Cậu Sợ Cậu Phải Giả Vờ - Khách Tạc - Chương 8 - Vụng về
Ngô Lộc Minh quay trở lại trong nhà khi đi vào bếp, không ngờ Ôn Tư Nguyên cũng cùng chen vào.
Căn nhà này của Ôn Tư Nguyên mọi thứ đều ổn, ngoại trừ nhà bếp quá nhỏ.
Lối đi vừa đủ để hai người đứng cạnh nhau, khoảng cách từ cửa đến cuối cũng chỉ có 3 mét.
Ôn Tư Nguyên dáng người cao lớn, vừa đứng ở trong bếp, liền khiến cho nhà bếp có ảo giác đã gần đầy rồi.
Cũng may Ôn Tư Nguyên rất ít sử dụng nhà bếp, nhà bếp vô cùng sạch sẽ.
Ngô Lộc Minh vốn tưởng là Ôn Tư Nguyên muốn vào bếp lấy đồ gì đó, nhưng đợi cậu lấy khoai tây đi ngâm trước khi rời đi nhìn lại, thì phát hiện Ôn Tư Nguyên vẫn không nhúc nhích mà đứng ở một bên, không có ý định lấy bất cứ thứ gì, hơn nữa cũng không định rời đi.
Ngô Lộc Minh đặt một tay lên chậu khoai tây ngâm, quay đầu nhìn Ôn Tư Nguyên: “Anh Nguyên, anh muốn…… nấu ăn cùng em?”
Cậu vừa nói, Ôn Tư Nguyên liền tiến lên một bước, chỉ vết thương trên tay của cậu: “Tôi không biết nấu ăn, nhưng băng keo cá nhân dán trên tay cậu, tôi nghĩ có lẽ cậu sẽ có chỗ cần tôi.”
Ôn Tư Nguyên có thói quen nói chuyện với giọng điệu nghiêm túc và cứng nhắc như đang thảo luận nghiên cứu học thuật với người khác, vì vậy khi lời nói của anh truyền đến tai Ngô Lộc Minh, “Có lẽ cần” trực tiếp biến thành “Phải cần”.
Vết thương nhỏ như vậy, nếu không phải Ôn Tư Nguyên dán cho cậu, thì cậu thậm chí sẽ không chớp mắt, chứ đừng nói chi là ảnh hưởng.
Nhưng nếu Ôn Tư Nguyên đã nói ảnh hưởng, vậy thì “Ảnh hưởng” đi.
Tầm mắt Ngô Lộc Minh đảo quanh trên bàn, cuối cùng nhìn khoai tây trong chậu.
“Anh Nguyên biết cắt khoai tây không?”
Ôn Tư Nguyên không có đưa ra câu trả lời chắc chắn: “Có thể thử xem.”
Khoai tây của xương sườn chỉ cần cắt thành từng miếng, cũng không có gì phức tạp, nên Ngô Lộc Minh không nghĩ nhiều, nói: “Vậy anh cắt khoai tây đi, cắt thành miếng như bình thường là được.”
Cậu nói xong, đem chậu đựng khoai tây đẩy qua bên chỗ Ôn Tư Nguyên.
Ôn Tư Nguyên nhìn thấy, liền tiến lên nhận lấy, anh vừa mới cầm lên định quay trở về, thì nghe thấy tiếng, chậu nhựa bỗng nhiên từ giữa nứt ra.
Không có vật chịu tải, nước và khoai tây đập xuống sàn, cùng nhau tạo ra tiếng động lớn, khiến cả hai đều choáng váng.
Chậu trong tay của Ôn Tư Nguyên chỉ còn lại một nửa, nhẹ nhàng rung động trong không khí, nửa còn lại rơi xuống sàn, phủ lên miếng khoai tây đáng thương.
Khi Ngô Lộc Minh lấy chậu, đã chú ý bên mép chậu có một khe hở, nhưng chỉ là một khe rất nhỏ, không đến mức bỏ vài củ khoai tây với một ít nước đã trực tiếp nứt ra.
