CÁ NÀY KHÔNG DỄ CÂU, MỘ NGẠN DƯƠNG ANH ĐỢI ĐẤY! - Chương 40 - Vương Tiếu Phàm bị bắt
Cô không nhớ rõ bọn họ đã trải qua bao nhiêu lần cùng nhau, chỉ biết khi Mộ Ngạn Dương nghe được tiếng bụng cô réo liên tục mới chịu buông tha.
Quan Thư Ân ngồi vào bàn, ăn bữa cơm đầu tiên trong ngày đồng hồ vừa điểm năm giờ chiều.
Cơn đói khiến cô trở lên cáu bẳn, bất cứ hành động nào về sau của Mộ Ngạn Dương đều làm cô chướng mắt.
Giống như lúc này đây cánh tay anh vừa treo trên eo cô ngay lập tức bị hất văng ra, kèm theo đó là ánh mắt lạnh buốt sống lưng: “Mộ Ngạn Dương thành thật một chút cho em.”
Mộ Ngạn Dương tủi hờn dịch ghế ra xa, đôi mắt to tròn vè vè nhìn cô:
“Được rồi em ăn đi.”
Không có anh làm phiền, Quan Thư Ân nhanh chóng lấp đầy cái bụng trống rỗng.
Cơm no rượu say, yêu thương quay về cô quay sang nắm tay Mộ Ngạn Dương có ý rời đi: “Cũng muộn rồi em phải về đây, ra ngoài cả ngày rồi anh trai lại lo lắng.”
Mộ Ngạn Dương kéo Quan Thư Ân ngồi lên đùi mình, ngón tay quấn lọn tóc của cô chơi đùa, khóe môi tràn ngập ý cười nói:
“Giờ điều quan tâm của cậu ta không phải là em nữa rồi, em có đi cả tháng cậu ta cũng chẳng để ý đâu.”
Quan Thư Ân biết tỏng ý đồ của Mộ Ngạn Dương là gì, muốn dụ dỗ con gái nhà lành cùng anh qua đêm sao? Đồ cáo già, cô còn ở lại nữa sợ đến xương cũng chẳng nguyên vẹn đấy.
“Vậy thì em cũng phải về tắm rửa thay đồ, chúng ta chưa kết hôn nha ở chung không tiện.”
Mộ Ngạn Dương lặng im nghe cô nói, sau đó giống như rất phiền não lẩm bẩm:
“Bao giờ bố mẹ em về?”
Quan Thư Ân khoác tay lên cổ anh nghi hoặc: “Anh hỏi vấn đề đó làm gì?”
Mộ Ngạn Dương điểm nhẹ vào mũi cô một cái, nghiêm túc nói:
“Hai nhà gặp mặt bàn chuyện thông gia, xem ngày lành tháng tốt gả em cho anh.”
Quan Thư Ân cười tủm tỉm: “Anh nghĩ chuyện anh trai em và em họ anh thành không? Sau này biết phải xưng hô thế nào?”
“Đèn nhà ai nấy sáng thôi, mà anh chịu thiệt gọi cậu ta một tiếng anh cũng không sao.”
Mộ Ngạn Dương thể hiện quan điểm miễn sao lấy được Quan Thư Ân, những thứ ngoài nề không cần để ý.
Lúc anh chuẩn bị tiếp tục dụ dỗ Quan Thư Ân ở lại cùng mình, thì chuông di động đột ngột reo lên.
Anh để cô xuống rồi quay vào phòng ngủ nhấc điện thoại lên nghe.
Không rõ đầu bên kia nói gì, anh ậm ừ vài câu rồi ngắt máy.
“Có việc gì sao?”
Quan Thư Ân đứng ngoài phòng khách thấy Mộ Ngạn Dương trở ra với chiếc áo khoác trên tay, liền lên tiếng hỏi han.
Anh không chút giấu diếm gật đầu: “Phía công an báo đã bắt được Vương Tiếu Phàm rồi.”
Quan Thư Ân nghe xong không kìm được kích động, chạy lại ôm cánh tay Mộ Ngạn Dương mè nheo:
“Em đi cùng anh.”
Mộ Ngạn Dương đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu này của cô rồi, anh còn muốn tối nay được ôm cô ngủ nữa mà.
