CÁC SƯ HUYNH RÕ RÀNG RẤT MẠNH, LẠI QUÁ PHẬN ĐIỆU THẤP - Xuyên Dịch - Chương 6 - Ngươi Chọc Bọn Hắn Làm Gì
- Home
- CÁC SƯ HUYNH RÕ RÀNG RẤT MẠNH, LẠI QUÁ PHẬN ĐIỆU THẤP - Xuyên Dịch
- Chương 6 - Ngươi Chọc Bọn Hắn Làm Gì
Triệu Minh hừ lạnh, “Đúng là vô tri không biết sợ, khó trách lại ngông cuồng như thế. Dù sao cũng là công chúa PTCQ, ta cũng nể mặt, phá hỏng cấm chế của ta, xin lỗi rồi bồi thường linh thạch là được.”
Khương Lăng lắc đầu, nói: “Chúng ta chỉ vô tình đi ngang qua, ở đây cũng không có chữ nào ghi đây là khu vực của ngươi, cũng không phải khu vực cấm phi hành, chúng ta sai chỗ nào?”
Nhận thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, Lục Nhã vội nói: “Khương Lăng sư muội, Triệu Minh sư huynh đã rất rộng lượng, ngươi đừng quá phận.”
“Ta quá phận?.. Ta không làm gì sai a.”
Khương Lăng nghiêm túc giải thích, mà lúc này Tề Lâm đứng bên cạnh khẽ nhíu mày, con ngươi màu vàng nhạt liếc nhìn qua những người ở đây, cảm giác thập phần hung hãn.
“Đi, không cần giải thích.”
Dứt lời, hắn cầm lấy tay Khương Lăng định dẫn nàng rời đi.
Triệu Minh không vui, “Tiểu tử, ngươi là ai, chưa nói rõ ràng đã muốn đi?”
Tề Lâm nhìn chằm chằm hắn, phảng phất như nhìn một con giun dế, “Tốt nhất ngươi nên lăn ra xa chút.”
Hắn vừa dứt lời, một đám đệ tử Thanh Dương Tông lập tức như ong vỡ tổ, “Thế nào, ngươi muốn động thủ sao?”
Triệu Minh sắc mặt cũng trở nên lạnh lẽo, “Tiểu tử, họa từ miệng mà ra, coi chừng cái mạng nhỏ.”
Khương Lăng nói: “Đây là phạm vi bên trong Thanh Dương Tông, đệ tử tông môn xảy ra chém giết sẽ bị xử lý!”
“Khương Lăng sư muội, chúng ta cũng không muốn như vậy, nhưng các ngươi không khỏi quá ngang ngược đi.” Lục Nhã cảm giác ý tốt của mình giống như bị chó gặm, lạnh giọng nói.
“Kẻ ngang ngược là các ngươi a?” Khương Lăng hỏi lại.
Mà lúc này, Triệu Minh ra lệnh một tiếng, đám người lập tức bao vây Triệu Minh cùng Khương Lăng.
“Cầm linh thạch ra đền bù, nếu không đừng mong rời khỏi.”
Hắn nhìn chằm chằm vào Tề Lâm, vẻ mặt lạnh lẽo.
Đột nhiên, Tề Lâm xuất thủ, hắn vung tay lên trước đám đệ tử, trong chốc lát, một chưởng ấn ngưng tụ, đè xuống muốn nghiền ép đám người.
Ầm ầm!
Giữa thiên địa xuất hiện một lực lượng quá lớn, dẫn đến không gian xung quanh chấn động, một cơn cuồng phong quét qua.
Đám đệ tử vây quanh hai người hoảng sợ, cảm nhận được lực lượng khủng bố, vội co cẳng chạy trốn.
Những tên không chạy kịp lập tức đứt gãy xương cốt.
Triệu Minh như gặp đại địch, xuất ra thần thông định ngăn cản, nhưng lại giống như châu chấu đá xe, bị lực lượng đánh bay, máu tươi điên cuồng phun ra, thân thể đập ầm ầm trên đất.
