Bình Dương Công Chúa - Tác giả: Thanh Duy - Chương 34: Trận đánh đầu tiên
Nhưng Thẩm Hiếu không sợ, không có nghĩa người khác không sợ. Đám lính chỉ được điều động tới mang lương về, không phải tới đánh nhau, nhìn thấy đao quang kiếm ảnh, nhất thời không dám động đậy.
Thôi Tiến Chi lập tức từ trên ngựa nhảy xuống, phía sau y hai mươi thân binh cũng xuống ngựa. Lưỡi đao bóng loáng, chỉ vào mấy tên lính đứng như tượng.
Thôi Tiến Chi đến bên một chiếc xe chở lương, đẩy tên lính giữ xe sang một bên, giơ kiếm cắm phập vào bao lương thảo. Khi y rút kiếm ra, thóc từ trong bao đổ ra như suối, lại cũng giống máu tươi chảy ra khỏi cơ thể.
“Kiếm của bản quan không có mắt, ai còn dám lộn xộn, thứ bị đâm tiếp theo sẽ không còn là bao lương nữa đâu!”
Năm trăm tên lính nghe xong lại như bị hạ cổ, dừng lại toàn bộ động tác, ngay cả hít thở cũng nhịn xuống.
Đó là đích tử của Thôi Quốc công, dòng máu chảy trong người y là của tướng lĩnh nơi xa trường, giết người như rả ngạ. Không ai dám động đậy nữa.
Thôi Tiến Chi thấy thế, giương mắt nhìn lại Thẩm Hiếu đứng trên bậc cao, cười lạnh một tiếng.
Đám người này đến đao còn không dám lấy ra, lại dám ở trước mặt y và thuộc hạ cướp lương đi ư?
Coi Thôi Tiến Chi ăn chay niệm phật đấy à!
Thẩm Hiếu đứng im trên bậc cao, chỉ lẳng lặng đối mắt với Thôi Tiến Chi. Ngay lúc Thôi Tiến Chi cho rằng chàng cũng bị dọa sợ, Thẩm Hiếu bỗng vén vạt áo.
Chàng cất bước đi xuống bậc thang, đi tới trước mặt Thôi Tiến Chi.
“Hạ quan động rồi đấy, Thôi đại nhân, ngài muốn giết ta sao?”
Gương mặt hao gầy không có một chút biểu cảm, không tỏ ra dù chỉ một tia sợ hãi.
Thôi Tiến Chi híp mắt, siết kiếm trong tay.
Y không ngờ Thẩm Hiếu lại có can đảm như vậy.
Thẩm Hiếu thấy vậy cười lạnh một tiếng:
“Thôi đại nhân, nếu ngài không dám giết ta, còn xin nhường đường, đừng cản hạ quan mang lương thực đi!”
Nói xong, Thẩm Hiếu vung tay lên, gằn giọng ra lệnh: “Tiếp tục chuyển lương.”
Đám lính mới vừa rồi còn ngây ra như phỗng, lúc này thấy Thẩm đại nhân có can đảm như vậy, đến Thôi đại nhân cũng không dám động đến chàng, lá gan lớn hơn. Một đám hoàn hồn lại, cần sắp xếp thì sắp xếp, cần đẩy xe thì đẩy xe.
Hai mươi thân binh tay cầm đao, lại không biết có nên ngăn hay không. Thân binh do dự nhìn về phía Thôi Tiến Chi.
Thôi Tiến Chi sắc mặt xanh mét.
Hay cho Thẩm Hiếu ngươi!
Thôi Tiến Chi nghiến răng, nói:
“Thẩm Hiếu, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng. Hiện tại kêu thủ hạ của ngươi dỡ hết lương thực trả lại điền trang, chuyện đêm nay ta có thể bỏ qua!”
Thẩm Hiếu nghe vậy không đáp, cười nhếch miệng.
Ánh đuốc chiếu rọi trên sườn mặt gầy của chàng, toát ra tư thế thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.
