Cá Mặn Tiểu Thiếu Gia - Lê Ngọc Diệp - Chương 102
Phó Gia Hiên có hơi không hiểu mà đi theo hắn, chỉ là vẫn không nhịn được nghi hoặc. Y hình như cũng đâu có chỗ nào không khỏe? Hay là Cố Văn Quân bị bệnh?.
Mãi đến khi ngồi đối diện với ông lão râu tóc bạc phơ kia, nghi hoặc trong lòng Phó Gia Hiên mới dần có lời giải.
Phó Gia Hiên vừa ngồi xuống, tay liền đã bị ông lão kia bắt lấy. Lão bắt mạch rất nhanh, nhanh hơn Triệu thái y rất nhiều.
“Trạng thái rất ổn định, hài tử phát triển rất tốt, cũng không có cái gì bất thường. Nếu có thể cứ như thế thuận lợi duy trì tới sáu tháng sau, ta nhất định có thể giúp các ngươi thuận lợi hạ sinh hài tử”.
Bắt xong mạch tượng của Phó Gia Hiên, lão thần y vuốt vuốt chòm râu bạc phơ của mình, sau đó đưa ra một cái khẳng định.
Cố Văn Quân nhìn vẻ mặt điềm tĩnh cùng tự tin mười phần kia của lão thần y, cục đá luôn đè nặng trong lòng hắn mấy tháng nay rốt cuộc cũng được dở xuống.
Trái ngược lại, Phó Gia Hiên từ đầu tới cuối đều đang ngơ ngác. Lời ông lão này nói, từ nào y cũng hiểu, nhưng hợp lại thành câu hoàn chỉnh, y lại nghe không hiểu.
Cái gì sáu tháng, cái gì hài tử, cái gì hạ sinh? Tại sao sau khi bắt mạch cho y xong, ông lão này lại nói ra mấy câu kỳ quặc như vậy? Hay là có gì đó nhầm lẫn chăng?.
“Ngài đây là đang nói…ta sao? Có phải có nhầm lẫn gì hay không? Ta xác thật là một nam nhân, hài tử rồi sinh con gì đó ta làm sao có thể?”. Phó Gia Hiên gượng cười xua tay.
Cũng không biết người này là người từ phương nào tới. Ngay cả y là nam hay nữ còn không phân biệt nổi, đã vậy còn dám nói hưu nói vượn như thế nữa. Chắc chắn là Thái y dỏm rồi.
“Ngươi còn chưa nói cho y biết?”. Lão thần y nhìn dáng vẻ như vừa từ trên trời rớt xuống này của Phó Gia Hiên liền không khỏi kinh ngạc quay sang hỏi Cố Văn Quân.
“Chuyện này thật ra quá mức khó tin, cho nên ta muốn nhờ thần y nói rõ hơn cho y hiểu”. Cố Văn Quân trịnh trọng gật đầu.
Ban nãy chẳng phải hắn đã đề cập đến chuyện nam nhân có thể mang thai rồi hay sao? Sau đó phản ứng của Hiên nhi như thế nào? Một chút tin tưởng cũng không có! Y cho rằng hắn đang đùa!.
Bởi thế cho nên Cố Văn Quân đưa Phó Gia Hiên đến đây, một là để thần y xem tình trạng của Hiên nhi, hai là cho Hiên nhi biết đây là chuyện thật, không phải đùa.
“Thật ra, nam nhân cũng có thể mang thai, nhưng đó là trường hợp thiểu số vô cùng hiếm gặp mà thôi.
Hơn nữa không phải nam nhân nào cũng là đồng tính luyến ái, cho nên trên thực tế rất khó nắm bắt được xác xuất nam nhân có thể mang thai là bao nhiêu.
Nhưng là, bản thân ta đã từng gặp qua, hơn nữa còn từng đích thân đỡ đ.ẻ, cho nên các ngươi cũng không cần quá mức lo lắng”.
Lão thần y từ lúc vào cung đến nay đều chưa từng mở miệng nói quá ba câu.
