Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc - Chương 139 - Ngoại truyện: Tuyết ấm (Văn Thị Phi x Tuyết Vãn)
- Home
- Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc
- Chương 139 - Ngoại truyện: Tuyết ấm (Văn Thị Phi x Tuyết Vãn)
Suốt mười sáu năm sau khi quẻ bói của Thiên Cơ Các thông truyền thiên hạ, phong núi bế các, kỳ thật Tuyết Vãn đã lẻn xuống núi vô số lần.
Các chủ kế nhiệm của Thiên Cơ Các, chính là sư thúc Tuyết Hi Âm của Tuyết Vãn, luôn đau đầu vì sư điệt thánh nữ này. Nhưng đối phương ma lanh tinh quái, giỏi nhất là bằng mặt không bằng lòng nên phương pháp trốn khỏi sơn môn cũng gần như là thiên kỳ bách quái. Thời gian trôi qua, Tuyết Hi Âm dứt khoát mắt nhắm mắt mở, giả vờ như không biết thánh nữ nào đó lại lén lút chuồn xuống núi, trả lại sự yên tĩnh cho đỉnh núi.
Sau vài năm luyện tập, Tuyết Vãn khá tâm đắc về việc lẩn trốn chuồn êm của mình.
Nhưng nàng lại quên mất một câu tục ngữ của Phàm giới: Thường đi bộ bên bờ sông, sao có thể không ướt giày ——
…… Lần này không phải ướt giày.
Tuyết Vãn chống cằm, chán nản nhìn Yêu Hoàng Điện tráng lệ nguy nga nhưng có màu sắc yêu dị trước mặt. Lúc này nàng chỉ cảm thấy “dòng sông” này quá rộng, sơ sẩy một chút thì sẽ ngã nhào xuống sông rồi chết đuối dưới đó.
Hơn nữa sông này còn là U Minh Huyết Hà, dù chết cũng là chết nơi đất khách quê người.
Thánh nữ Thiên Cơ Các bị Yêu Hoàng bắt về U Minh Yêu Hoàng Điện, nếu tin tức này truyền về Thiên Cơ Các, liệu có khiến Tuyết lão đầu tức chết không nhỉ?
Hiện tại nàng không có ở sơn môn, ngộ nhỡ có người nhân cơ hội……
Hàng xóm Thiên Diễn Tông vừa bị Huyền Môn tiêu diệt cách đây không lâu, nếu Thiên Cơ Các lại nối gót theo sau……
Tiêu đời.
Tuyết Vãn càng tuyệt vọng thở dài.
Nàng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Thiên Cơ Các mất.
Ngay khi Tuyết Vãn thở dài lần thứ ba trăm sáu mươi mốt ở Yêu Hoàng Điện, nàng đột nhiên nhướng mắt lên, tuy rằng cơ thể không cử động, nhưng tâm trạng lại rất căng thẳng ——
Mới vừa rồi, nhiệt độ trong điện nơi nàng ở đột nhiên tăng lên một chút.
Nếu nàng đoán không sai, đó hẳn là……
“Nàng vẫn cảnh giác.”
Ngay tức thì, Yêu Hoàng mặc áo choàng đỏ lửa bất thình lình xuất hiện trước mắt nàng với nụ cười yêu tà và đôi mắt đỏ tươi.
Tuyết Vãn lập tức cụp mắt xuống.
Giọng điệu của nàng uể oải, lười biếng kéo dài: “Yêu hoàng bệ hạ hiểu lầm rồi, với chút đạo hạnh tầm thường của ta, sao có thể phát hiện ra hành tung của ngài chứ? Chỉ là vừa rồi nhìn chăm chú mỏi mắt nên mới thả lỏng đôi chút thôi.”
“Hửm?”
Văn Thị Phi mỉm cười bước lên thềm đá vàng ngọc, từng bước đi đến trước mặt nàng.
Sau khi dừng lại trước giường, hắn cụp mắt nhìn nàng, dửng dưng hỏi: “Ở Yêu Hoàng Điện của ta đã mấy ngày, so với đỉnh núi của Thiên Cơ Các thì thế nào?”
Tuyết Vãn khó nói nên lời đảo mắt khắp đại điện vàng rực lấp lánh đến chói mắt, sau đó quay lại, nặn ra một nụ cười xinh đẹp xán lạn: “Chốn phàm tục như Thiên Cơ Các sao có thể so sánh với Yêu Hoàng Điện của ngài chứ?”
“Phì.”
Văn Thị Phi bật cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, dường như rất vui vẻ khi được nàng dỗ dành.
Sắc mặt của Tuyết Vãn khựng lại, tiếp tục giơ tay chống cằm.
Trước khi hoàn toàn quay mặt sang hướng khác, nàng cảm thấy cằm mình bị siết chặt, rồi bị ai đó nâng mặt lên ép quay lại.
Sau đó đối diện với đôi huyết mâu tà dị của Yêu Hoàng.
Trong mắt cuồn cuộn cảm xúc không rõ là ý cười hay là thứ gì đó khác, giống như biển máu dâng trào, khiến người ta giật mình khi nhìn gần.
“Ta thật sự rất tò mò, rốt cuộc sao có thể đồn một người như nàng thành thánh nữ băng thanh ngọc khiết, chỉ uống sương lộ, chỉ ăn tiên quả?”
