Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc - Chương 43-44
Bờ biển lúc gần tối, gió nhẹ ấm áp, trời chiều một màu đỏ rực. Trên bờ cát, vô số nam nữ ăn mặc mát mẻ bước chậm. Không gian lãng mạn như vậy, là dành cho tình nhân đây mà!
Tả Tình Duyệt đi tới một nơi vắng vẻ. Cô về đây mới biết. Ba năm không trở lại, nơi cô lớn lên từ nhỏ cũng đã biến thành khu du lịch. Cô nhớ khi còn bé, trừ việc cô thích nhất là đánh đàn, chính là đến bờ biển này chơi đùa, lấy đá trên bờ quăng xuống nước.
“Tiểu thư, tôi có vinh hạnh ngồi cùng cô không?”
Tả Tình Duyệt khom lưng nhặt lên một viên đá, trên đỉnh đầu truyền tới thanh âm xa lạ làm cô ngẩn ra, nhìn lên thấy một người người đàn ông nhàn nhã đứng trước mặt mình, nụ cười trên mặt không có ác ý, chỉ là ánh mắt săn đuổi của anh ta lại làm cô thấy người này là có ý đồ.
“Thật xin lỗi, tôi thích một mình!” Tả Tình Duyệt lễ phép cự tuyệt, nhưng không chút nào che giấu vẻ xa cách trên mặt mình. Người đàn ông này là loại chuyên đi săn phụ nữ, nhưng cô sẽ không để cho mình trở thành con mồi của anh ta.
“Tiểu thư, tôi thật lòng. . . . . .” Người đàn ông nhìn thấy Tả Tình Duyệt xoay người đi, theo bản năng kéo tay của cô. Khi hắn nhìn thấy cô, ánh mắt liền không cách nào dời đi, cho nên liền theo cô tới nơi này. Cô tựa như trân châu mang lại cảm giác dịu dàng, lẳng lặng phát ra ánh sáng làm cho hắn không nhịn được muốn đến gần.
Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, đột nhiên nghĩ đến đêm tân hôn mình cùng với người đàn ông xa lạ… trong lòng trồi lên một tia ghê tởm, cô ghét người đàn ông xa lạ chạm vào thân thể cô!
“Anh buông tôi ra!” Tả Tình Duyệt giãy giụa, nhưng người đàn ông không có ý muốn thả, ngược lại bị cô cự tuyệt lại càng gợi lên dục vọng muốn chinh phục.
“Em đừng sợ tôi, anh chỉ là muốn làm bạn với em mà thôi, anh sẽ không đối xử tệ với em đâu.” Ý muốn săn mồi trong mắt của hắn ta càng ngày càng mãnh liệt nhìn Tả Tình Duyệt, bờ môi mê người kia làm cho hắn muốn thử ngay lập tức.
Miệng người đàn ông vừa nói muốn làm bạn, nhưng tay cũng không an phận dao động trên cánh tay của cô.
“Anh không buông ra, tôi sẽ la lên đó!” Tả Tình Duyệt uy hiếp, ánh mắt lập lòe bất định, bóng ma đêm đó lại bao phủ lấy cô.
“Em gọi đi! thử xem có người nghe hay không!” Người đàn ông cũng không ngụy trang nữa, tối nay, hắnsẽ phải đem đóa hoa lan này nhét vào ngực của mình, nhìn cô y phục đơn giản, ngọn lửa trong mắt hắn càng thêm cuồng liệt.
Tả Tình Duyệt nhìn một chút chung quanh, trong lòng không khỏi kêu rên. Nơi này quả thật yên tĩnh, trừ hai người ra, cũng chẳng có người nào khác, cô nên làm gì bây giờ? Cô hối hận đã tránh khỏi đám đông, một mình đến đây! Hiện tại dù cô gọi rát cổ họng, cũng sẽ không có người nghe.
Cô chỉ có thể tự cứu mình, Tả Tình Duyệt trấn định lại, trên mặt trồi lên vẻ tươi cười, “Anh đừng như vậy, anh buông tôi ra, chúng ta cùng đi một chút?”
“Đi một chút?” Người đàn ông nở nụ cười bỉ ổi, cái hắn muốn cũng không phải là đi một chút, hắn cũng không muốn buông tay cô ra, nhưng nụ cười của Tả Tình Duyệt làm cho hắn có chút thư giãn. Tả Tình Duyệt thấy hắn không buông tay, liền lôi kéo tay của hắn hung hăng cắn. Giây tiếp theo, người đàn ông kêu đau, Tả Tình Duyệt vừa được tự do lập tức co cẳng chạy.
“Con nhỏ khốn kiếp, chờ tao bắt được mày, xem mày chạy thế nào!” Người đàn ông thẹn quá thành giận, người phụ nữ này nhìn như vô hại, lại dám cắn mình!
Tả Tình Duyệt trong lòng khẩn trương không dứt, cảm giác được người đàn ông phía sau hướng mình đuổi theo, cách mình càng ngày càng gần.
“Con nhỏ thối tha kia!”
Đang lúc Tả Tình Duyệt cho là mình sắp bị hắn ta bắt được, cả người lại tiến vào một lồng ngực rộng rãi, giương mắt, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt đang tức giận……
Quyển 1 – Chương 44: Đao kỹ tuyệt mỹ
Tả Tình Duyệt như muốn hôn mê, từ lúc biết anh cho tới nay, cô nhìn thấy Cận Hạo Nhiên đều là một thân ưu nhã, chưa từng gặp qua biểu lộ của anh trong giờ phút này. Vẻ mặt của anh mặc dù kinh người, nhưng cô biết mình sẽ được an toàn!