Lục Nhã đứng cách đó không xa, triệt để sợ hãi, vốn cho rằng tình huống sẽ nghiêng về một bên. Đúng là nghiêng về một bên, nhưng bên ta lại hoàn toàn bị nghiền ép, còn nữa, kẻ này là ai?
Khương Lăng kinh ngạc há hốc mồm, một chưởng của Nhị sư huynh thật quá lợi hại.
Quan trọng nhất là dường như rất nhẹ nhõm a, giống như hạ bút thành văn vậy, không tốn chút công sức.
Thực tế, nếu không phải nể mặt Thanh Dương Tông, một chưởng này của Tề Lâm đủ để đem phạm vi xung quanh năm dặm san bằng, diệt đi toàn bộ đám sâu kiến này.
Nhưng hiện tại hắn chỉ cảm thấy đám người này phiền phức mà thôi, còn chưa đến mức động sát tâm.
“Đi thôi.” Tề Lâm nói với Khương Lăng, không thèm nhìn đám người kia, quay người rời đi.
Lần này, không người dám cản.
Triệu Minh cùng đám đệ tử không dám hé miệng nửa lời, chỉ tuyệt vọng nhìn Tề Lâm.
Quá mạnh!
Rốt cuộc đây là ai?
Mặc kệ đám người sợ hãi, Tề Lâm dẫn Khương Lăng rời khỏi.
Đi được một đoạn, Khương Lăng không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi: “Sư huynh, hai người này đều là đệ tử TDP, lỡ như bọn hắn tìm đến thì làm sao?”
Tề Lâm nói: “Không sao, không ai dám tìm đến.”
Nhị sư huynh trả lời ngắn gọn, trong câu còn mang theo một vẻ bá đạo, Khương Lăng nhất thời nghẹn lại, nhưng trong lòng vẫn âm thầm lo lắng.
Ngộ nhỡ đánh con thì cha tới, Thanh Vân Phong nhiều người như vậy, so với Linh Khê Phong chỉ có sáu người, vậy chắc chắn mình ăn thiệt thòi a.
Về tới Linh Khê Phong đã là lúc trời chạng vạng tối, Linh Khê Phong bị ánh nắng hoàng hôn nhuộm thành màu vàng kim, từng chiếc lá cây giống như đang phát sáng.
“Sư huynh, chúng ta đã về!” Khương Lăng kêu lên.
Không lâu sau, Tam sư huynh đi ra, “Mau tới mau tới, sư huynh đã chuẩn bị bữa tối, còn có mấy món thịt hấp ngươi thích nhất.”
Chiếc áo trên người Tam sư huynh hiển nhiên đã bị mồ hôi thấm đẫm, vừa mới bận rộn một hồi, chiếc đầu trọc sáng loáng.
“Tạ ơn Tam sư huynh!” Khương Lăng đáp.
Tứ sư tỷ nói: “Thế nào, Nhị sư huynh dẫn ngươi đi Tinh Đấu Sâm Lâm, có gặp phải chuyện gì không.”
“Thấy một con yêu thú vô cùng lớn, to như thế này…” Khương Lăng khoa tay múa chân về hướng Tứ sư tỷ, dáng vẻ kích động giống như đứa trẻ.
“Nhị sư huynh không bắt nó lại để ngươi chơi đùa sao?” Nghe được Khương Lăng kể như vậy, Lâm Oản trêu ghẹo.
“Ây…” Khương Lăng tưởng tượng kích thước con yêu thú kia, nếu thật là đem bắt lại, còn chưa biết là ai chơi ai đâu?
Khương Lăng không quên chính sự, hướng phía Tứ sư tỷ hỏi: “Đại sư huynh đang làm gì?”
“Hắn đang dạy lão Ngũ làm đồ ăn trong viện.” Lâm Oản vừa nói vừa chỉ tới chỗ tiểu viện chỗ Đại sư huynh.
Khương Lăng lập tức chạy tới, định đem sự việc vừa xảy ra nói cho Đại sư huynh.