Tuyết Vãn muốn kìm lại xúc động muốn đẩy tay hắn ra, nàng gắng sức mím môi, vẻ mặt vô tội: “Trên đời này có nhiều tin đồn thất thiệt lắm, khiến ngài bận lòng, ta thật sự cảm thấy lòng mình khó có thể an yên. Để tránh làm bẩn mắt của ngài, hay là ngài thả ta ra đi, cũng đỡ phải ——”
“Ngày đầu tiên nàng đến đây ta đã nói rồi.” Văn Thị Phi mỉm cười, nhưng ánh mắt lạnh băng lại nhìn thẳng vào nàng: “Yêu Hoàng Điện này, có vào không có ra, nàng không cần lãng phí tâm tư.”
“……”
Tuyết Vãn đỡ trán, mũ đạo sĩ suýt rơi xuống.
Yêu Hoàng hơi nhíu mày: “Khi nào nàng dự định thay đổi diện mạo?”
Tuyết Vãn chậm chạp chỉnh lại mũ đạo sĩ của mình, giờ vờ như không nghe thấy câu này: “Yêu hoàng bệ hạ, ta thấy ngài cũng không phải loại người lòng dạ độc ác nghiêm hình tra tấn khách nhân —— Cho nên, hay là ngài cứ thẳng thắn đi, xem như tạo thuận lợi cho đôi bên —— Rốt cuộc ngài muốn cái gì?”
Yêu Hoàng cười một tiếng, hơi cúi người xuống gần nàng.
Tuyết Vãn không kìm được mà nghiêng người về sau.
“Ta muốn cái gì, thánh nữ cũng cho sao?”
“Đương nhiên,” Tuyết Vãn không hề chớp mắt, đơn thuần vô tội nói: “Dù là sao trên trời ta cũng bằng lòng hái xuống cho Yêu Hoàng bệ hạ.”
“……”
Màu máu trong mắt Yêu Hoàng ngày càng đậm, hệt như bắt đầu có cảm xúc gì đó như sương mù đậm đặc, hắn cười mà như không cười, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng, không hiểu sao lại khiến Tuyết Vãn nổi da gà.
Thánh nữ nở nụ cười vô tội: “Yêu hoàng bệ hạ?”
Văn Thị Phi không đứng thẳng người lên, vẫn dựa vào giường của nàng: “Nghe nói Thiên Cơ Các có hai thánh vật, một là chí hàn thiên thiền của các chủ, hai là kim liên……”
“?”
Khi ánh mắt của Văn Thị Phi quét đến, Tuyết Vãn lập tức giơ tay che trán dưới mũ đạo sĩ, nơi đó, kim liên hơi tỏa sáng.
Nàng cảnh giác lùi lại: “Ờm, bệ hạ, lấy đồ của người khác không hay ho lắm đâu?”
Yêu hoàng cười mà như không cười nhìn nàng, không đáp lại.
Tuyết Vãn chớp mắt, mỉm cười ngoan ngoãn buông tay xuống: “Bệ hạ, không phải ta không muốn cho ngài kim liên, nếu ta cho ngài, sau này về Thiên Cơ Các, Tuyết lão đầu sẽ đánh chết ta đấy.”
“Tuyết Hi Âm là sư thúc của nàng, sao có ông ta có thể làm thế được.”
“Vậy là ngài không biết lão đầu kia tàn nhẫn thế nào rồi.” Tuyết Vãn nghiêm túc, không lùi mà tiến đến gần, kề sát vào tai Yêu Hoàng: “Hay là chúng ta bàn bạc đi, trước tiên ngài thả ta về, để ta lừa gạt sư thúc, sau đó giao hẹn thời gian, ta sẽ đưa cho ngài ——”
Hơi thở của thánh nữ mát lạnh như tuyết, nhưng cũng thiêu đốt tai và tim của Văn Thị Phi.
Đôi mắt của hắn hơi sâu thẳm, nghiêng mặt sang một bên: “Giao hẹn thời gian, để nàng giăng lưới, một mẻ tóm gọn sao?”
“?”
Tuyết Vãn mở to hai mắt, vẻ mặt cực kỳ oan ức: “Ta là loại người như thế sao? Ta đối với Yêu Hoàng bệ hạ cực kỳ chân thành, trời đất chứng giám ——”
Đè nén âm thanh, Văn Thị Phi nói một câu trầm thấp yêu dị: “Ta rất tò mò.”
Tuyết Vãn khựng lại, ngước mắt lên: “Hả?”
“Liệu đến khi bị ta mang lên giường, nàng có còn nói năng ngọt xớt như vậy không?”
Tuyết Vãn: “?”
Tuyết Vãn cứng nhắc nghiêng đầu: “Mang lên…… giường?”
“Nàng hiểu lầm lời ta vừa nói —— Thánh vật thứ hai mà ta muốn lấy, không phải kim liên, mà là kim liên thánh nữ.”
Văn Thị Phi mỉm cười cúi xuống gần, tia kiềm chế trong mắt cuối cùng cũng bị phá vỡ, dục ý cuồn cuộn trong đôi huyết mâu.
“Ta đã thông truyền Yêu Vực, ba tháng sau, sẽ cưới yêu hậu của ta.”
“……?”
Tuyết Vãn chậm rãi lùi người lại: “Chúc mừng bệ hạ, không biết nữ tử nào của Yêu Vực, ờm, kiếp trước tạo —— phúc, nên mới có được vinh hạnh này?”
Mặc dù nữ tử trên giường nuốt lại chữ kia, nhưng Văn Thị Phi vẫn nghe hiểu.
Hắn cười giơ tay lên, nắm lấy cổ tay của Tuyết Vãn, kéo người về phía mình: “Đúng vậy, rốt cuộc kiếp trước thánh nữ đã tạo nghiệt gì, mà bây giờ lại rơi vào tay ta?”