Người đàn ông thấy Tả Tình Duyệt tiến vào trong lòng một người khác, cánh tay của người kia còn ôm chặt bả vai cô, càng thêm tức giận, “Mau buông bạn gái tao ra!”
“Bạn gái của anh?” Cận Hạo Nhiên thu lại bộ dáng ưu nhã ngày thường, thanh âm lộ ra lạnh lẽo, cảm nhận được Duyệt Duyệt run rẩy, trong mắt tức giận càng thêm nồng đậm. Nếu anh không tới kịp, có phải Duyệt Duyệt lại bị khi dễ?
Theo bản năng đem Tả Tình Duyệt ôm càng chặt hơn. Không biết vì sao, Tả Tình Duyệt cũng không ghét lồng ngực của anh. Trên người anh tựa hồ lộ ra một hơi thở hết sức quen thuộc đối với cô, dường như hai người từng là bạn bè nhiều năm vậy.
“Đương. . . . . . Đương nhiên là . . . . . Bạn gái tao!” Người đàn ông kia thấy ánh mắt kinh người của Cận Hạo Nhiên, trong lòng nhất thời hoang mang.
“Cận tiên sinh, tôi không phải. . . . . .” Tả Tình Duyệt vô tội nhìn anh, ánh mắt sắp khóc kia làm cho anh mềm đi, Duyệt Duyệt của anh, ai cũng không thể khi dễ!
Anh vỗ vỗ vai của cô trấn an, ánh mắt nhìn người đàn ông kia càng thêm sắc bén. Người đàn ông kia chột dạ, nhưng lại không muốn bỏ qua người phụ nữ như trân châu sáng chói mê người này, từ trong túi lấy ra một con dao nhỏ, chỉ vào Cận Hạo Nhiên, lưu manh hất cắm lên, “Tối nay cô gái này là của tao, thức thời thì cút ngay cho tao, bằng không dao găm trong tay tao cũng không có mắt đâu, nhất định làm mày chịu không nổi!”
Tả Tình Duyệt nhìn dao găm sắc bén, thở hốc vì kinh ngạc, theo bản năng nắm tay áo Cận Hạo Nhiên, nhìn vào mắt anh.
“Đừng sợ!” thanh âm Cận Hạo Nhiên trầm thấp trấn an cô.
Cận Hạo Nhiên trong mắt có chút khinh thường, đem Tả Tình Duyệt đẩy ra, nhìn người đàn ông kia, trên mặt nở nụ cười nhu hòa khiến tên kia càng thêm không có phòng bị, cho là Hạo Nhiên buông Tả Tình Duyệt ra là muốn rời đi, đắc ý nhíu mày, “Như thế nào? Nghĩ thông suốt rồi thì cút nhanh lên, muốn cùng tao giành. . . . . .”
Ai ngờ, lời của tên kia còn chưa nói hết, đã cảm giác được khoé mi đau xót, cũng chưa kịp kêu thành tiếng, trên cổ cảm giác được một hồi lạnh như băng, thân thể ngẩn ra. Bất ngờ nhìn thấy con dao nhỏ vốn vẫn còn ở trong tay mình lại đang chĩa vào ngay cổ họng của chính mình.
“Đừng. . . . . . Đừng. . . . . .” Người đàn ông sợ tới mức cả người run rẩy.
Cận Hạo Nhiên khóe miệng nâng lên ý khinh thường. Trong tay anh có mấy vật hình tròn (g3m: chắc là đá, lụm hồi nào ta?), mọi việc diễn ra nhanh đến nỗi làm cho người ta không thấy rõ xảy ra chuyện gì. Chẳng qua là thời điểm dao găm dừng lại, một hồi gió biển thổi qua, quần áo trên ngườitên kia hóa thành vải vụn bay xuống trên bờ cát.
Người đàn ông giương mắt nhìn lồng ngực trống, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, không thể nào tin nổi những gì vừa mới xảy ra. Hắn muốn chạy trốn, nhưng chân cũng không chịu khống chế, giống như là bị bùa chú, không cách nào nhúc nhích.
“Biết tôi làm nghề gì không?” Cận Hạo Nhiên trong mắt có chút tĩnh mịch. Anh sở trường dùng dao nhiều năm, mặc dù chuyên môn chính là khoa tâm thần cùng não bộ, nhưng ngoại khoa anh cũng có học lướt qua, không ai ngờ anh có thể dùng dao găm!
“Không. . . . . . Không biết. . . . . .” Người đàn ông chân mềm nhũn, nhất thời quỳ trên mặt đất, vẫn còn vì chuyện vừa rồi kinh hoảng không thôi.
“Tôi là bác sĩ, biết tôi đã rạch bao nhiêu thân thể người rồi không?” Cận Hạo Nhiên vuốt vuốt dao trong tay, ánh mắt bỗng chốc trở nên sắc bén, “Nếu để cho tao lại ở nơi này nhìn thấy mày lần nữa, lần sau sẽ không phải là quần áo đâu, mà là da thịt của mày!”
Người đàn ông như được đại xá, vội vàng biến đi, Cận Hạo Nhiên bỏ con dao trong tay, xoay người tìm Tả Tình Duyệt, lại phát hiện cô đang mở to mắt, há hốc mồm nhìn mình……