Sau một lát sửng sốt Ôn Tư Nguyên, nhanh chóng phản ứng lại, tựa hồ cũng không có gì ngạc nhiên với loại chuyện này, vô cùng bình tĩnh mà cầm chén ngồi xổm xuống, nhặt mấy miếng khoai tây trên sàn nhà bỏ vào trong chén.
Ngô Lộc Minh giúp xử lý chậu nứt, Ôn Tư Nguyên đi ra ban công lấy cây lau nhà.
Cây lau nhà dọc đường đi chưa có vấn đề gì, vừa vào bếp, một nửa bông thấm nước trên đầu đột nhiên rơi ra.
Đại khái là trước lạ sau quen, lần này Ôn Tư Nguyên không hề sững sờ, rất bình tĩnh lắp lại miếng bông thấm nước.
Tuy nhiên, vừa mới lắp vào đặt xuống, chỉ nghe thấy tiếng “Bụp”, miếng bông thấm nước vừa nãy chỉ rơi ra một nửa lần này rớt hẳn ra ngoài, rơi xuống sàn.
Ôn Tư Nguyên cầm cây lau nhà, cúi đầu nhìn xuống miếng bông thấm nước nằm trên sàn, trên mặt lộ rõ vẻ khó tin.
Anh trực tiếp nhặt miếng bông thấm nước dưới sàn lên, xoay người đi ra khỏi nhà bếp, dừng lại cách nhà bếp khoảng ba bốn bước, lắp miếng bông thấm nước vào lại cây lau nhà.
Lắp xong, anh lại cầm cây lau nhà dùng sức lắc qua lắc lại hai lần, thấy bông thấm nước không có lại rớt, lúc này mới xách theo cây lau nhà vào lại nhà bếp.
Nhưng mà ngay khi anh cầm cây lau nhà bước đến trước vũng nước trên sàn nhà bếp, chuẩn bị lau, thì bông thấm nước lại rơi “Bụp” xuống sàn.
Ngô Lộc Minh không nhịn được, cười ra tiếng.
Nhìn thấy Ôn Tư Nguyên nhìn sang, cậu miễn cưỡng đè xuống nụ cười lên tiếng hỏi: “Anh Nguyên, trước đây anh đã từng vào bếp nấu ăn chưa?”
Ôn Tư Nguyên có lẽ đã nhận ra sự thật, đặt cây lau nhà sang một bên, đáp lại với vẻ mặt không chút thay đổi.
“Thường xuyên? Hay thỉnh thoảng?”
Ôn Tư Nguyên trầm mặc một lát: ” Ở đây chưa từng nấu, nhưng đã từng nấu hai lần ở nhà.”
Ngô Lộc Minh đồng ý, đang định nói tiếp, thì Ôn Tư Nguyên đã đoán trước được nội dung, lại nói tiếp: “Một lần là làm bể hai cái chén, chiên cháy một cái nồi, còn một lần là nổ hỏng nồi áp suất.”
“À, như vậy sao.” Ngô Lộc Minh cố gắng đè nén khóe miệng không ngừng nhếch lên, “Vậy bên này giao cho em trước, em có việc gì cần, anh lại vào giúp em?”
Ôn Tư Nguyên rõ ràng đã từ bỏ giãy giụa, trực tiếp gật đầu đồng ý với lời nói của Ngô Lộc Minh, trước khi rời đi nhìn cây lau nhà đầu đuôi tách rời và nước đầy sàn, trầm giọng nói với Ngô Lộc Minh: “Làm phiền cậu rồi.”
Ngô Lộc Minh xua tay nói “Chuyện nhỏ”, tiễn Ôn Tư Nguyên đi, liền đóng cửa nhà bếp.
Cậu cầm cây lau nhà Ôn Tư Nguyên vừa mới dùng, cúi người nhặt bông thấm nước lên lắp vào, sau khi lắp vào vẫy xuống hai lần, thấy rất chắc chắn, liền bắt đầu lau nước trên sàn.
Cả quá trình lau nước chỉ diễn ra chưa đầy nửa phút, cây lau nhà vừa nãy còn cực kỳ phản nghịch trở nên cực kỳ ngoan ngoãn, trong suốt hành trình miếng bông thấm nước bám chặt vào cây lau nhà.