Nhưng không hiểu vì sao khi nhắc đến vấn đề này, lão lại đặc biệt nói rất nhiều, gần như là thao thao bất tuyệt. Hơn nữa trong khi nói còn sơ ý nói ra mấy câu mang tính chuyên môn như “xác xuất”,“đồng tính luyến ái”,…
Đây là những từ ngữ của hiện đại, Phó Gia Hiên có thể nghe hiểu, nhưng đối với người cổ đại như Cố Văn Quân thì chỉ hiểu được đại khái.
Nhưng giờ Phó Gia Hiên không có thời gian để chú ý đến mấy điểm khác lạ này. Trọng tâm mà y đặt tới chính là, theo như lời người này nói, thì y hình như đang…mang thai?.
Điều đầu tiên nảy ra khỏi đầu Phó Gia Hiên chính là hoang đường, quá mức hoang đường!.
Nhưng sau khi cẩn thận hồi tưởng lại một lúc chuyện của mấy tháng trước, Phó Gia Hiên lúc này mới giật mình nhận ra rằng, mọi biểu hiện của y khi đó, quả thực chẳng hề khác với nữ nhân đang hoài thai là bao.
Còn có, hiện tại bụng y đang to lên một cách bất thường, trong khi đó mọi bộ phận cơ thể khác đều không có dấu hiệu tích mỡ giống một người đang béo lên.
Cho nên nói, thứ tích ở bụng y lúc này không phải là mỡ thừa, mà là một tiểu bảo bảo, một sinh linh bé nhỏ, là hài tử của y và Cố Văn Quân?.
Phó Gia Hiên trước mắt tối sầm, y chỉ cảm thấy tam quan chính mình đang từng bước vỡ nát.
Cố Văn Quân cũng biết chuyện này rất khó tiếp thu, cho nên hắn chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh để Phó Gia Hiên từ từ tiếp nhận sự thận này.
Đêm hôm đó nằm ở trên giường, Phó Gia Hiên vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc của Cố Văn Quân, hai mắt cứ nhắm rồi lại mở, trằn trọc mãi vẫn không thể ngủ được. Trong đầu y lúc này chỉ còn lại mấy lời nói khi đó của lão thần y.
Ban nãy Phó Gia Hiên đứng trước gương thật lâu, nhìn phần bụng đã dần dần lộ rõ của mình, quả thực có muốn không tin cũng không được.
Phó Gia Hiên ban đầu còn hơi sợ hãi, y không biết hài tử khi đủ chín tháng mười ngày sẽ lớn như thế nào, hơn nữa y làm cách gì để có thể hạ sinh được hài tử đây?!.
Nhưng là, sau khi nghĩ tới đây là hài tử của y và Cố Văn Quân, nỗi sợ hãi trong lòng Phó Gia Hiên dần biến mất.
Trước đó đã hứa với Cố Văn Quân, nếu có thể, y sẽ sinh cho hắn một cái hảo hài tử. Việc này, Phó Gia Hiên chưa từng quên.
Gần ba tháng, hài tử đã đồng hành bên cạnh y từng ấy thời gian, nhưng tới tận bây giờ Phó Gia Hiên mới biết đến sự tồn tại của nó.
Nhớ lại những hành động nguy hiểm trước kia của mình, lòng bàn tay của Phó Gia Hiên cũng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Nhưng chung quy, cảm xúc của y sau khi đón nhận chuyện này chính là, ban đầu thì bàng hoàng kinh ngạc, sau đó là lo lắng bất an, rồi đến vui mừng hạnh phúc, sau cùng là vi diệu.
Y ngàn vạn lần không thể ngờ tới, loại chuyễn như vậy lại thật sự có thể rơi trúng đầu mình. Nhưng mà nghĩ lại thì, thế giới mà y xuyên qua cũng đủ huyền huyễn.
Chỉ riêng việc linh hồn một người hiện đại xuyên về cổ đại, hơn nữa còn mang theo kí ức kiếp trước mà trưởng thành đến tận bây giờ như y.
Nếu đem hai chuyện này ra so sánh, thì chuyện nam nhân mang thai cũng không phải rất khó tiếp thu.