Câu chuyện gia tộc họ Chu - Chương 47-48
“Bài thơ này là do ta khổ tâm suy nghĩ mới có thể làm ra được, tại sao lại có người có thể làm giống hệt ta?”
Ánh mắt của Phương Vân lóe lên, thần sắc biến ảo liên tục, trong đầu hiện lên vô số ý niệm.
– Trương Anh, ngươi có biết người đứng thứ hai thi văn Nguyên Tiêu năm nay là ai không?
Phương Vân hỏi.
Trương Anh mờ mịt lắc đầu.
– Thi văn Nguyên Tiêu, trừ vị trí thứ nhất phải công bố ra ngoài. Còn người thứ hai, thứ ba có thể tự lựa chọn có công bố hay không. Theo ý của bọn họ thì không có công bố tên người thứ hai và thứ ba. Phương huynh, ngươi không sao chứ?
Hai người cũng cảm thấy Phương Vân có chút khác thường.
– Ta không sao!
Phương Vân khoát tay áo, không yên lòng. Trong lòng cũng đang nghĩ đến một khả năng khác: “Chẳng lẽ có người cũng trọng sinh giống ta? Nên lần thi văn Nguyên Tiêu năm nay đánh cắp bài thơ của ta?”
Từng khuôn mặt của các người quen biết ở kiếp trước không ngừng hiện lên trong đầu của Phương Vân. Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, lòng của Phương Vân an tĩnh lại: “Vào kiếp trước, ta cũng không có tiếng tăm gì, coi như là người có tâm thì cũng không thể trong nhiều sĩ tử thế kia mà chỉ chú ý đến ta. Hơn nữa, kiếp trước ta cũng không có tập võ, coi như có lấy được vị trí thứ nhất thi văn thì cũng không có nhiều người chú ý đên. Nếu như người này cũng trọng sinh giống ta, thì sự hiểu biết của hắn đối với ta chỉ trong bài thơ này thôi.”
Nghĩ tới đây, Phương Vân lập tức cảm giác được chuyện này cũng không có nghiêm trọng giống như mình nghĩ. Hơn nữa, nếu có người cũng trọng sinh giống mình thì cũng không có ảnh hưởng đến mình bao nhiêu. Càng nghĩ thêm, Phương Vân lại nghĩ đến một chuyện khác.
“Sau khi ta sống lại cũng có rất nhiều chuyên xảy ra. Đầu tiên là việc ta tu luyện võ đạo, tiếp theo là việc Dương Bưu chết ở khu săn bắn Đông Giao. Những điều này ở kiếp trước không hề xảy ra. Nếu như bây giờ rút dây động rừng thì sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra rồi đan xen lẫn nhau. Có lẽ, bởi vì ta cố gắng thay đổi vận mệnh của gia tộc cho nên vận mệnh của nhiều người đã thay đổi cùng với ta. Còn bài thơ của ta chắc cũng vì lý do này mà được người khác biết đến rồi làm ra ngoài.”
– Phương huynh, Phương huynh…..
Bên tai truyền đến tiếng gọi của Trương Anh, Chu Hân.
Phương Vân phục hồi tinh thần lại, đột nhiên cười nói.
– Trương huynh, Chu huynh, nếu như có lòng thì hãy mong thăm dò giùm ta một chút. Xem thử ai là người đạt được vị trí thứ hai cuộc thi văn, ta muốn cùng hắn kết bạn, gặp nhau một lần.
Trương Anh suy tư trong chốc lát:
– Nếu muốn tìm ra hai người này, chỉ sợ sẽ có chút ít khó khăn. Nhưng mà, chúng ta sẽ cố gắng hết sức giúp ngươi đi thăm dò .
Phương Vân gật đầu, không có nhiều lời.
Trương Anh cùng với Chu Hân cũng chỉ nấn ná trong chốc lát rồi chuẩn bị rời đi. Phương Vân nói với mẫu thân viết cho hai phong thư, đưa cho Trương Anh cùng Chu Hân mang về phủ phục mệnh. Lúc chia tay, ba người nói chuyện bàn bạc với nhau, đợi sau khi mùa đông qua đi sẽ cùng nhau đi lên mỏ rèn luyện.