Nhận được cái gật đầu từ anh, Quan Thư Ân nhanh nhẹn cầm lấy chiếc túi xách bị lãng quên trên sofa, sau đó cả hai gấp rút tới đồn công an để nhận diện.
Tới nơi, vừa bước vào sảnh gương mặt phờ phạc của Vương Tiếu Phàm đập ngay vào tầm mắt Quan Thư Ân.
Cô nhìn hắn ta một lượt từ trên xuống dưới, vui mừng khi thấy kẻ hại mình khổ sở, mà càng vui hơn khi nghe nữ công an điều tra nói hắn ta đạp trúng bẫy thợ săn nên mới bị bắt.
Quan Thư Ân từng bước tới gần hắn ta, bộ dạng thiếu đòn tặc lưỡi: “Anh Tiếu Phàm suýt nữa làm em không nhận ra đấy.”
“Các người đừng đắc ý quá sớm, tưởng thế này đánh bại được tôi ư? Mơ tưởng.” Vương Tiếu Phàm vẫn nghĩ rằng bản thân một tay che trời, tự đắc không ai làm gì được mình.
Mộ Ngạn Dương khinh bỉ tạt gáo nước lạnh vào mặt hắn ta:
“Giống chuyện hai năm về trước anh cùng Ân Tiểu Lam dàn dựng sao? Vương Tiếu Phàm chui ra khỏi miệng giếng đi, bầu trời này rộng lắm anh không che nổi đâu.”
Vương Tiếu Phàm nhíu mày, hắn ta không ngờ Mộ Ngạn Dương lại có thể điều tra ra được vụ việc kia, vậy Ân Tiểu Lam của hắn phải làm sao bây giờ?
Hắn ta một lòng che chở cho Ân Tiểu Lam, chưa đánh đã tự nhận toàn bộ trách nhiệm về mình: “Mọi việc là do tao làm, cô ấy không biết gì cả.”
Gã đàn ông ngu ngốc, Quan Thư Ân thật muốn đánh thủng não tên này, đánh tới khi hắn tỉnh ngộ mới thôi.
“Đến chết cũng quyết bảo vệ cô ta? Vương Tiếu Phàm si tình quá người ta gọi là ngu đấy, sao anh không cưới cô ta luôn đi, hai người mới là xứng đôi nhất.”
Nhắc đến người thương, cảm xúc Vương Tiếu Phàm điên loạn gào lên:
“Quan Thư Ân.”
Quan Thư Ân có Mộ Ngạn Dương bảo hộ, càng thêm hung hăng bức dồn Vương Tiếu Phàm:
“Tôi nói không đúng? Anh bị cô ta cho uống thuốc tẩy rồi à? Anh đối với cô ta thế nào? Tình cảm anh trai em gái?”
Đương nhiên không phải anh trai, điều này lòng Vương Tiếu Phàm rất rõ ràng. Anh ta yêu Ân Tiểu Lam, yêu tới mức quên đi chính mình, nhưng do cảm giác mắc nợ cô ta đã khiến cho hắn không đủ can đảm giữ cô ta bên mình, một lòng nghe lời hậu thuẫn cô ta đạt được mục đích.
“Vương Tiếu Phàm có phải anh cũng đã từng được Ân Tiểu Lam cứu mạng?” Mộ Ngạn Dương đột ngột lên tiếng xen vào dòng suy nghĩ của Vương Tiếu Phàm.
Hắn ta không trả lời, dùng ánh mắt dò xét nhìn Mộ Ngạn Dương.
Thấy thế Mộ Ngạn Dương liền chắc chắn được suy đoán của mình là đúng, cả anh và Vương Tiếu Phàm đều bị cái gọi là bất chấp mạng sống của cô ta buộc chặt, hơn nhau ở chỗ anh đã thoát ra được còn gã ta thì chấp mê bất ngộ.
Hay cho một cô bé mới có năm tuổi đã có suy tính mưu mô đến vậy, chẳng trách vợ chồng nhà họ Vương phải gấp gáp trả cô ta về.
Đáng tiếc bọn họ vẫn phải hối hận, giá như chưa từng nhận nuôi cô ta thì tốt biết mấy.