Thôi Tiến Chi nhìn ra, thanh âm càng thêm lạnh:
“Thẩm Hiếu, ta hỏi ngươi lần cuối, đêm nay ngươi nhất định phải cướp lương đi?”
“Nhất định phải cướp.”
“Nếu như vậy, ngươi cũng phải cướp?”
Thôi Tiến Chi nâng kiếm lên, chĩa vào ngực Thẩm Hiếu, mũi kiếm đè xuống quan bào của chàng tạo thành một cái hố nhỏ.
Thẩm Hiếu chỉ cần động đậy, lưỡi kiếm sắc bén có thể xuyên qua y phục, đâm vào tim chàng.
Năm trăm lính tráng ban nãy mới lấy lại khí thế, chứng kiến cảnh này, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, cũng không dám nhúc nhích. Sợ mình động một cái, lưỡi kiếm kia sẽ ghim vào cơ thể.
Thẩm Hiếu rũ mắt, nhìn mũi kiếm trước ngực. Lưỡi kiếm phản xạ ánh đuốc, lóe lên đâm vào mắt chàng đau đớn.
Chàng bỗng giơ tay, chậm rãi kẹp lấy lưỡi kiếm, đẩy nó sang bên.
Rồi đặt lên cổ mình.
Thẩm Hiếu giương mắt, tặng cho Thôi Tiến Chi một nụ cười lãnh khốc.
“Cho dù thế này, ta vẫn sẽ mang lương thảo đi.”
Tay cầm kiếm của Thôi Tiến Chi khẽ run, nhưng rất nhanh y đã siết chặt lại.
Y chưa từng gặp kẻ không muốn sống như Thẩm Hiếu!
Thẩm Hiếu không hề sợ hãi nhìn thẳng vào Thôi Tiến Chi: “Thôi thị lang, ngài có hai lựa chọn: Hoặc là ngài giết ta, hoặc là…… Ta mang lương đi!”
*
Một chiếc xe ngựa phi như bay trên đường mòn nông thôn, bánh xe vẽ nên một đường bụi mù, nhưng người đánh xe còn sợ không kịp, roi ngựa cứ liên tục quất vào hai con ngựa.
Kéo xe là hai con lương mã Ðại Uyên! Mồ hôi trên cổ chúng tuôn ra đỏ như máu.
Loại ngựa như vậy ở trong quân là loại chiến mã giỏi nhất, mà giờ lại bị tròng dây, quất mông, để kéo xe cho người.
Con ngựa bị đánh đau, càng phi nước đại như điên.
Đường nông thôn không bằng phẳng, ngựa lại chạy nhanh, bên trong xe xóc nảy đến mức ngồi cũng không yên.
Lý Thuật nắm chặt song cửa, cũng không rảnh quan tâm xóc nảy, trong lòng đang vô cùng nôn nóng.
Nàng tính sai rồi, nàng không nghĩ tới quản sự điền trang trong lúc hoảng loạn lại báo cho Thôi Tiến Chi.
Thôi Tiến Chi mang theo bao nhiêu binh tới? Y đòi lại lương thực chỗ Thẩm Hiếu thì phải làm sao bây giờ?
Hoặc là, Thẩm Hiếu không dám đối chọi với Thôi Tiến Chi, trực tiếp mềm gối nhận sai thìphải làm sao?
Nếu như thế…… Nếu như thế, kế hoạch coi như đổ bể, bước tiếp theo cũng không thể tiến hành được nữa!
Nếu vụ mượn lương này không thành, coi như lời hứa với phụ hoàng chỉ là nói suông, phụ hoàng sẽ thất vọng với nàng; hơn nữa…… nàng còn đang muốn toàn thân rời bỏ Thái Tử, sau này sẽ không còn cơ hội tốt như vậy. Lý Thuật siết chặt tay.
Thẩm Hiếu ơi Thẩm Hiếu, ngươi ngàn vạn lần phải cứng cỏi một chút, phải kiên trì đối chọi với Thôi Tiến Chi lâu một chút.