Sau khi tiễn Trương Anh, Chu hân. Phương Hân lập tới về sương phòng, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Cả đời này, ta chỉ muốn thay đổi số mệnh cửa nát nhà tan! Nếu như có ai ngăn cản ý chí này của ta, cho dù hắn có thân phận gì, trọng sinh giống ta cũng được, mà Nhân Hoàng cũng được, ta cũng sẽ bắt hắn chết không chỗ chôn thân!”
Kinh nghiệm ở kiếp trước đã khắc sâu vào trong lòng của Phương Vân cái cảm nhận về thế giới này. Ở đây, chỉ có lực lượng mới có thể nắm vận mệnh ở trong tay mình. Chỉ có lực lượng cường đại thì cho dù đối thủ là người nào, cho dù có thân phận gì thì cũng chỉ là châu chấu đá xe, tự chịu diệt vong.
Liên tiếp mấy tháng sau, Phương Vân cũng chỉ ở trong Tứ Phương hầu phủ, toàn bộ tinh thần dành cho việc tu luyện, đánh sâu vào Trận Pháp cảnh.
Trong nháy mắt, mùa đông đã qua đi, bây giờ đã là mùa xuân.
………….
Thần Tiễn hầu phủ, ở trong luyện võ trường có một tên thiếu niên đang lấy khăn đen che mắt, tay trái mở ra một cái cung lớn, tay phải cầm dây cung, khi hắn đưa tay lên, trong tay đã có thêm ba cây tên dài.
Véo! Véo! Véo!
Mấy tiếng bắn cung vang lên, ba mũi tên bắn tán loạn ra, nhanh như lưu tinh. Sau khi bay được khoảng mười trượng, có hai mũi tên đột nhiên phân ra, vẽ một đường vòng cung trên không trung rồi chia nhau bắn ra hai mục tiêu khác.
Phạch! Phạch! Phạch!
Ba tiếng liền vang lên, ba mũi tên được người thiếu niên này bắn ra bắn trúng vào hồng tâm của ba mục tiêu.
– Chu Hân, chúc mừng! Thần Tiễn Tâm Quyết ngươi đã luyện thành rồi!
Trương Anh bước tới, vẻ mặt hưng phấn nói.
Chu Hân lấy khăn che mắt màu đen ra, nhìn ba mũi tên ở xa xa, trên mặt cười một chút.
– Lần này, rốt cuộc phụ thân đã chịu truyền tâm quyết gia truyền cho ta. Mặc dù không phải là tuyệt học đứng đầu phủ, nhưng đối với ta mà nói thì đã đủ rồi! Đúng rồi, Trương huynh, còn ngươi? Phụ thân ngươi có truyền tuyệt học Trung Tín hầu phủ cho ngươi không?
– Phụ thân truyền cho ta tuyệt học đứng thứ hai trong ‘Thiên Phủ Thập Nhị Sách’, Ngự Hạ Sách!
Trương Anh cười cười nói.
– Thật tốt quá!
Vẻ mặt Chu Hân vui mừng. Các vương hầu ở trong kinh thành ai ai cũng biết, Trung Tín Hầu có thể phát triển được như bây giờ không phải là vì vũ lực mà là hành quân bày trận, chiến thuật kỳ mưu. Trung Tín Hầu đem ‘Thiên Phù Thập Nhị Sách’ cho hắn, có thể thấy được người đã rất coi trọng hắn.
– Đúng vậy a, nói đến đây thì cũng nhờ có tiểu hầu gia. Nếu như không phải có hắn thì chỉ sợ ta còn phải nhận khuất nhục ở trong phủ, làm sao có thể có được vinh dự như bây giờ.
Nói đến tiểu hầu gia đúng là đang nói đến Phương Vân. Trương Anh Chu Hân đối với Phương Vân phải nói là cảm kích vô cùng, nên luôn gọi là tiểu hầu gia.