Ngô Lộc Minh thuận lợi lau xong sàn, nhìn cây lau nhà không hề có dấu hiệu lại rơi ra, nụ cười vốn đang kìm nén toàn bộ nở rộ. Đam Mỹ Hiện Đại
·
Không có sự “Giúp đỡ” của Ôn Tư Nguyên, cả quá trình nấu nướng tiến hành rất suôn sẻ.
Nấu xong cá đù chiên vàng và nấm xào rau, khoai tây xương sườn còn đang hầm ở trong nồi.
Có lẽ là do Ôn Tư Nguyên chưa bao giờ dùng nhà bếp, trong bếp cũng không có lắp điều hòa riêng.
Một giờ sau, dù cửa sổ nhà bếp đang mở, nhưng nhiệt độ vẫn tăng cao.
Ngô Lộc Minh đang mặc chiếc tạp dề duy nhất trong bếp của Ôn Tư Nguyên, màu đen viền trắng, ở giữa tạp dề có in bốn chữ “Siêu thị xx”.
Thể chất Ngô Lộc Minh sợ nóng, và cũng dễ ra mồ hôi.
Làm xong hai đĩa rau xào trong thời gian đợi hầm sườn, cậu tùy ý dùng nước rửa mặt, xắn một nửa áo ngắn tay trên người lên.
Cảm thấy thoải mái hơn một chút, cậu mới bắt đầu lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Bên ngoài im ắng, từ khi Ôn Tư Nguyên bắt đầu đi ra, liền vẫn luôn không nghe thấy động tĩnh gì lớn.
Sau khi nghe một hồi vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, Ngô Lộc Minh đi tới cửa, hé cửa ra nhìn thấy, Ôn Tư Nguyên đang ngồi ở bên ngoài bên bàn ăn trong phòng khách.
Ôn Tư Nguyên đang nghiêm chỉnh ngồi trước bàn ăn, trước mặt là một chiếc máy tính, bên cạnh là một cốc giữ nhiệt, hơi nóng đang không ngừng bóc ra từ trong cốc.
Tay Ôn Tư Nguyên dừng lại trên bàn phím, vẻ mặt nghiêm túc đang nhìn cái gì đó.
Hơi nóng trong cốc giữ nhiệt bóc lên một hai phút, mắt kính đang đeo trên sống mũi Ôn Tư Nguyên phủ kín một lớp sương mỏng, Ôn Tư Nguyên nhìn việc gì nhìn đến mức nghiêm túc dường như không quá để ý, phát hiện thấy không rõ lắm, nên tháo kính ra, lau sạch rồi đeo lại.
Lặp lại chu trình này bốn năm lần, cuối cùng anh như cũng nhận ra có gì đó không ổn, sau khi tháo kính ra lau lần nữa, tầm mắt của anh dời khỏi máy tính, rơi vào cốc giữ nhiệt ở bên cạnh.
Lần này lau kính xong đeo vào, anh giơ tay di chuyển cốc giữ nhiệt ra xa một tí, sau khi di chuyển xong, anh lại giơ tay xua hơi nóng trên cốc giữ nhiệt hai lần, mới dời tầm mắt lại trên máy tính.
Ngô Lộc Minh nhẹ nhàng dựa vào cửa, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
Đến khi tiếng nồi áp suất truyền lại, cậu mới thu ánh mắt khỏi Ôn Tư Nguyên, chậm rãi đóng cánh cửa đang hé mở ra.
Năm phút sau, Ngô Lộc Minh mở cửa phòng, bưng canh sườn đi vào phòng khách.
Ôn Tư Nguyên nhìn mải mê đến mức không chú ý đến cậu, mãi đến khi cậu đặt canh sườn lên bàn ăn, Ôn Tư Nguyên mới phục hồi ngẩng đầu nhìn lên.
“Xong rồi?” Ôn Tư Nguyên ngẩng đầu hỏi một câu, giây tiếp theo ánh mắt rơi vào Ngô Lộc Minh, sau đó động tác của anh bỗng ngừng.