Chỉ cần nàng tới kịp, nàng nhất định ngăn được Thôi Tiến Chi, để Thẩm Hiếu mang theo lương thực an ổn rời đi.
“Nhanh hơn nữa!”
Mệnh lệnh của công chúa từ bên trong xe truyền ra, xa phu lại quất một roi, con ngựa hí vang lần nữa, càng chạy nhanh hơn.
……
“Công chúa, sắp tới rồi!”
Lý Thuật nghe vậy vén rèm nhìn ra, đêm đen như mực, trước cổng điền trang có vô số đuốc sáng, như thể muốn đốt bóng đêm ra một lỗ thủng.
Trong đám người, Lý Thuật nhìn thấy ánh sáng lóe lên từ kiếm của Thôi Tiến Chi, đang đặt trên cổ Thẩm Hiếu.
Con ngựa hí vang, xa phu quất roi đuổi một tên lính cản đường, chạy vào trong đám người.
Không đợi xe ngựa ổn định, Lý Thuật đã vén rèm nhảy xuống.
“Dừng tay!”
Nàng đang gấp, lúc nhảy xuống xe dường như bị trật chân, nhưng Lý Thuật không cảm nhận được đau đớn, nàng đi thẳng đến chỗ Thôi Tiến Chi, chắn trước mặt Thẩm Hiếu.
Lưỡi kiếm phản chiếu làn da trắng của nàng, mày dài lạnh lẽo, nàng đứng trước người Thẩm Hiếu, thay chàng đối diện với mũi kiếm sắc bén kia.
“Thôi Tiến Chi, ngươi điên rồi à?!”
Y lại muốn giết người?
Thôi Tiến Chi không ngờ Lý Thuật sẽ tới, y chưa kịp phản ứng thì nàng đã chạy tới che chắn cho Thẩm Hiếu rồi.
Nàng và Thẩm Hiếu đứng trên cùng một chiến tuyến, cùng y giằng co.
Thôi Tiến Chi bị chọc giận, y cao giọng trách mắng: “Lý Thuật, nàng tránh ra!”
Y động tay, lưỡi kiếm đặt sát cổ Thẩm Hiếu, trong chớp mắt đã vạch trên cổ một đường.
Lý Thuật quay đầu, thấy máu tươi dọc theo cổ Thẩm Hiếu thấm vào y phục, áo viên lĩnh* mặc bên trong quan bào là màu trắng thuần, chẳng mấy chốc bị máu nhuộm đỏ.
*viên lĩnh: áo dạng cổ tròn, vẫn dùng gút buộc như giao lĩnh
Nhưng Thẩm Hiếu chỉ hơi nhíu mày, không rên một tiếng. Chàng nhìn sâu vào mắt nàng.
Lý Thuật chưa từng nhìn thấy máu, nhất thời liền cuống lên, không biết Thẩm Hiếu bị thương nặng hay nhẹ, chỉ biết hô: “Nhanh! Người đâu, tới trị thương cho ngài ấy!”
Lý Thuật vội vàng lấy khăn tay tùy thân của mình từ trong ống áo ra, lập tức nhét vào tay Thẩm Hiếu: “Ngươi…… Ngươi cầm máu trước đã!”
Thẩm Hiếu mà xảy ra chuyện gì, thứ nhất là kế hoạch của nàng thất bại, thứ hai…… Thứ hai Thôi Tiến Chi cũng xong luôn! Giết dân thường còn bị hoạch tội, huống chi giết mệnh quan triều đình.
Lý Thuật ít khi luống cuống như vậy.
Thẩm Hiếu nhận khăn, thấy sắc mặt nàng hoảng hốt.
Nhớ đến lần gần nhất thấy vẻ mặt tương tự của nàng vẫn là..hơn hai tháng trước. Thôi thị lang ở kênh Vĩnh Thông bị thương, nàng hoang mang rối loạn chạy vội vào doanh trướng, hỏi han ân cần.
Hóa ra không phải chỉ có Thôi Tiến Chi mới khiến nàng lo lắng.