Tuyết Vãn: “…….”
Sư thúc!!
Cứu con với!!!
(Hai)
Ban đầu trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi chạy trốn khỏi ma trảo cho Yêu Hoàng ở Phàm giới, không phải Tuyết Vãn không nghe hắn nói hắn muốn nàng thị tẩm.
Nhưng lúc đó nàng chỉ cho rằng hắn nói như thế vì muốn nhục nhã Thiên Cơ Các!
Tuyết Vãn chưa bao giờ nghĩ rằng, vị Yêu Hoàng sở hữu huyết mạch thánh Yêu Hoàng cổ duy nhất của Tam giới này, tốn công tốn sức bắt nàng về Yêu Hoàng Điện, chỉ vì một mục đích “đơn giản” và “mộc mạc” như thế.
Tuyết Vãn “cảm động” đến mức muốn khóc.
Nếu thánh nữ của Thiên Cơ Các gả vào Yêu Hoàng Điện, vậy không chỉ đơn giản là tội nhân thiên cổ, mà là tổ tiên của riêng hai phái Thiên Diễn Tông và Thiên Cơ Các cộng thêm lão tổ tông cội nguồn, có lẽ sẽ tức đến mức xách quan tài xuống U Minh để đánh chết đứa đồ tôn bất hiếu là nàng.
Ba tháng, nói dài cũng không dài, bảo ngắn thì cũng chẳng ngắn.
Điều này đặc biệt đúng với Tuyết Vãn ở Yêu Hoàng Điện. Nàng vừa cảm thấy nhật thăng nguyệt lạc dài đằng đẵng như ngồi trên chông, vừa cảm thấy mỗi ngày trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng.
Mắt thấy Yêu Hoàng Điện càng ngày càng trang hoàng cho hôn điển, rốt cuộc Tuyết Vãn không thể chờ được nữa.
Còn mười lăm ngày nữa là đến ngày tổ chức hôn lễ của Yêu Hoàng Điện, một đêm trăng tròn nào đó, cuối cùng Tuyết Vãn cũng đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng ——
Đầu tiên “dụ dỗ” Văn Thị Phi.
Sau đó cho hắn uống thánh dược.
Lừa lấy yêu hoàng lệnh.
Cuối cùng bỏ trốn.
Nói chung, thánh nữ của Thiên Cơ Các tuyệt đối không thể gả vào Yêu Hoàng Điện.
Kế hoạch thì đơn giản, nhưng thực hiện lại chẳng dễ chút nào. Hơn nữa, mặc dù Tuyết Vãn tự nhận mình thông suốt mọi chuyện trong Tam giới, nhưng ở phương diện “dụ dỗ”, đây hoàn toàn là lỗ hổng tri thức của nàng.
Nhưng nước đã đến chân, không thể kéo dài thêm được nữa.
Vì vậy, lợi dụng màn đêm của U Minh đã buông xuống, Tuyết Vãn rón rén lẻn vào tẩm cung trong chính điện của Yêu Hoàng Điện.
Đáng tiếc đến không đúng lúc.
“Ầm.”
Trong hồ tắm ở hậu điện tẩm cung, có tiếng nước chảy.
Chính điện của tẩm cung không có ai, hiển nhiên chủ nhân đang ở hồ trong hậu điện.
Tuyết Vãn ngập ngừng dừng lại.
Mặc dù Yêu Vực có điểm khác với cõi Phàm, nhưng khi đi tắm, chắc đều không mặc quần áo như nhau.
Hay là chờ Yêu Hoàng ra đi.
Tuyết Vãn nghĩ, tiếp tục rón rén đi về phía chiếc giường trong tẩm cung chính điện, nàng nghiến răng, thổi tắt ngọn đèn trên kim trản được chia thành nhiều phần, sau đó vén chăn trốn lên giường.
Không biết do giường của Yêu Hoàng quá thoải mái, hay trong điện tối tăm thoang thoảng hương thơm, Tuyết Vãn trốn dưới chăn vô tình chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã trôi qua bao lâu, khi nàng đột nhiên tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là muốn đứng dậy và nghe ngóng tiếng nước trong hồ tắm ——
Sau đó, Tuyết Vãn vừa vén chăn lên chợt khựng lại.
Bên cạnh giường, Yêu Hoàng với mái tóc dài hơi ướt đang uể oải dựa vào cạnh giường, cụp mắt nhìn nàng.
Giữa màn đêm, đôi huyết mâu tĩnh lặng.
Trái tim của Tuyết Vãn chợt hoảng hốt.
Đáng tiếc, sự tĩnh lặng biến mất ngay tức thì. Thấy nàng ngẩng đầu lên, Văn Thị Phi như tỉnh lại, hắn cúi đầu mỉm cười, giọng nói hơi khàn như thấm đẫm hơi ẩm trong hồ tắm.
“Thánh nữ làm gì vậy, tự tiến cử mình sao?”
“……”
Tuyết Vãn vừa định đứng dậy bỏ chạy theo bản năng, chợt nhớ ra điều gì đó.
Nàng chậm rãi rút bàn chân vừa chạm xuống đất lại.
“Nếu ta nói ta vào nhầm tẩm cung,” Tuyết Vãn ngẩng gương mặt trắng nõn vô tội lên: “Yêu hoàng bệ hạ có tin không?”
Yêu hoàng cực kỳ buồn cười, trong đôi huyết mâu hơi nổi lên gợn sóng: “Không tin.”
“Ôi, bệ hạ làm ta đau lòng quá.”
