Bước Đến Bên Anh Trần Thu Hà - Chương 11
Chương 11 Người khác không cần cô, tôi cần cô
Trần Hà Thu nắm mười ngàn đồng được gom từ chỗ này chỗ nọ cho đủ số, móng tay bấm vào lòng bàn tay thành hình trăng non: “Cha, con muốn nói với cha chuyện này” Trần Quảng Đông uống say khướt, gật gù hả hê, đi đường mà chân nọ đá chân kia,cả người toàn mùi rượu: “Gần nửa năm chẳng thấy mặt, lần này cho tao bao nhiêu tiền thế? Hai ngày nữa tao muốn qua Mỹ” “Cha qua Mỹ làm gì?”
“Bạn bè mời, không đi không được Trần Quảng Đông nhìn dấu tay trên mặt cô, ông ta ợ hơi đầy mùi rượu, cái mùi thối hoc chua lòm khiến Trần Hà Thu muốn mửa: “Có phải mày lại cãi nhau với Nguyễn Hoàng Phúc không? Ôi Trần Hà Thu à, mày nghe cha nói, có vợ chồng son nào mà không đánh nhau?
Bây giờ cả nhà chúng ta đều dựa vào Nguyễn Hoàng Phúc đấy, mày phải hầu hạ nó cho giỏi vào, có biết không?” Trần Hà Thu đột nhiên cảm thấy mệt quá chịu không nổi: “Cha à, con muốn nói với ba chuyện này đấy. Chỉ e con và Nguyễn Hoàng Phúc… sắp ly hôn rồi” “Cái gì?!”
Trân Quảng Đông hơi tỉnh rượu, ông ta trợn to mắt, chọc mạnh huyệt Thái Dương của cô: “Có phải mày bị ngu không? Tao gặp bao trắc trở mới khiến mày thành bà Nguyễn, bây giờ mày đòi ly hôn hả?” Trần Hà Thu nhằm nghiền mất: ‘Anh ấy vẫn luôn thích chị cả.” “Nhưng không phải chị cả mày chết rồi sao, nó thích thì cũng đâu thể lấy người chết làm vợ, càng không thể đám cưới với người đã chết… Nhìn mày được hơn chị cả mày, chỉ cần mày hạ mình thôi…” Nghe cha mình nói tràng giang đại hải, cô chỉ cảm thấy vô cùng mệt lòng. Lần nào.
cũng nói như vậy, bảo cô lấy lòng Nguyễn Hoàng Phúc để anh cho ông ta thêm nhiều tiền tiêu xài.
Trần Quảng Đông còn đang nói lắm nhám thì đã nghe ông bạn chơi bài ngồi cạnh đó ồ lên: “Ông Trần, đây là con gái ông à? Hình như hôm qua lên báo đó” Trần Hà Thu bỗng chột dạ Một người khác cũng làm như bừng tỉnh hiểu ra: “Đúng đúng đúng, tôi nhớ rồi, chính là cô ấy! Tôi nhớ hình xăm trên mặt cô ấy!”
Trần Quảng Đông nghỉ ngờ nhìn mặt Trần Hà Thu, nói mà mất vui: “Rốt cuộc là sao?” “Ấy trời ơi ông Trần, ông chưa biết hả? Ngày nào ông cũng khoe khoang con gái mình gả cho Nguyễn Hoàng Phúc của Tập đoàn Nguyễn Thị, thật ra cô ta chỉ là nữ nhân viên tiếp rượu mà thôi!” Trần Hà Thu hoảng hốt, muốn giải thích nhưng không còn lời nào để nói.
Sắc mặt Trần Quảng Đông trở nên u ám: “Mày tới quán bar tiếp rượu à?” “Cha, con không còn cách nào.
“Im miện: hà họ Trần này không có đứa con gái mất liêm sỉ như mày!” Trần Quảng Đông tức không chịu được, tiễn mấy người bạn chơi bài về, sau đó nằm tóc Trần Hà Thu và tát cô một cái: “Tao bảo mày làm bà Nguyễn cho tốt mày lại không làm, đi làm nữ tiếp viên! Có phải bị Nguyễn Hoàng Phúc.
phát hiện nên nó không cần mày nữa? Nói! Có phải không?!” Trần Hà Thu ôm một bên má, tuôn ra hết bao nỗi ấm ức: “Phải! Nguyễn Hoàng Phúc không cần con nữa, dù sao sau này con cũng không thể lấy được tiền, cha muốn đòi thì tới tìm chị hai đi!”
“Con nhỏ chết tiệt này, tao rất hối hận vì đã sinh ra đồ thối tha không biết xấu hổ như mày. Tổ tiên nhà họ Tiần là Vua tàu thủy, hiến hách cỡ nào! Mày bảo về sau tao làm thế nào có chỗ đứng trước mặt bạn bè hả?” “Đám bạn nhậu của cha, không cần cũng được!” Trần Quảng Đông trợn mắt nhìn: “Mày.
còn dám mạnh miệng à? Coi tao có đánh chết mày không.” Cái tát trong dự liệu cũng không giáng xuống, chỉ thấy Ánh Tuyết ăn mặc lộng lẫy như bà chủ nhà giàu đang dựa sát vào Trần Quảng Đông, dịu dàng nói: “Ông xã, đừng đánh nữa…
“Mẹ…” Trần Hà Thu cúi đầu gọi.