– Đúng vậy a, nếu như không phải nhờ hắn. Chỉ sợ hiện giờ ta cùng với mẫu thân hiện tại còn ở trong phòng chứa củi.
Hai người vừa nói cũng vừa cảm khái không thôi.
– Thiếu gia, thiếu gia…phu nhân kêu ta tới nói cho ngài biết, tiểu hầu gia Phương Vân tới phủ bái phỏng.
Hai người đang trò chuyện thì có một gã tỳ nữ ở sau vườn hoa, theo con đường đá chạy tới. Vừa chạy vừa lớn tiếng kêu. Mặt của nàng đỏ bừng, khẩn trương vô cùng.
– Phương huynh tới!
Chu Hân cùng Trương Anh nhìn thoáng qua, vui vẻ nói.
– Tiểu hầu gia ở đâu, mau dẫn chúng ta đi.
– Không cần, ta đã tới rồi.
Một thanh âm quen thuộc từ đàng xa truyền đến.
Trương Anh, Chu Hân nhìn lại nơi phát ra tiếng nói. Chỉ thấy ở sau đình đài xa, có hai bóng người đang tới. Cầm đầu là một người thiếu niên mặc áo gấm, tóc bó buộc lại, đó chính là Phương Vân. Mấy tháng không thấy, khí chất của Phương Vân bây giờ phiêu dật xuất trần, nhưng không mất đi vẻ trầm ổn. Còn bên người hắn chính là thế tử của Thần Tiễn hầ, Chu Viễn.
Chu Viễn lấy khoảng cách nửa bước chân, ở sau Phương Vân. Thái độ của hắn có chút nhún nhường, hết sức ra vẻ lấy lòng.
– Tiểu hầu gia, mời qua bên này. Chu Hân thường luyện cung vào buổi sáng tại luyện võ tràng. Tiểu hầu gia, nếu như không ngại thì mời ở lại phủ một thời gian. Trong phủ đã có chuẩn bị sương phòng thượng hạng, cái gì cần có cũng có cả. Mặt khác, nếu như tiểu hầu gia cần gì thì cứ nói. Chúng ta lập tức sẽ nói hạ nhân đi làm.
Chỉ mới có thời gian mấy tháng, nhưng thái độ của Chu Viễn đối với Phương Vân đã thay đổi, bây giờ cực kỳ cung kính! Hiện nay, ai cũng biết, danh tiếng của huynh đệ Phương gia tại kinh thành cực thịnh, Tạm không nói đến việc Phương Lâm đặc biệt được gia nhập cấm quân, chỉ nói đến việc Phương Vân được Vũ Mục tán thưởng đã làm cho các vương công quý tộc đến các phủ quan lại trong kinh thành không dám xem nhẹ vị tiểu hầu gia này. Chính là Chu Viễn, giờ đây khi nói chuyện cũng phải cực kỳ cẩn thận, không dám có chút xem thường.
– Ở lại thì không cần. Theo luật của Đại Chu thì các sĩ tử sau khi qua lễ trưởng thành, đợi sau khi mùa đông qua đi phải lên đường tới mỏ. Thời gian cũng đã tới rồi, ta tới là để thông báo cho Chu Hân.
Phương Vân khoát tay áo, lạnh nhạt nói.
Thần sắc của Chu Viễn khẽ lúng túng, nhưng cũng không dám tức giận.
– Nếu như tiểu hầu gia thấy không cần thì sau này có thời gian tới ngồi chơi trong phủ một chút cũng được.
– Đến lúc đó rồi hãy nói. Thế tử không cần khách sáo, lần này ta tới là vì Chu huynh mà đến. Có Chu Hân chiêu đãi ta là được rồi, thế tử nếu có chuyện khác cần làm thì cứ đi làm đi.