Vừa nói Tuyết Vãn vừa cúi đầu, chạm nhẹ vào trán, y phục đạo sĩ trong nháy mắt được thay thế bằng trang phục thánh nữ trắng muốt thêu hoa văn kim liên, mái tóc đen tuyền cũng xõa xuống vai nàng.
Một tia sáng vàng nhạt từ kim liên trên trán chui vào đầu ngón tay nàng, thoáng lóe lên rồi biến mất.
Yêu hoàng dường như không biết gì, đôi mắt sâu thẳm nhìn thánh nữ trên giường.
Không hề mảy may nhúc nhích.
Tuyết Vãn thầm nghiến răng, trong lòng mắng Yêu Hoàng nhất định có mưu đồ khác, nếu không, nàng như vậy vẫn không xem như là dụ dỗ sao!
Thế là thánh nữ thầm mắng một lát, nhưng vẫn chỉ có thể tỏ ra ngoan ngoãn điềm đạm ngẩng đầu lên, nhìn Yêu Hoàng đứng cạnh giường đang bất động nhìn nàng, ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn của nàng giơ lên.
“Yêu hoàng bệ hạ, ta cảm thấy hơi lạnh.”
“?”
Văn Thị Phi chậm rãi nhướng mày, nhìn nàng, từ đầu ngón tay cho đến cổ tay, sau đó không có phản ứng gì mà chỉ ngước mắt lên: “Nàng chắc chứ?”
“Ừm, thật sự lạnh lắm.”
—— Thời tiết ở U Minh Yêu Vực quỷ dị như thế này, hơn nữa ở bên cạnh ngươi hệt như ở cạnh một cái lò lửa khổng lồ, lạnh mới lạ ấy.
Tuyết Vãn chửi rủa trong lòng, đôi mắt trong veo, vô tội gật đầu.
“Nàng phải nghĩ cho kỹ.” Yêu hoàng thấp giọng cười nhẹ, đáy mắt như dấy lên yêu hỏa lạnh như băng: “Mặc kệ lý do của nàng là gì, bước qua một bước này, sau này nàng chỉ có con đường chết trên giường của ta.”
“……” Tuyết Vãn: “?”
Sư thúc, ở đây có biến thái.
“Chờ nàng nghĩ kỹ, sau này chúng ta ngủ cùng nhau cũng không muộn.”
Nói đoạn, Yêu Hoàng thật sự đứng thẳng người lên, xem ra muốn nhường lại tẩm cung của mình cho nàng.
Mí mắt của Tuyết Vãn giật giật.
Nàng đã bất chấp đến mức này, nên dù thế nào đêm nay nàng cũng phải lấy được yêu hoàng lệnh và rời khỏi Yêu Hoàng Điện trong đêm nay.
Thời gian gấp gáp.
Nghĩ như thế, thánh nữ quyết tâm liều mạng, nàng giơ tay nắm lấy tay Yêu Hoàng đang định rời đi.
“?”
Yêu hoàng xoay người lại.
Đôi huyết mâu càng thêm yêu dị mê hoặc trong bóng đêm.
“Nàng……”
Lần này Yêu Hoàng không thể nói hết câu.
Tà váy trắng như tuyết trên giường lướt qua, nữ tử nhào vào lòng hắn, hắn vô thức giơ tay ôm ngang hông nàng, sau đó cảm nhận được một nụ hôn ôn hương nhuyễn ngọc trên môi mình.
Một hạt ánh sáng vàng óng từ miệng nàng chui vào miệng hắn.
“Ầm ——”
Như có tiếng chuông hoang cổ chấn động sâu trong thức hải của hắn.
Cơn đau đớn như xé nát, nhưng lại không khiến bàn tay đang đặt trên eo nàng của Yêu Hoàng buông ra, Tuyết Vãn hơi ngạc nhiên nhìn hắn, song, trước khi nàng nhìn rõ biểu cảm của hắn thì đã bị hắn đè xuống giường một cách thô bạo.
Văn Thị Phi cúi đầu, nhìn nàng bằng ánh mắt cực nguy hiểm: “Nàng cho ta ăn cái gì?”
“Thánh dược của Thiên Cơ Các.” Tuyết Vãn kinh ngạc nhìn hắn: “Đây là thứ được truyền lại từ Tiên giới trước trận chiến Tam giới, với lượng thuốc ta cho ngươi dùng, tiên nhân cấp hơi thấp sẽ ngay lập tức hôn mê, ấy thế mà ngươi có thể có thể chịu đựng đến bây giờ? Yêu Hoàng bệ hạ thật lợi hại ——”
Chưa dứt lời.
Tuyết Vãn cảm thấy những ngón tay của người nọ đang nắm lấy cổ tay mình chợt trầm xuống, sau đó là một tiếng “bịch”.
Mắt của Tuyết Vãn chợt “tối sầm”.
Sau một lúc lâu, thánh nữ chật vật “bò” ra khỏi vật lớn đè lên nàng đến mức nàng sắp tắt thở.
Gian nan lùi đến cạnh góc giường, Tuyết Vãn mới quay đầu nhìn lại.
Dưới ánh trăng, một con tuyết lang to lớn xinh đẹp với bộ lông trắng như tuyết chiếm trọn cả chiếc giường, nó đang nhắm mắt, nhăn mũi, dường như đang rất nóng nảy trong mơ.
Tuyết Vãn ngây người một lúc.
Điều này…… quả thực nằm ngoài dự đoán.
Hóa ra nguyên hình của Yêu Hoàng trông như thế này.
