CÁ NÀY KHÔNG DỄ CÂU, MỘ NGẠN DƯƠNG ANH ĐỢI ĐẤY! - Chương 41 - Bắt tại trận
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Quan Thư Ân dựa đầu vào vai Mộ Ngạn Dương chậm rãi nói: “Nếu Vương Tiếu Phàm nhận hết tội, chẳng phải người đứng sau hắn ta Ân Tiểu Lam sẽ vô can trong mọi chuyện sao?”
Mộ Ngạn Dương trầm ngâm trong giây lát rồi cười khẽ:
“Vì vấn đề này mà em không vui?”
Đây không phải vấn đề hệ trọng hay sao? Nếu như Mộ Ngạn Dương biết chuyện kiếp trước của cô, thì anh sẽ có suy nghĩ như thế nào đây?
Ngày trước cô đã không ưa gì Ân Tiểu Lam, hiện tại càng thêm căm hận, chỉ muốn đập nát cái bản mặt lúc nào cũng tỏ vẻ yếu ớt của cô ta cho hả dạ.
“Pháp luận không định tội được cô ta, thì cũng có người xử lý.” Mộ Ngạn Dương nâng gương mặt cau có của Quan Thư Ân lên, nói ra những lời khiến cô vui vẻ.
Hai mắt Quan Thư Ân tự động sáng trưng, kích động chồm người qua:
“Ý anh là…?”
Mộ Ngạn Dương đỡ lấy eo Quan Thư Ân, ẩn ý sâu xa nói: “Có người còn hận cô ta hơn em nữa đấy.”
Quan Thư Ân mỗi lúc một lấn dần, cuối cùng ngồi cả lên đùi Mộ Ngạn Dương mà không hề hay biết, đầu óc cô xoay quanh câu nói của anh, đôi mắt lan tràn ý cười đậm sâu.
Có người thay mình làm chuyện xấu đương nhiên là rất tốt rồi, vừa không bẩn tay vừa có kịch hay để xem.
Thời gian chầm chậm qua đi, Quan Thư Ân chợt phát rác ra Mộ Ngạn Dương có điểm kỳ lạ.
Ánh mắt nóng bỏng cùng đôi bàn tay siết chặt eo cô đã chứng minh tất cả, người đàn ông này thế mà lại nổi lên dục vọng ở đây, trong không gian còn có người ngoài.
Anh không sợ bị lái xe chê cười?
Quan Thư Ân ngượng chín mặt, không hề thương xót đập mạnh vào bả vai anh: “Không biết xấu hổ.”
Ơ…?
Mộ Ngạn Dương hết sức oan ức nhìn Quan Thư Ân, ghé miệng sát tai cô nói vừa đủ để hai người nghe:
“Chỉ biết trách anh, em xem lại chân em đang đặt nơi nào?”
Theo câu từ anh nói, cô hạ thấp tầm mắt.
Em trai nhỏ của anh thế mà lại bị đầu gối cô chà đạp, đè xuống một cách không thương tiếc.
“Xin lỗi.” Quan Thư Ân biết mình là người có lỗi, nở nụ cười gượng gạo rồi nhanh chóng di chuyển xuống khỏi đùi anh.
Mộ Ngạn Dương giả bộ thắng giọng, tay liên tục chỉnh sửa lại bộ âu phục trên người, che giấu đi nội tâm gào thét.
Đoạn sau đó cả hai cùng im lặng, mỗi người quay mặt một hướng khác nhau, cho tới khi xe đi tới ngã tư, Quan Thư Ân mới cất lời:
“Chú ơi ở đoạn này rẽ trái, đưa cháu về biệt thự Quan gia.”
Người tài xế chần chừ, mắt nhìn vào gương chiếu hậu dò ý.
Mộ Ngạn Dương định cứ thế đưa tuột Quan Thư Ân về nhà mình, nhưng hiện tại cô đã đưa ra yêu cầu, anh không còn cách nào khác buộc phải làm theo:
“Chú làm theo cô ấy nói.”
Về tới cổng nhà, Quan Thư Ân len lén thăm dò người lái xe, sau đó nghiêng người qua vội vàng đặt lên môi Mộ Ngạn Dương một nụ hôn gấp gáp.
“Mai gặp lại anh.”
Nói rồi cô đẩy cửa bước xuống xe, lại không nghĩ ra người đàn ông nào đó cũng thong dong đi theo mình.
“Không cần tiễn em đâu, anh về đi.”