Phương Vân đối với tâm tư đắn đo của Chu Viễn hiểu rất rõ. Thử nghĩ xem, nếu như không phải là vì một phong thư của Vũ Mục thì không những hôm nay hắn không đón mình mà còn có những chuyện khác nữa. Nghĩ đến đây thì Phương Vân đối với Chu Viễn cũng không có nhiều cảm tình.
– Chu Hân, đệ tới đây.
Chu Viễn kêu Chu Hân ở xa xa, lúc này hắn mới khôi phục lại phong thái thế tử của Thần Tiễn hầu phủ.
– Ta giao tiểu hầu gia cho đệ. Chiêu đãi cho tốt, nhớ kỹ, không được chậm trễ,
– Đại ca, yên tâm đi. Đệ sẽ chiêu đãi tiểu hầu gia thật tốt.
Chu Hân cung kính nói.
– Uhm, tiểu hầu gia, ta cũng không quấy rầy nữa. Nếu có điều gì cần, cứ nói với hạ nhân, ta sẽ lập tức sai người mang đến.
Chu Hân xoay người lại, lúc đối mặt với Phương Vân thì lại tươi cười nói.
– Thế tử không cần khách sáo như vậy.
Phương Vân gật gật đầu, ba người nhìn Chu Viễn đi càng lúc càng xa, rồi mất dạng ở sau đình đài.
– Chỉ được mẫu thân che chở!
Trương Anh nhìn Chu Viễn ở xa, giễu cợt nói.
– Thôi, chuyện này cũng không trách hắn được.
Phương Vân cũng để tâm đến cảm giác của Chu Hân, thản nhiên nói.
– Đúng rồi, Phương huynh, sao ngươi lại tới đây vậy? Chúng ta còn định qua bái phỏng huynh đây.
Chu Hân vội vàng nói sang chuyện khác.
– Lâu như vậy rồi, ta cũng nên qua bái phỏng các ngươi. Cũng nên qua lại nhiều hơn, như vậy sẽ gia tăng thêm tình cảm hai nhà, thuận tiện kinh sợ Chu Viễn một chút. Mặc khác, đội ngũ hộ tống của triều đình đã ở ngoài cửa thành chờ rồi. Các ngươi tốt nhất là khẩn trương chuẩn bị hành lý rồi cùng đi.
Phương Vân nói.
Chu Hân lắc đầu:
– Ta cũng không cần chuẩn bị gì cả. Chỉ cần lấy theo vài bộ trang phục là được rồi.
– Vậy các ngươi cũng nên nhanh một chút. Lát nữa, chúng ta phải lên xe ngựa, theo quân đi đến mỏ thiết ở núi Ba Lâm!
Phương Vân cùng Trương Anh theo Chu Hân qua bái phỏng mẫu thân của hắn. Sau khi chuẩn bị xong, Chu Hân liền đeo một cái túi, một cây cung cùng một bó tên rồi đi khỏi cửa.
……
Ở ngoài kinh thành đã có hơn một trăm tên sĩ tử mới làm lễ trưởng thành đứng đó, cũng đã đông lắm rồi. Nhóm quân đội hộ tống các vị sĩ tử này là một nhánh quân trong tám đại cấm quân của triều đình: Thái Âm quân. Hơn năm trăm tên cấm quân dưới sự thống lĩnh của hai vị thống lĩnh, ngoài ra còn có hơn một ngàn tên lính bình thường.
Chỉ hơn một trăm tên sĩ tử mà được một đội quân như vậy hộ tống, phải nói là xa hoa vô cùng. Lúc Phương Vân, Chu Hân, Trương Anh tới thì có thể thấy ở trong đội ngũ cấm quân còn có mang theo Phá Thần Nỏ. Vũ khí như vậy nếu được sử dụng bởi cấm quân, một khi có cường giả Thoát Thai Cảnh tới thì cũng chính là tới chịu chết.
– Thật phô trương quá, chúng ta cũng chỉ có hơn trăm người thôi, đi đến mỏ mà cũng phải dùng Phá Thần Nỏ sao! Thật quá phô trương!