Tuyết Vãn nghĩ, theo bản năng chạm vào hông mình ——
Đuôi tuyết lang màu bạc không ngừng quấn lấy eo của nàng trong khi đang ngủ, như muốn kéo nàng vào lòng hắn.
“!”
Tuyết Vãn lập tức hoàn hồn, không hề nghĩ ngợi mà nhảy xuống giường.
Trước khi bình minh đến, sau khi làm lộn xộn tẩm điện của Yêu Hoàng rốt cuộc tiểu thánh nữ cũng tìm được yêu hoàng lệnh. Cuối cùng, trước khi rời đi, nàng liếc nhìn bộ lông trắng như tuyết trên giường qua khe cửa.
“Yêu hoàng lệnh, hôm khác trả lại cho ngươi.”
“Nếu như ta quên…… Ừm, vậy ngã một lần khôn hơn một chút đi, Yêu Hoàng bệ hạ.”
(Ba)
Khi lần đầu tiên Tuyết Vãn trốn khỏi Yêu Hoàng Điện, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ lại trải qua chuyện thần kỳ này lần thứ hai.
Chỉ là lần thứ hai hoàn toàn khác xa với lần đầu tiên ——
Mặc dù đã trở về Thiên Cơ Các vài tháng, đứng trước điện Lạc Tuyết trên đỉnh núi Thiên Cơ Các, dường như Tuyết Vãn vẫn có thể nghe thấy giọng nói phẫn nộ của Yêu Hoàng vang vọng trên bầu trời U Minh ngày ấy, khi hắn đuổi theo nàng đến tận vực sâu thang trời U Minh.
“…… Tuyết Vãn!”
“Nếu hôm nay nàng dám bỏ đi, trong vòng ba năm, ta nhất định sẽ san bằng Thiên Cơ Các.”
Tuyết Vãn cảm giác mình cực kỳ oan uổng.
Nàng chỉ vì an nguy của bản thân mà thôi, hơn nữa khoảng thời gian ngắn trước kia, nàng từng nói sẽ dùng cách cũ để lừa hắn tiếp, trước đây hắn không tin, sao bây giờ lại tỏ ra như thể nàng là kẻ bội tình bạc nghĩa vậy?
Ngay cả những đệ tử Huyền Môn đi theo vị Yến sư huynh kia xuống U Minh cứu nàng cũng nhìn nàng bằng ánh mắt rất kỳ lạ.
Nhưng hình như nàng đã quên điều gì đó rồi.
Chắc là do mấy ngày trước bói một quẻ…… Chẳng lẽ chuyện mà lần này nàng quên có liên quan đến Yêu Hoàng sao?
Nhưng, quên rồi thì thôi vậy.
Sư thúc thậm chí còn giả chết để lừa nàng quay về chuẩn bị kế nhiệm chức các chủ, hơn nữa “Đoạn Thiên Cơ” vẫn chưa tìm được người kế thừa tiếp theo, dù nàng có làm thánh nữ hay không thì đều đã định sẵn không thể ở lại Yêu Hoàng Điện.
Người và yêu không chung đường, huống chi một người là thánh nữ, một người là Yêu Hoàng.
“Haiz.”
Trước điện Lạc Tuyết, theo tiếng thở dài của nữ tử, một đóa hoa mai rơi xuống.
Dưới mái hiên của điện Lạc Tuyết, Tuyết Lộ do dự sau đó đi tới: “Thánh nữ, sao ngài lại thở dài vậy?”
“Hửm?” Tuyết Vãn quay đầu lại: “Có sao?”
“Có, từ khi trở về đỉnh núi, ta chưa từng thấy người cười, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Làm gì có chuyện gì.”
Tuyết Vãn quay người lại, véo má của thị nữ, cong mắt mỉm cười: “Chỉ là hôm nay ta sẽ kế nhiệm chức các chủ, nghĩ đến chuyện sau này không thể xuống núi nữa, ta không khóc lóc đã là tốt lắm rồi đấy, biết chưa hả?”
Tuyết Lộ mím môi: “Cũng đúng ha.”
“Ầm ——!”
Chưa dứt lời, bên dưới núi chợt vang lên một âm thanh rung chuyển trời đất.
Toàn bộ dãy núi nơi Thiên Cơ Các tọa lạc dường như đang rung chuyển.
Tuyết Vãn biến sắc, quay đầu nhìn về phương hướng dưới chân núi.
Sắc mặt của Tuyết Lộ tái nhợt: “Sao thế? Tiếng gì vậy, sao, sao, sao lại đáng sợ như thế?”
“Là sơn môn,” Ánh mắt của Tuyết Vãn trầm xuống: “Bị cưỡng ép phá vỡ.”
“Nổ, nổ tung sơn môn?”
Nghe thế, Tuyết Lộ trợn tròn mắt: “Sao có thể…… Dù là mấy vị thái thượng trưởng lão còn sót lại của Huyền Môn cũng không thể nào làm được chuyện này trong khoảng thời gian ngắn mà?”
“Không liên quan đến Huyền Môn.”
“Vậy có thể là ai?”
“U Minh,” Tuyết Vãn thở dài: “Yêu Hoàng Điện.”
“——?”
Tuyết Vãn không có thời gian giải đáp từng thắc mắc của Tuyết Lộ, thần niệm của nàng khẽ động, đang định lách mình rời khỏi đại điện trên đỉnh núi, một bóng người bất thình lình xuất hiện trước mặt nàng.
“Sư thúc?” Tuyết Vãn giật mình: “Sao ngài lại đến đây? Bên sơn môn ——”
Chưa nói hết câu.