Ấy vậy Mộ Ngạn Dương lại cười đủng đỉnh, như một thói quen đặt tay lên eo cô:
“Anh có vài chuyện muốn nói cùng Quan Minh Hải.”
Nhớ tới anh trai còn đang vùi đầu vào men rượu, Quan Thư Ân không mảy may nghi ngờ dẫn Mộ Ngạn Dương vào nhà.
Thoạt đầu Mộ Ngạn Dương rất thành thật, cùng Quan Thư Ân chia tay trước cửa phòng Quan Minh Hải, nhưng tới khuya thì không phải như vậy nữa.
Lúc Quan Thư Ân đang thiu thiu chìm vào giấc ngủ, chốt cửa bất chợt bị xoay tròn, ngay sau đó dưới một lực tác động nhẹ cửa cứ thế mở ra.
Bước chân khe khẽ dựa vào ánh đèn ngủ mờ ảo tìm tới bên chiếc giường công chúa, chăn lông được vén lên cao cùng một phần đệm lún sâu xuống, cơ thể nhỏ bé mềm mại được cánh tay dài rộng ôm trọn, khảm vào lồng ngực.
“Ư…” Cánh môi đỏ mọng hé mở, phát ra tiếng kêu hệt như con mèo nhỏ, đầu Quan Thư Ân cọ cọ vào lồng ngực Mộ Ngạn Dương, tìm một tư thế thỏa mái nhất.
Nhìn cô quấn quýt mình như vậy, cánh môi Mộ Ngạn Dương vểnh lên, cúi đầu hôn xuống trán cô, vòng tay thêm siết chặt, ngữ điệu trầm ấm nói:
“Ngủ ngon.”
Màn đêm thanh vắng, vào những khoảnh khắc nhất định trên bầu trời lại khuyết đi một vài ngôi sao, mảnh trăng treo bên ngoài ô cửa sổ, chẳng đủ ánh sáng soi bóng đôi tình nhân khăng khít ôm nhau.
Một ngày mới bắt đầu bằng tiếng chuông báo thức, Quan Thư Ân mắt nhắm mắt mở vươn cánh tay lần mò.
“Tạch.”
Bỗng có bàn tay khác nhanh hơn cô tắt đi tiếng chuông báo phiền phức, Quan Thư Ân dừng lại động tác, chân gác lên vật nào đó cực ấm, chuẩn bị tiếp tục ngủ nướng.
Một phút, rồi hai phút qua đi, đôi mắt cô mở to nhìn chằm chằm vào gương mặt phóng đại đối diện:
“Mộ Ngạn Dương… anh vào đây bằng cách nào?”
Mộ Ngạn Dương ngái ngủ, thò tay vào trong áo ngủ Quan Thư Ân mò mẫm: “Ngủ thêm chút nữa đi.”
Quan Thư Ân không thể ngủ nổi nữa, cô đưa mắt nhìn cửa phòng rồi lại cửa sổ, điều cô quan tâm vào bây giờ là nhỡ ai đó phát hiện ra Mộ Ngạn Dương ngủ lại phòng cô thì sao?
Cô không những chưa chồng đã trao thân cho người ta, còn dẫn trai về nhà ngủ nữa, anh trai cô biết được đảm bảo mạng này của cô không giữ được.
“Đây không phải lúc ngủ, anh mau rời khỏi phòng em.” Quan Thư Ân kéo bàn tay làm càn trên ngực ra, mê mẩn làm một loạt các động tác khác nhau bí mật đưa Mộ Ngạn Dương ra cửa.
Mộ Ngạn Dương quần áo thiếu đi sự chỉnh tề, cứ thế bị Quan Thư Ân không thương tiếc đuổi đi, mặt anh phụng phịu ngoái lại gọi tên cô:
“Ân Ân.”
Quan Thư Ân cái gì cũng không nghe rõ, dùng lực đẩy lưng Mộ Ngạn Dương.
Cô kéo cửa, đang chuẩn bị vui sướng vì thành công xóa sạch dấu vết thì Quan Minh Hải từ đâu đó xuất hiện, ánh mắt săm soi đặt trên hai người:
“Đang làm gì vậy?”
Quan Thư Ân xanh mặt vội lép vào người Mộ Ngạn Dương, tránh đi cơn cuồng phong thổi đến: “Không làm cái gì cả, anh ấy qua tìm em đi ăn sáng.”
“Phải không?” Quan Minh Hải coi Mộ Ngạn Dương như kẻ trộm mà chất vấn.
Mộ Ngạn Dương không nhiều lời giải thích, dáng vẻ ung dung đặt vấn đề:
“Nói chuyện đi.”