Thấy đội hình sâm nghiêm ở ngoài thành, Chu Hân âm thầm chắc lưỡi hít hà.
Phá Thần Nỏ vô cùng to lớn, phía trên là một mặt hình cung bắn tên, phía dưới là một cái rương sắt to lớn, bên trong là các cơ quan vô cùng phức tạp. Một cổ xe ngựa, chỉ có thể chở một Phá Thần Nỏ.
Sau mỗi chiếc Phá Thần Nỏ là một cấm quân, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt thỉnh thoảng quan sát bốn phía.
– Hộ tống chúng ta cũng chỉ là tiện đường mà thôi, còn việc chính chắc là hộ tống những thứ trong xe kìa.
Ánh mắt cỉa Phương Vân nhìn vào trong đội ngũ cấm quân, ở đó trên mấy cỗ xe ngựa màu xanh có vài cái hòm làm bằng đồng xanh. Khác với những cổ xe ngựa khác, những cỗ xe này có đến tám con ngựa kéo.
– Trong mấy cái hòm đó rốt cuộc có cái gì! Ngay cả cái bánh xe ngựa đó lún sâu vào trong đất đến như vậy.
Ánh mắt của Trương Anh vô cùng nhạy cảm, quét mấy lần lập tức phát hiện ra điều bất thường của mấy cỗ xe đó.
– Mấy người các ngươi, tới đây!
Đột nhiên bên tai truyền đến một âm thanh vang dội, một thống lĩnh cấm quân có làn da đen, uy vũ đi nhanh tới, trong tay của hắn có cầm một quyển sách.
– Mấy người các ngươi tên họ gì, là sĩ tử nhà nào?
=======
Chương 48: Chém Giết
– Phương Vân, sĩ tử phủ Tứ Phương hầu.
– Trương Anh, sĩ tử phủ Trung Tín hầu.
– Chu Hân, sĩ tử phủ Thần Tiễn hầu.
Ba người lập tức báo cáo tên họ cùng xuất thân của mình.
– Đi qua kia nhanh một chút, cả đội chuẩn bị lên đường rồi.
Thống lĩnh cấm quân nhìn thoáng qua Phương Vân, sau đó phất tay một cái, liền cho đi. Ba người cũng vội vàng tiến vào trong đội ngũ.
Chỉ chốc lát say, đội ngũ mấy ngàn người chậm rãi lên đường.
…….
Ở ngoài kinh thành có một ngọn núi cao xuyên vút qua mây. Đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy kinh thành ở xa xa. Lão quản gia Ngụy Duyên của Bình Đỉnh hầu phủ đang đứng ngạo nghễ trên đỉnh núi, hay tay hắn chắp sau lưng, toát ra một khí chất của một cao thủ siêu thoát tục trần.
– Bọn họ đã đi rồi! Các ngươi cũng hành động đi.
Ngụy Duyên nhìn đoàn xe ở xa, lạnh nhạt nói.
– Vâng, trưởng lão!
Mấy tên nam nử mặc áo đen che mặt, vô cùng cung kính nói. Nhưng những người này xưng hô với Ngụy Duyên không phải là ‘đại nhân’, mà là ‘trưởng lão’.
Ngụy Duyên nhàn nhạt phất tay.
– Đi đi, nếu như nhiệm vụ thất bại, bị cấm quân bắt được thì các ngươi cũng biết nên làm thế nào rồi đấy!
Mấy tên nam tử mặc áo đen vừa mới xoay người, nghe thấy vậy thân thể run lên, nhưng cái gì cũng không nói, bước nhanh đi.
………..
Mỏ thiết núi Ba Lâm ở trong Lương Châu. Từ kinh thành đến đó thì phải mất khoảng thời gian nửa tháng mới tới được.
Vô tri vô giác đã hơn mười ngày trôi qua, đoàn xe đã tiến vào trong Lương Châu. Trên đường đi, cảnh vật đẹp đẽ, sông núi hùng vĩ làm cho những sĩ tử chưa bao giờ ra khỏi kinh thành được mở rộng tầm mắt.