Tuyết Vãn không chút phòng bị, cơn gió thổi từ tay áo của Tuyết Hi Âm ập tới, nàng vô thức lùi lại một bước, trong lúc đảo mắt nhìn thoáng qua cửa điện hai bên, nàng giật nảy người.
Váy áo trắng như tuyết đột ngột khựng lại giữa không trung, sau đó chuyển hướng, gấp gáp lao ra ngoài.
Song, cuối cùng vẫn chậm một bước.
“Ầm ——”
Cửa chính của điện Lạc Tuyết đã đóng lại trước mặt Tuyết Vãn.
Ngay tức thì, vô số cấm chế kim quang không rõ đã bố trí bao nhiêu năm trỗi lên từ dưới đất, tụ hợp trên đỉnh điện.
“Sư thúc!” Giọng của Tuyết Vãn run rẩy.
“Thật không ngờ.” Ngoài điện, Tuyết Hi Âm cười khổ: “Trận pháp đề phòng con trốn xuống núi lại được dùng vào dịp này.”
Tuyết Vãn không lay động được cấm chế nên càng sốt ruột hơn: “Sư thúc, Yêu Hoàng Điện vì con mà đến, người thả con ra ngoài mới có thể cứu vãn được chuyện này!”
“Đừng ngây thơ nữa, Tuyết Vãn. Yêu Hoàng là kẻ thế nào, con nghĩ hắn bắt con xuống U Minh chỉ vì muốn trêu đùa con thôi sao?”
Tuyết Hi Âm giơ tay lên, một con ve sầu trong suốt như tác phẩm điêu khắc bằng băng chậm rãi xuất hiện trong lòng bàn tay ông.
Khi nó xuất hiện, những bông tuyết li ti bắt đầu rơi xuống trên bầu trời vô tận ngoài điện.
Tuyết Hi Âm nhìn chằm chằm vào con ve sầu nho nhỏ trong lòng bàn tay mình với ánh mắt phức tạp: “Chí hàn thiên thiền này vốn là vật trời sinh khắc chế yêu hỏa bổn mệnh của hắn, từ lâu ta đã biết, nếu hắn biết nó ở đây, Thiên Cơ Các nhất định sẽ rước lấy họa diệt môn.”
“Đây là thứ mà sư tổ trước khi lâm chung đã giao cho sư phụ trong trận chiến Tam giới, sau đó sư phụ truyền lại cho sư huynh, rồi sư huynh truyền cho ta……”
“Đây là hy vọng duy nhất để tu giả Phàm giới giết Yêu Hoàng, không thể đánh thức nó để giết hắn là do ta bất tài, nhưng ta sẽ không để nó rơi vào tay Yêu Hoàng.”
Trong điện, Tuyết Vãn sửng sốt biến sắc khi nghe những lời này.
Đương nhiên nàng nhớ, lần đầu tiên Văn Thị Phi bắt nàng về Yêu Hoàng Điện, hắn đã từng nhắc đến chí hàn thiên thiền, nhưng nàng không ngờ rằng nó chính là thứ khắc chế yêu hỏa của hắn.
Cho nên, khi hắn nói muốn tiêu diệt Thiên Cơ Các, là vì nó sao.
“Sư thúc, cho dù thiên thiền quan trọng đến đâu thì nó chỉ là vật chết, ngài ——”
Tuyết Hi Âm tức giận: “Thiên Cơ Các không có kẻ ham sống sợ chết, hôm nay, chúng ta cùng tồn cùng vong với chí hàn thiên thiền —— Nếu Thiên Cơ Các không còn, gánh nặng xây dựng lại sẽ đổ lên đầu một mình con! Nếu con dám chết, tiên tổ tiên sư của Thiên Cơ Các đều có khó lòng nhắm mắt! Con nhớ kỹ chưa!?”
“Sư thúc!”
Nhưng mà chẳng kịp chờ Tuyết Vãn khuyên tiếp, bên ngoài điện, hơi thở của Tuyết Hi Âm đã lướt đi, hướng thẳng đến hướng sơn môn, nơi yêu khí bốc lên tận trời.
Bên trong điện Lạc Tuyết, Tuyết Vãn lo đến mức sắc mặt tái nhợt, nhưng lại chỉ có thể nhắm mắt minh tưởng, hy vọng có thể mau chóng phá tan cấm chế của đại điện.
——
Sau một tuần trà (*).
(*) Khoảng 10 đến 15 phút.
Trên đỉnh núi chấn động dữ dội, cửa điện Lạc Tuyết ầm ầm mở ra.
Tuyết Vãn hơi thở gấp gáp, sắc mặt trắng bệnh, loạng choạng bước ra khỏi điện, chẳng thèm điều chỉnh hô hấp, nàng nhìn vòm mây trên trời bị yêu hỏa đốt đến mức đỏ rực, bóng dáng lao xuống đỉnh núi nhanh như chớp.
Lưng chừng núi, trước điện Thiên Cơ.
Trong số các đệ tử bị thương nặng của Thiên Cơ Các, số người tỉnh táo không còn nhiều lắm.
Giữa đám đệ tử hỗn loạn ngã xuống đất, trước đại điện, Tuyết Hi Âm với bộ râu trắng nhuộm đỏ máu bị thanh niên Yêu Hoàng mặc áo choàng như lửa kia bóp cổ nhấc lên.
“Tuyết, Vãn, ở, đâu?”
Phía sau, yêu hỏa như nuốt chửng trời cao, đôi mắt của thanh niên như nhỏ máu, đỏ rực đến mức đáng sợ.
Trên trán Tuyết Hi Âm nổi lên gân xanh, nhưng đôi mắt đã trở nên xám xịt.
