không thích Phượng Giáng, ngay cả hắn cũng như thế, cứ như vậy bất quá hợp tâm ý hắn, “Tam ca nói quá lời, Phượng Giáng vốn dĩ chính là lễ vật bổn vương đưa cho tam ca, huống hồ có thể được Thái tử thưởng thức, cũng là vinh hạnh của y.”
Phượng Giáng thần sắc bình tĩnh, không cảm thấy bản thân trở thành lễ vật tặng người khác có cái gì xấu hổ và giận dữ.
“Như thế cũng tốt, Phượng công tử nên đến ngồi bên cạnh bổn cung.” Mặc Lăng Trần cười như không cười, nhìn chăm chú người dưới đài đang chậm rãi đi đến chỗ hắn.
“Ta nếu thu lễ vật của tứ đệ ngươi, tự nhiên cũng muốn lễ thượng vãng lai, bổn cung mới có được một khối huyết ngọc,liền tặng cho tứ đệ.”