Trong nhà, Đại sư huynh quả nhiên đang dạy Nhị sư huynh nấu ăn, nhưng hắn lại nằm trên ghế, thỉnh thoảng nói, “Cho thêm chút muối, xào xong rồi…”
Khương Lăng đi đến bên cạnh Lâm Thiên, nhỏ giọng nói: “Đại sư huynh, vừa nãy trên đường trở về, chúng ta có chút xung đột với đệ tử Thanh Vân Phong.”
Lâm Thiên khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía nàng, “Thế nào?”
Khương Lăng đem sự việc vừa phát sinh kể lại một lượt, rồi chờ Đại sư huynh chỉ trích.
Lâm Thiên khẽ mỉm cười, “Ta còn tưởng rằng Nhị sư huynh của ngươi đánh phải đại nhân vật nào, chỉ là chút chuyện nhỏ này, không có vấn đề gì, nếu ngươi chưa hả giận, đi tìm Tứ sư tỷ hay Tam sư huynh ngươi, quay lại đánh hắn một trận, đánh đến khi nào thỏa mãn là được.”
? ? ?
Ban đầu Khương Lăng cho rằng đã chọc ra một vấn đề lớn, nhưng không nghĩ tới Đại sư huynh không chỉ không coi ra gì, còn muốn để mình gọi các sư huynh sư tỷ đi đánh hắn tiếp? ?
Đây là đệ tử nội môn Thanh Vân Phong a!
“Đi gọi các sư huynh sư tỷ của ngươi tới ăn cơm đi.” Lâm Thiên ngồi dậy, cũng không có ý định nói tiếp vấn đề này.
“A a, được.” Khương Lăng đi ra cửa sân, gặp phải Tứ sư tỷ ở đối diện, nàng còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, suýt chút nữa đâm vào Tứ sư tỷ.
“Ngươi nha đầu này ngơ ngơ ngác ngác, thế nào, có tâm sự?” Lâm Oản nhìn về phía nàng.
Khương Lăng lại kể lại chi tiết: “Vừa rồi Nhị sư huynh đánh một tên đệ tử nội môn Thanh Vân Phong, ta lo phong bọn hắn sẽ dẫn người đến trả thù Nhị sư huynh, nên mới báo lại với Đại sư huynh.
Nhìn tiểu sư muội trước mặt một vẻ ngây thơ đáng yêu, Lâm Oản bật cười: “Thanh Vân Phong… tính là cái gì?”
Cuồng như thế?
Lời nói Tứ sư tỷ hoàn toàn không đem Thanh Vân Phong để vào mắt, mặc dù đó là phong đứng số một số hai trong tông.
Nhưng các sư huynh sư tỷ đều nói như vậy, chắc hẳn là có lòng tin, Khương Lăng cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức buông lỏng.
“Ăn cơm! !” Thanh âm của tiểu cô nương vang lên trên đỉnh núi.
…
…
Một bên khác, Triệu Minh được Lục Nhã nâng đỡ đã về đến Thanh Vân Phong, xương cốt trên người gãy vài cái, miệng đầy máu, may mắn lần bị thương này không đem cả cái mạng ném đi.
Động phủ của đệ tử Thanh Vân Phong nối tiếp nhau, kéo dài từ trên xuống, vô cùng hùng vĩ, càng lên cao càng có địa vị cao.
Hắn chỉ bước đến sườn núi rồi dừng lại, rồi thông báo đệ tử canh giữ, tiếp đó đi đến phong chủ.
Phong chủ Thanh Vân Phong gặp Triệu Minh cùng Lục Nhã, kinh ngạc hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Nghe phong chủ hỏi thăm, Triệu Minh thêm mắm dặm muối kể lại, cho mình làm thành một vai đáng thương vô tội, quỳ xuống, “Xin phong chủ minh oan cho ta.”
Phong chủ Thanh Vân Phong nghe xong hỏi: “Ngươi chắc chắn hai người kia là đệ tử Linh Khê Phong?”
“Chắc!” Lục Nhã cùng Triệu Minh đồng thời gật đầu.
Phong chủ Thanh Vân Phong lại thở dài một tiếng, “Chọc ai không chọc, các ngươi lại đi đắc tội Linh Khê Phong?”