Tuyết Vãn kinh hãi: “Sư……”
Từ còn lại không thể thốt ra.
Yêu Hoàng nghiêm nghị ngoảnh đầu lại, cũng ngay lúc đó, trong lòng bàn tay hắn, đầu của ông lão nghiêng sang một bên, tắt thở.
“——”
Chút huyết sắc cuối cùng rút khỏi gương mặt của Tuyết Vãn.
Nàng kinh hãi hoang mang nhìn chằm chằm vào thi thể của Tuyết Hi Âm trượt xuống đất khi Yêu Hoàng cứng nhắc buông tay ra.
Chưa kịp nhìn lại lần thứ hai, trước mắt nàng bị một màu máu che lại.
Văn Thị Phi nhíu mày, duỗi bàn tay đầy máu ra, ngập ngừng dừng lại trước mặt Tuyết Vãn.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng khóc.
Thế nên chợt quên đi lời nói hung ác đã đến bên môi, hắn vô thức hạ giọng: “Ta không giết……”
Từ “ông ta” vẫn chưa thốt ra.
Trước mặt Văn Thị Phi, thánh nữ đang đứng tại chỗ ngẩng đầu lên, kim liên trên trán hóa thành trâm dài, mũi trâm nhọn hoắc lạnh như băng nằm trong lòng bàn tay nàng.
Yêu Hoàng ngẩn ra, sau đó dùng giọng điệu căm phẫn cười lạnh: “Muốn giết ta sao? Nàng đánh giá mình quá cao, hay là muốn cả Thiên Cơ Các bồi táng cùng?”
Tuyết Vãn tỉnh táo lại.
Nàng ngước lên nhìn hắn với ánh mắt đau buồn, một lát sau, nàng khẽ cười.
“Ta biết ta không thể giết ngươi, nhưng ta phải thử.”
Nàng nắm chặt cây trâm, hô hấp dồn dập, nhưng khoảnh khắc trước khi ra tay, nàng bỗng dừng lại: “Văn Thị Phi.”
“?”
Đôi huyết mâu lạnh lẽo của Yêu Hoàng nhìn nàng.
“Chúng ta đàm phán một cuộc giao dịch đi.” Tuyết Vãn mỉm cười, y hệt tiểu đạo sĩ giảo hoạt mà hắn gặp lần đầu ở nhà trọ cõi Phàm.
Nàng cười như vậy trông cực kỳ xinh đẹp.
Văn Thị Phi vô thức né tránh ánh mắt của nàng: “…… Nói.”
“Ngươi không được giết thêm bất cứ người nào của Thiên Cơ Các.”
Văn Thị Phi cười lạnh: “Vậy nàng muốn dùng thứ gì để đổi, nàng có thể theo ta về Yêu Hoàng Điện sao.”
“Có thể.”
Văn Thị Phi ngẩn ra, nhìn sang.
Trong giây tiếp theo, đồng tử của hắn đột nhiên co lại, yêu hỏa phóng ra, cuộn trào mãnh liệt ——
Nhưng đã quá muộn.
Kim liên hóa thành trâm dài đâm vào tim của thánh nữ, sắc máu khuếch tán.
Tiểu đạo sĩ mỉm cười nhìn hắn.
“Ngươi có thể đưa thi thể của ta trở về.”
(Bốn)
Ngày hôm đó, yêu hỏa ở Thiên Cơ Các cuồn cuộn như nuốt chửng cả đất trời.
Sau đó, giữa yêu hỏa đầy trời, một tiếng ve kêu khe khẽ vang lên.
Trong bàn tay đang thắp lên yêu hỏa, chí hàn thiên thiền trong suốt từ từ sống lại, thức tỉnh, tiếp đó là một tiếng kêu gào thảm thiết như xé rách tim gan, nó trốn vào lòng bàn tay hiện ra hư ảnh hoang cổ yêu tộc của thanh niên.
Yêu hỏa dần bị băng hàn ăn mòn, nuốt chửng.
Cuối cùng chỉ còn lại một sợi, sau đó chui vào cơ thể trong suốt như băng của thiên thiền.
Giống như một vệt hổ phách trong suốt màu máu.
Trước điện Thiên Cơ, trên bậc thềm trắng như ngọc, chẳng biết từ khi nào đã loang lổ đầy máu. Mạn Đà La chập chờn quanh người thanh niên, máu chảy ra từ chiếc áo choàng màu đỏ máu của hắn, như U Minh Huyết Hà vô tận.
Văn Thị Phi nắm lấy con thiên thiền đã cướp hết yêu hỏa của hắn, đôi mắt dần mất đi màu máu an tĩnh một cách dị thường.
Hắn tìm nó vạn năm.
Chỉ vì muốn tiêu diệt thứ duy nhất có thể khắc chế yêu hỏa của hắn. Đến lúc đó, cả Tam giới này, sẽ không có ai làm gì được hắn.
Nhưng cuối cùng, khi tìm được nó, cũng chính là lúc hắn tìm đến cái chết.
Yêu Hoàng cảm thấy buồn cười, thế là hắn cúi đầu bật cười.
Bật cười, hắn bắt đầu ho ra một lượng lớn máu.
Máu nhuộm đỏ y phục của Tuyết Vãn khi nàng ngã vào lòng hắn. Gương mặt tái nhợt nhưng an tĩnh của nàng cũng bị máu tươi nhuốm bẩn.
Văn Thị Phi nhíu mày nuốt xuống ngụm máu đang trào ra, ngón tay run rẩy đặt băng thiền như ngưng tụ từ máu lên cánh môi của nàng.