Ngô Lộc Minh còn đang mặc tạp dề màu đen trên người, tạp dề khá tươm tất, nhưng áo ngắn tay bên trong thì không phải.
Áo ngắn tay từ vạt áo bắt đầu xắn lên vài vòng, sau đó thắt thành một nút nhỏ ở phía trước, vạt áo ôm sát vòng eo trắng nõn thon gầy, phác họa ra đường nhân ngư hoàn mỹ được rèn luyện bài bản của chàng trai trẻ.
Dây buộc của tạp dề được buộc phía sau lưng, vừa vặn siết chặt chỗ nhỏ nhất của vòng eo, dây buộc màu đen và làn da trắng ngần hình thành nên sự tương phản rõ rệt.
Ngô Lộc Minh đặt bát canh sườn xuống, đáp lại, rồi quay vào trong bếp.
Khi cậu đi đến bàn nấu ăn, để lấy hai đĩa rau còn lại, một đôi tay đột nhiên từ phía sau vươn tới, theo sau là giọng nói của Ôn Tư Nguyên: “ Để tôi làm đi.”
Vừa dứt lời, Ôn Tư Nguyên cũng không đợi Ngô Lộc Minh đáp lại, đã bưng hai đĩa rau lên bước nhanh rời khỏi phòng
bếp.
Thực mau sau đó anh lại quay lại, hỏi Ngô Lộc Minh: “Còn gì nữa không?”
Ngô Lộc Minh ngẩng đầu nhìn Ôn Tư Nguyên, khẽ chớp mắt, giơ ngón tay chỉ vào nồi cơm điện: “Còn phải múc hai chén cơm.”
Ôn Tư Nguyên đồng ý, đi múc hai chén cơm bưng ra bàn ăn trong phòng khách, sau đó anh quay trở lại, hỏi: “Còn nữa không?”
Ngô Lộc Minh lắc đầu: “Hết rồi.”
“Được.” Ôn Tư Nguyên nói, dừng lại một chút sau, tầm mắt của anh chậm rãi hạ xuống, sau khi rơi vào trên eo Ngô Lộc Minh, nghiêm túc nói:, “Vậy bỏ áo xuống, rồi hẳn đi ra ngoài.”
Ngô Lộc Minh quan sát nét mặt của Ôn Tư Nguyên, sau khi nhìn một lúc lâu, cậu không thể nắm bắt được gì khác ngoài sự nghiêm túc và nghiêm túc.
Cậu chợt cảm nhận được điều gì đó trong lòng, hỏi: “Tại sao?”
Ôn Tư Nguyên không chút ngập ngừng trả lời: “ Trong bếp và phòng khách chênh lệch nhiệt độ rất nhiều, để hở bụng, sẽ dễ bị cảm lạnh đau bụng.”
Anh nói xong, liền trước một bước nhấc chân, đi về phía bàn ăn.
Hai chén cơm đã được dọn lên đặt ở hai bên bàn, Ôn Tư Nguyên đi đến bên kia đặt cốc giữ nhiệt, trước khi ngồi xuống, anh cầm cốc giữ nhiệt lên uống vài ngụm nước ấm.
Đợi đến khi anh buông cốc giữ nhiệt xuống, Ngô Lộc Minh mới định thần lại đi đến bên bàn ăn.
Đi đến bên bàn, cậu vô thức liếc nhìn cốc giữ nhiệt của Ôn Tư Nguyên, nhìn thoáng qua liền thấy kỷ tử….. đang lơ lửng trong cốc giữ nhiệt
Có lẽ là thấy cậu dán mắt vào cốc giữ nhiệt hồi lâu, động tác Ôn Tư Nguyên thành thạo kéo ngăn kéo nhỏ dưới gầm bàn ra, từ trong đó lấy ra một hộp kỷ tử, đẩy đến trước mặt Ngô Lộc Minh, chỉ máy nước nóng trên bàn trà, nói: “Nước nóng ở đó, có cốc dưới bàn trà.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Lộc: cậu hiểu rồi.