Bên trong buồng xe, Phương Vân đang nhắm mắt suy nghĩ, ngồi thẳng như núi, tay phải của hắn vung ra, một luồng khí xoáy quanh bàn tay hắn, ở ngay trung ương của đoàn khí xoáy ấy, có một tinh thể hình lục lăng đang chuyển động quanh.
Phương Vân căn bản không cần ngủ nghỉ, trừ việc cần phải ăn cơm, hắn cứ tu luyện suốt ngày. Từ khi đoạt được hai cuốn võ phổ Hám Thế Hoàng Quyền cùng với Tử Ngọ Lưu Tinh Công tại tết Nguyên Tiêu, Phương Vân đều đã học xong. Hám Thế Hoàng Quyền cùng với Tả Thanh Long Tham Trảo Bát Thế không khác lắm, đều là cùng ngọn nguồn chiêu thức, cho nên Phương Vân cũng không tốn nhiều tâm tư lắm. Phần lớn tinh lực của hắn đều tập trung vào Tử Ngọ Lưu TInh Công. Có tu vi là Khí Tràng đỉnh phong, cộng với mấy tháng khổ luyện, Tử Ngọ Lưu Tinh Công của Phương Vân cũng đã có chút hỏa hầu.
– Có sát khí.
Khổng Tước mặc một bộ áo giáp màu đen ở đối diện Phương Vân mở mắt ra, đột nhiên nói.
– Sát khí?
Phương Vân trầm tư một lát, đột nhiên cười lạnh.
– Bình Đỉnh hầu phủ rốt cuộc đã có hành động rồi. Lần này đi mỏ, có năm trăm cấm quân, hai tên thống lĩnh, còn có năm chiếc Phá Thần Nỏ trấn giữ, bản thân ta cũng muốn xem thử bọn họ làm sao giết ta được!
Nói xong, Phương Vân nhắm mắt lại, không hề để trong lòng chút nào.
Khổng Tước trong mắt hiện lên vẻ kinh dị, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Đi tới phía trước nữa là một khu rừng xanh um tùm. Đoàn xe dọc theo đường núi, chậm rãi tiến vào trong khu rừng.
An tĩnh, an tĩnh đến kỳ lạ!
Ngay lúc đoàn xe vượt qua được một nửa thì có dị biến phát sinh.
Hí hí!
Chiến mã kêu lên, từng bóng đen đột nhiên từ dưới đất chui lên, phi thân nhảy ra, đồng thời còn có những bàn tay đánh từng chiếc xe lại, đánh bay ra ngoài. Còn có người một chưởng lập tức đánh cả cỗ xe tan xác.
Ầm! Ầm! Ầm!
Một cỗ xe ngựa bay ra ngoài hơn mười trượng, ngã trên mặt đất, chia năm xẻ bảy.
– A, đau chết ta, chân của ta bị cán gãy rồi!
– Địch tập kích, chúng ta bị mai phục!
– Chạy mau!
…….
Đoàn xe vốn đang chỉnh tề, lập tức hỗn loạn.
– Lớn mật, cũng dám tập kích quân đội triều đình!
Chẳng ai ngờ là dưới nền đất lại có sát thủ mai phục. Nhưng cấm quân dù sao cũng là cấm quân, chỉ nghe thấy từng tiếng gió phát ra, mười mấy tên cấm quân ở gần lập tức lao về phía trước.
Trong đội xe, có bảy tám chiếc xe ngựa bị đánh bay đi, tạo ra một khu đất trống hơn mười trượng, lúc này có hơn hai mươi bóng người có hơi thở mạnh mẽ đứng ở trên đó. Những người này mặc áo đen toàn thân, khăn đen che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt, toàn bộ đều là trang phục của tổ chức sát thủ.
