Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Chương 1147 tuyệt đối không để cho người ta làm nhục!
- Home
- Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
- Chương 1147 tuyệt đối không để cho người ta làm nhục!
Đới Đình ngẩng mặt nhìn lên trời, nhìn thấy mấy ngôi sao lóe sáng trên nền trời, thở ra một hơi thật dài, sau đó xoay người lại quỳ lạy về hướng của người phụ nữ, mở miệng hô:
“Sư phụ!”
Người phụ nữ cười haha, tiếng cười thê lương vang vọng giữa rừng núi về đêm.
“Được rồi, quy tắc của Cát môn, trước khi vào cửa phải giết một người, đánh ra tiếng tăm. Hiện tại ta giao cho con nhiệm vụ đầu tiên, giúp Ân Oanh giết chết Lý Dục Thần”.
“Lý Dục Thần?”
Cả người Đới Đình đều run rẩy.
“Đúng vậy! Tất cả đàn ông đều đáng chết, nhất là họ Lý, cả đám người nhà họ Lý đều là một lũ bạc tình, ngụy quân tử!”, trong giọng nói của người phụ nữ mù lộ ra vẻ oán trách.
…
“Sư phụ…”
Ân Oanh gọi một tiếng, muốn nói lại thôi.
“Cái gì?”, người phụ nữ mù quay mặt lại, dùng cặp hốc mắt trống rỗng kia nhìn Ân Oanh.
“Sư phụ, đây là nhiệm vụ mà con đã nhận, hẳn phải là chính con tự mình hoàn thành nó. Chẳng phải người đã nói rồi sao, trước giờ Mặc giả đều là cô độc một mình. Kết bè kết đội giết người chính là ác phỉ giang hồ, không phải thích khách”.
“Hừ, con thế mà lại nhớ rõ”, người phụ nữ mù hừ lạnh một tiếng: “Không sai, Mặc giả, giày cỏ cột dây gai, độc hành trong giang hồ, trổ tài không để lại tên, giết người không để lại tung tích. Về sau, nhà họ Mặc biến mất, giang hồ gọi môn của ta là Cát môn”.
“Thế tại sao sư phụ còn phải…”
“Vấn đề là con giết được sao? Con đã ám sát tên đó ba lần, cả ba lần đều thất bại. Nếu như là trước đây, con đã phải tự sát ngay trước mặt tổ sư gia rồi! Con lại còn ngu ngơ hồ đồ đáp ứng cậu ta đi giết cậu ta thêm lần thứ tư, không giết được thì mặc cho cậu ta xử trí”.
“Sư phụ, lần này con bảo đảm, nhất định sẽ thành công”.
“Con lấy cái gì mà bảo đảm?”
“Con…”
“Hừ, lời nói suông vô căn cứ, bị người ta kích một tí đã dễ dàng tung ra lời hứa hẹn, chỉ một việc này thôi thì con đã không phải là một Mặc giả đủ tư cách rồi!”
Ân Oanh bị nói đến á khẩu không trả lời được, chỉ có thể uất ức cúi đầu.
“Ta hỏi con, nếu như con thất bại, tên kia muốn con làm kẻ thứ ba cho cậu ta, ngủ với cậu ta, còn thay đổi thủ đoạn bịp bợm làm nhục con, con sẽ làm gì? Con phải biết rằng, đàn ông không có kẻ nào là tốt cả!”
“Con… Nếu như con lại thất bại lần nữa sẽ đi chết ngay, tuyệt đối không để cho người ta làm nhục!”
“Ừ…”, người phụ nữ mù thở dài, giọng hòa hoãn lại một ít: “Ân Oanh, con là đệ tử mà ta đắc ý nhất, cũng là người duy nhất đi theo bên cạnh ta. Ta sẽ không để cho con chết, lần này để cho Đới Đính giúp con hoàn thành nhiệm vụ, cũng coi như là giúp Đới Đình nộp danh tiếng đầu tiên”.
Ân Oanh vẫn còn hơi do dự, nói: “Nhưng mà… Đây chẳng phải là phá hư quy tắc của Mặc giả hay sao?”
“Quy tắc?”, người phụ nữ mù cười lạnh: “Đối với người khác còn có thể nói quy tắc, nhưng đối với đàn ông họ Lý, đàn bà họ Cung, còn có đám không nam không nữ họ Nguyệt, đều không cần màng đến quy tắc!”
Người phụ nữ mù không biết lại nhớ tới chuyện gì, trở nên nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta từ trên người lôi ra một thứ, đặt trong lòng bàn tay.
“Ân Oanh, thứ này cho con”.
“Đây là…”
Ân Oanh thấy sư phụ mình cầm một cái nỏ bỏ túi nho nhỏ trong tay, nhìn cứ như đồ chơi của con nít, nhưng lại tinh xảo vô cùng.
“Đây là nỏ Huyền Cơ, trọng khí của nhà họ Mặc! Bây giờ ta truyền cho con, con dùng nó giết chết Lý Dục Thần”.
“Nỏ Huyền Cơ…”
Ánh mắt Ân Oanh lộ ra vẻ vui sướng, hai tay giơ ra cũng đang run rẩy.
“Sư phụ, nỏ Huyền Cơ là bảo vật trấn môn của Cát môn chúng ta, đồ nhi có tài đức gì, làm sao dám dùng loại thánh khí này!”
“Ôi, vốn dĩ tu vi của con còn chưa đủ, phải đợi thêm mấy năm nữa mới lại giao cho con, nhưng hiện tại con phải giết Lý Dục Thần, lại chỉ còn có một cơ hội cuối cùng. Nếu không thể giết chết cậu ta thì con sẽ phải nghe theo lời của cậu ta. Muốn con trái với lời thề, con nhất quyết không chịu, mà để con đi chết ta cũng sẽ không cho. Chỉ đành giao nỏ Huyền Cơ này lại cho con, dù sao sớm muộn gì thì cũng phải đưa cho con”.