Ngay tức thì, thiên thiền biến hóa.
Như dòng cam lộ trong suốt thấm vào môi nàng.
Sắc mặt của Tuyết Vãn chậm rãi hồng hào trở lại.
Văn Thị Phi vô vị nhắm mắt lại.
Màu đỏ trong mắt Yêu Hoàng không phải máu, mà là yêu hỏa, khoảnh khắc yêu hỏa tiêu tán hết, trước mắt hắn chỉ có một mảng màu máu điêu tàn.
Nhưng, vào giây phút ý thức sắp tiên tán, hắn vẫn biết rằng, lão già nằm trong vũng máu sau lưng hắn đang từ từ đứng lên, kinh ngạc khó hiểu nắm chặt trường kiếm, nhìn chằm chằm vào hắn.
“Sao vậy, tổ tiên của ngươi không nói cho ngươi biết, sau khi thiên thiền nuốt yêu hỏa sẽ có công dụng gì sao.” Yêu Hoàng cười trào phúng rồi ngã về phía sau, không chút kiêng dè, cũng không quan tâm đến hình tượng mà nằm trong vũng máu.
Hắn mở to mắt, đôi mắt không có tiêu cự nhìn máu màu dần tan thành mây khói trong đống đổ nát.
Thật lâu sau đó, trong vũng máu, một con tuyết lang chậm rãi biến hóa, biến mất.
——
Kể từ đó, Yêu Hoàng Điện trống vắng.
Mười ngày sau, kim liên lệnh thông truyền thiên hạ: Vô cương yêu vực đệ nhất Yêu Hoàng Văn Thị Phi, đền tội tại đỉnh núi của Thiên Cơ Các, thánh nữ Tuyết Vãn kế vị, trở thành tân các chủ của Thiên Cơ Các.
Tin tức truyền khắp thiên hạ, khắp chốn vui mừng.
Chỉ có điện Lạc Tuyết trên đỉnh núi Thiên Cơ Các, hôm ấy, tuyết rơi dày đặc.
……
Hai mươi năm sau.
Tuyết Vãn ngồi một mình bên gốc mai trong điện Lạc Tuyết.
Nàng thở dài.
“Xào xạc.”
Hoa mai trên đỉnh đầu rơi xuống.
Sau điện vang lên giọng nói bất đắc dĩ của Tuyết Lộ: “Các chủ, ngài đừng thở dài nữa, cây mai của điện Lạc Tuyết sắp trọc lóc vì ngài rồi.”
Tuyết Vãn nện một quyển tài liệu vừa dày vừa nặng vào chồng sách cao như núi bên cạnh.
Nàng lười biếng chống cằm: “Nếu muội thay ta lên đảm nhiệm chức các chủ chán chết, ta sẽ không thở dài nữa.”
“Ha ha.” Tuyết Lộ ló đầu ra khỏi cột hành lang hậu điện, mặt đầy tro bụi đen thui: “Ta làm các chủ thì ai nướng vịt cho ngài?”
Tuyết Vãn suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Có lý.”
“Vậy ta tiếp tục đi nướng…… Á!”
Tiếng hét chói tai suýt chút nữa dọa rơi tập hồ sơ trong tay Tuyết Vãn.
Nàng vỗ ngực: “Sao vậy.”
“Các chủ!! Ngài có thể trông chừng con chó trong điện của ngài không! Nó lại cướp vịt quay —— Vẫn chưa chín đâu!!”
“?”
Nghe thấy tiếng động, Tuyết Vãn ngoảnh đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một con “chó” khổng lồ trắng như tuyết đang ngồi xổm dưới gốc mai.
Chỉ có những chiếc răng nanh hung bạo ngoạm lấy chuôi vịt quay mới có thể thoán nhận ra một chút bản thể của nó.
Tuyết Vãn giơ tay cầm lấy vịt quay từ tuyết lang đang vẫy đuôi, sau đó đưa lên mũi khẽ hít hà: “Quả thật vẫn chưa chín.”
“Gâu?”
Tuyết lang bất mãn nhíu mày, cọ cọ vào lòng bàn tay nàng.
“Đừng, dính đầy dầu, bẩn chết đi được……” Tuyết Vãn vô thức lùi về phía sau để tránh.
“?”
Khoảnh khắc tiếp theo, tuyết lang tru lên, đẩy ngã Tuyết Vãn vào chồng sách chất thành núi bên cạnh. Đầu sói to lớn cố ý trêu chọc không ngừng cọ vào lòng của nữ tử.
“Ta không chê ngươi bẩn —— Đừng, đừng quậy —— Ta sai rồi ——”
Lông dài mềm mại của tuyết lang khiến cả người nàng ngứa ngáy, Tuyết Vãn cười đến không thở ra hơi, tiếng cười như trôi dạt vào biển mây trên đỉnh núi.
Trên đỉnh đầu một người một tuyết lang, gió nhẹ chập chờn, cánh hoa mai nhỏ nhắn rơi xuống.
Hệt như một cơn mưa tuyết long trọng và ấm áp.
Ngoài núi vẫn là dãy núi xanh biếc, mỗi năm thế gian đều có thêm một cảnh đẹp.
【《Cầu Ma》, Hoàn toàn văn.】
******
Đôi lời của editor: Mình không edit 6 chương của ngoại truyện 2, bạn nào muốn đọc thì có thể vào wikidich đọc bản convert nhé. Ngoại truyện 2 là câu chuyện ở thế giới song song, không liên quan đến chính truyện, chủ yếu là cơm tró của quả lựu nhỏ với lá phong thôi.