Mắt thấy có mấy tên cấm quân lao về phía trước, hai mươi tên sát thủ này lại không hề hỗn loạn chút nào. Trong đó có một gã nam tử cao lớn, dường như là thủ lĩnh của cả đám, ánh mắt quét qua một vòng, đột nhiên đưa ra một ngón tay, chỉ về chiếc xe ngựa mà Phương Vân đang ngồi, quát lên:
– Tám người cản ở phía sau, còn những người khác theo ta. Mục tiêu ở trong chiếc xe ngựa đó.
Bá!
Hơn hai mươi tên sát thủ lập tức phân thành hai đội, động tác vô cùng chỉnh tề. Trong đó có tám người đánh về phía các sĩ tử chung quanh, mà còn hơn mười tên sát thủ khác thì đánh về cỗ xe ngựa của Phương Vân.
Động tác của những tên này cực nhanh, tốc độ còn nhanh hơn so với cấm quân, lên xuống rất chỉnh tề. Rõ ràng những người này đã trải qua sự tu luyện đặc biệt về thân pháp.
– Ngăn cản bọn họ.
Các binh lính Đại Chu nhanh chóng kết thành trận pháp, nghênh đón những sát thủ này. Lúc này các binh lính Đại Chu đã cho thấy năng lực ứng biến, mặc dù chuyện xảy ra đột ngột nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại.
– Muốn chết!
Tám tên sát thủ hừ lạnh một tiếng, thân thể chấn động, từng luồng khí lãng toát ra ngoài, vô số bùa xám xịt hiện lên, lập tức phá tan đi chiến trận do những binh lính bình thường này hợp thành, mấy gã binh lính lập tức bị đẩy ra ngoài.
– Võ giả Trận Pháp cảnh!
Mấy cái này diễn ra rất nhanh, ở ngay đầu xe, hai gã thống lĩnh cấm quân cũng biến sắc. Thân thể thoáng động, hai gã thống lĩnh nhanh chóng bay tới.
– Bảo vệ các sĩ tử trước!
Một gã thống lĩnh hét lên. Nhiệm vụ chủ yếu của hành động lần này chính là bảo vệ các sĩ tử an toàn. Những sĩ tử này không phú cũng quý, nếu như chết quá nhiều thì khi trở về kinh, e rằng bọn họ sẽ bị hạ ngục hỏi tội, đón nhận sự tức giận của các quý tộc.
Các cấm quân nhanh chóng lao về phía trước, cũng bởi vì có mấy lời này của thống lĩnh cấm quân nên họ nhanh chóng chuyển qua tám tên sát thủ.
Phịch phịch!!
Tám tên sát thủ như hổ vào bầy dê, nhanh chóng xé toang lớp phòng ngự do các binh lính bình thường tạo nên. Mắt thấy những tên nàu sắp lướt qua phòng tuyến phòng ngự, lao tới các sĩ tử lần này tới mỏ rèn luyện, đột nhiên…..
Oong!
Một tiếng điếc tai vù vù vang lên, một mũi tên lớn như cây trượng mạnh mẽ như lưu tinh từ đoàn xe phía sau phát ra, phá tan đi nội lực hộ thân của một tên sát thủ áo đen, xuyên thấu qua thân thể của hắn, đóng đinh ở trên mặt đất.
Oong! Oong! Oong! Oong!
Lại liên tiếp có bốn phá thần nỏ bay ra, trong tám tên sát thủ áo đen lập tức mất đi năm người, chỉ còn lại có ba tên sát thủ vượt qua các binh lính bình thường, đánh úp về phía các sĩ tử đang hoảng sợ.
Trận Pháp Cảnh a, những sĩ tử này vừa mới tham gia lễ trưởng thành xong, cao nhất cũng chỉ là Khí Tràng cảnh. Nhìn ba tên sát thủ nhanh chóng lao đến, mấy tên sĩ tử này không khỏi biến sắc, sắc mặt tái nhợt, mặt xám như tro tàn.
– Giết bọn họ!
Ba tên sát thủ này vẻ mặt vô cảm, thân thể khẽ động, lập tức bay lên trời đánh về hơn mười tên sĩ tử ở gần đó. Giữa không trung, chỉ nghe thấy một tiếng rít như thủy triều, nội lực Trận Pháp cảnh từu ba người ngày cuồn cuộn quét ngang ra.