Trần Quảng Đông mất kiên nhẫn: “Bà tránh ra, nó là đứa sao chối! Vừa sinh nó ra tôi đã làm ăn thất bại, anh trai nó còn đang bệnh nặng nắm trên giường! Giữ nó lại trên đời có ích gì? Bây giờ còn lắm hỏng danh tiếng nhà họ Trần, chẳng bãng để tôi đánh chết nó cho sạch sẽ!” Ánh Tuyết ngăn cản Trần Quảng Đông, cúi đầu khuyên nhủ: “Dù sao nó cũng là con gái ông…”
“Tôi đã mất một đứa rồi, không sợ chết thêm đứa nữa!” *Ý tôi không phải vậy…” Ánh Tuyết nói đầy ngụ ý, ra hiệu cho ông ta nhìn mặt Trần Hà Thu: “Khuôn mặt này xinh xắn như vậy, đánh chết không tiếc à? Dù sao nó cũng đã tới quán bar tiếp rượu, không bằng để nó ở đấy luôn đi, còn kiếm thêm ít tiền..
Trần Hà Thu nhìn mẹ mình mà không sao tin nổi, họ điên cả.
Ha ha Vì tiền, cả nhà họ Trần điên hết rồi! Trần Quảng Đông cười khẩy: “Yên tâm, ao không đánh vào mặt!” Trần Hà Thu bị trói chặt hai tay lên trân nhà, cây roi trong tay Trần Quảng Đông quất ra từng tiếng vang ác liệt Bốp.
‘Đòn vang lanh lánh, nghe mà run cả da đầu.
Người vợ hợp pháp – Châu Phân cầm một nắm hạt dưa ngồi trên ghế sofa hóng chuyện vui. Năm xưa Ánh Tuyết ưỡn bụng đi từng bước vào nhà này, gây cho bà ta không ít phiền toái. Mẹ nợ con trả, bà ta ước gì Trần Quảng Đông quất chết Trần Hà Thu! Trần Quảng Đông uống rượu, hơi rượu mạnh tỏa ra, lực tay ông ta càng mạnh hơn.
Chỉ trong chốc lát, cả người Trần Hà Thu đã phủ đầy vết roi đan xen chẳng chị.
Ánh đèn trước mắt trở nên mơ hồ. Trước.
khi mất ý thức, Trần Hà Thu tự giễu mình.
Cuộc đời cô đúng là thất bại, không bằng chết đi cho xong.
Nhà họ Trần, nhà họ Nguyễn – một nhà coi cô là công cụ kiếm tiền, một nhà coi cô như kẻ thù, thiên hạ này đã sớm không có chỗ cho cô nương nhờ.
Có lẽ cha nói không sai, cô đúng là trời sinh mang đến xui xẻo, chẳng những hại mình mà còn hại người khác.
Không biết ngủ mất bao lâu, trong lúc nửa mê nứa tỉnh, dường như cô nghe thấy tiếng người nói chuyện.
“Anh Lê, cơ thế cô gái này vô cùng suy nhược, chỉ e phải năm viện điều dưỡng một thời gian” “Tôi biết rồi, hãy dùng loại thuốc tốt nhất, mọi chỉ phí cứ để tôi thanh toán.” “Anh yên tâm, chúng tôi sẽ làm hết sức” Trần Hà Thu cử động ngón tay mới cảm thấy mu bàn tay mình vô cùng lạnh lẽo, thuốc từ ống chích chảy vào mạch máu trên mu bàn tay cô, cả bàn tay đều sưng phù hơn.
Rét lạnh khiến răng cô run cầm cập, cô gập.
đầu gối và cuội mình thành một cụm nho nhỏ, giống như đứa trẻ trong bụng mẹ vừa yếu ớt vừa tội nghiệp.
Lê Anh Huy bị hình ảnh cô đang ngủ mơ.
màng mà vẫn nhăn mày làm cho phiền lòng, quá giống.
Thật đấy, giống quá.
Không chỉ vẻ ngoài, ngay cả cái kiểu đang trong hoàn cảnh xấu mà vẫn quật cường không chịu thua, bướng binh giấy giụa như con thú nhỏ.
Lòng anh ta như được sưởi ấm, hóa.
thành một dòng suối mát lành.
Anh†a nghiêng người, đặt một nụ hôn mềm mại xuống ấn đường cô, giống như giọt sương đính trên áng mây.
Lông mi rậm như hai chiếc quạt nhỏ đang run lẩy bẩy, cô mở mắt để lộ đồng tử màu trà và ánh mắt hoảng hốt bất lực.
Lần môi khẽ mở: “Anh Lê…” “Ừm. Vinh hạnh quá, cô còn nhớ tôi là ai.” Lê Anh Huy ngồi xuống bên giường bệnh, đưa tay thăm dò nhiệt độ trên trán cô: “Cuối cùng đã hạ sốt tồi” Trần Hà Thu bị sốt đến mơ hồ, trong cơn mê thường cảm thấy có chỗ nào đó không.
ổn. Nhưng nụ hôn vừa rồi của anh ta quá ấm áp đầy tình thương khiến cô không nố từ chối, giống như truyện cố tích hồi nhỏ vậy, hoàng tử hôn cho công chúa tỉnh giấc.
Thế nhưng câu tiếp theo của Lê Anh Huy lại khiến truyện cổ tích biến thành phim xã hội đen Hồng Kông: “Xin lỗi, tôi ra tay hơi nặng, cha cô… đang được cứu chữa trong phòng giải phẫu” Trần Hà Thu cảm thấy đầu óc mình như.
hóa thành hồ nhão, suy nghĩ rất lâu mới hiệu hàm ý của anh ta. Cô ngồi bật dậy, lại động ới vết thương trên người: “Cha tôi, ông ấy.
á.” Lê Anh Huy thở dài, đẩy cô nằm xuống, dùng chăn bọc kỹ càng: “Hoa Hồng, người khác không cần, tôi cần cô. Sau này cô theo tôi đi, tôi sẽ đối xử tốt với cô.”