Vào lúc này, năm cỗ Phá Thần Nỏ vừa bắn xong, còn các cấm quân chưa tới kịp, mắt thấy hơn mười tên sĩ tử này sắp phải bỏ mạng tại chỗ. Đột nhiên…..
Rống!!!!!
Ở ngoài hơn mười trượng, ánh mắt của tên thống lĩnh cấm quân đang huyền phù tại không trung run lên, rồi đột nhiên há mồm rống một tiếng, phát ra một cỗ khí lãng vô cùng bá đạo. Cỗ khí lãng này cuồn cuộn quét tới, giống như Trường Giang và Hoàng Hà, xẹt qua hư không, đánh vào thân thể của ba tên sát thủ.
Phốc!
Ba tên sát thủ lập tức bị đánh trúng, thân thể run lên, một cỗ máu tươi lập tức từ các lỗ chân lông bắn tóe ra. Sắc mặt trắng nhợt rồi lập tức ngã từ trên không xuống, ba tên này đã bị vị thống lĩnh cấm quân đánh chết!
Được tám tên sát thủ vừa rồi kéo dài thời gian, còn dư hơn mười tên sát thủ thuận lợi tiến đến cỗ xe ngựa của Phương Van đang ngồi.
– Giết!
Một câu ra lệnh ngắn gọn, hơn mười tên sát thủ áo đen vây quanh xe ngựa, thân thể nhoáng lên một cái, lập tức đánh về buồng xe.
– Hừ!
Một tiếng hừ lạnh xoáy sâu tận xương tủy. Ngay lúc hơn mười tên sát thủ áo đen ập đên, thì bỗng nhiên xe ngựa bị chấn vỡ, một bóng đen mang theo cỗ hơi thở nguy hiểm từ bên trong gào thét đánh ra.
Phốc!
Thân thể Khổng Tước nhanh chóng quỷ dị, hiện ra bên cạnh một tên sát thủ áo đen, lưỡi dao sắc bén trong tay bắn ra, mang theo mùi vị tàn khốc cứa vào cỗ của tên sát thủ này. Tốc độ nhanh, căn bản không thể ngăn cản.
Phốc! Phốc!
Tiếng lưỡi dao sắc bén cứa vào máu thịt không ngừng vang lên, chỉ trong thời gian nháy mắt, Khổng Tước lập tức đanh chết hơn mười tên sát thủ, động tác gọn gàng, tốc độ không thể nào ngăn cản được.
Ngay lúc Khổng Tước chuẩn bị giết chết tên sát thủ cuối cùng thì một luồng lưu tinh màu đen từ trong xe bắn ra, lưu lại một vệt màu đen tại trong hư không, trong nháy mắt đã phá tan phòng ngự của tên sát thủ này, đánh thẳng vào lồng ngực của hắn!
Ầm!
Máu bắn ra, lồng ngực của tên sát thủ này nổ tan, ngay cả xương trắng hếu cũng bị chấn đi ra.. Tên sát thủ trợn to hai mắt, bất khả tư nghị nhìn vào phương hướng cỗ xe, thân thể lay động một chút rồi té rầm trên mặt đất.
Lúc này, Phương Vân ở trong xe sửa sang lại y phục, chậm rãi từ trong xe ngựa đi xuống, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Phần lớn đoàn xe đều an tĩnh lại. Mọi ánh mắt đều tập trung nhìn vào Phương Vân cùng Khổng Tước.
– Phương Vân, vị bên cạnh ngươi là người nào?
Đúng lúc này, một gã thống lĩnh Thái Âm Quân đi tới, nhìn Khổng Tước hỏi.
– Đây là hộ vệ của ta, từ hoang dã tới.
Phương Vân lạnh nhạt nói.
Thống lĩnh cấm quân chợt hiểu, thì ra là cao thủ tới từ trong quân! Khó trách!