Thẩm Hiếu không biết thế nào lại nghĩ đến đó. Chàng dùng khăn tay ấn lên cổ, nhẹ giọng nói với nàng một câu: “Không sao.” __Trong lời nói còn có ý trấn an.
Lưu quản sự đứng nép ở một bên cổng lớn quan sát, nghe thấy công chúa phân phó, vội vàng kêu người đi gọi đại phu.
Một mảnh rối ren, đám lính thấy Thẩm Hiếu bị như thế, nhất thời như rắn mất đầu, luống ca luống cuống.
Lý Thuật thấy Thẩm Hiếu còn có thể nói chuyện, hình như vết thương cũng không quá đau, trông chàng cũng không có dáng vẻ muốn chết, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nàng xoay người, phất tay, nàng cũng đem theo một đội thị vệ mang đao kiếm, lập tức bao vây Thôi Tiến Chi và thân binh lại.
Thôi Tiến Chi thấy Lý Thuật bảo hộ Thẩm Hiếu, hai mắt híp lại, cơn giận như lửa ngùn ngụt bốc lên:
“Lý Thuật, nàng nhìn rõ cho ta, Thẩm Hiếu cướp lương thực của nàng đấy! Ta là đang giúp nàng! Rốt cuộc nàng đứng về phía ai hả?”
Lý Thuật cao giọng :”Ta chẳng đứng về phía ai hết!”
“Giết hại mệnh quan triều đình, Thôi Tiến Chi, ngươi biết đây là tội gì không?”
Nặng thì lấy mạng đền mạng, nhẹ thì lưu đày sung quân.
Thôi Tiến Chi điên rồi!
Dù muốn ngăn Thẩm Hiếu đoạt lương, cũng không thể tùy tiện rút kiếm ra với người ta được.
Thôi Tiến Chi nhìn xoáy vào Lý Thuật một lúc lâu, sau đó thu kiếm vào vỏ.
Y vốn dĩ cũng không muốn giết Thẩm Hiếu.
Thẩm Hiếu dù sao cũng là Hoàng Thượng khâm điểm tân khoa Trạng Nguyên, mệnh quan triều đình, lại là người của Nhị hoàng tử. Nếu y công khai giết Thẩm Hiếu, chưa nói Hoàng Thượng, chính Nhị hoàng tử sẽ cắn chặt chuyện này không buông, nhất định sẽ bắt y mạng đổi mạng.
Y sao có thể làm chuyện ngu ngốc đó chứ.
Vốn dĩ rút kiếm ra là muốn hù dọa Thẩm Hiếu, để hắn biết khó mà lui. Không ngờ tới Thẩm đại nhân quyết đoán điên cuồng, liều cái mạng, cũng phải đoạt lương thực đi.
Thôi Tiến Chi nhìn lại, Thẩm Hiếu đang đứng phía sau Lý Thuật, chàng đang dùng khăn tay của nàng ấn vào cổ, đầu hơi ngẩng lên, còn mắt thì đang ghim chặt lấy y.
Ánh mắt như có như không khiêu khích.
Con ngươi Thôi Tiến Chi co rút, lập tức tóm lấy cổ tay Lý Thuật, lôi nàng trở lại bên cạnh mình.
“Chẳng lẽ cứ để mặc cho hắn mang lương thực đi?”___ Thôi Tiến Chi sắc mặt xanh mét, nói khẽ với Lý Thuật.
Cơn tức này bảo bọn họ nuốt xuống thế nào.
Lý Thuật lắc đầu: “Tất nhiên không.”
Lý Thuật đứng bên cạnh Thôi Tiến Chi, lấy lại bình tĩnh, quay lại đối diện với Thẩm Hiếu.
“Thẩm đại nhân thật can đảm. Có lá gan dám giương oai trong địa bàn của bổn cung, ngươi là người đầu tiên đấy. Đêm nay bổn cung tâm phục khẩu phục, chỗ lương thực này Thẩm đại nhân cứ việc chở đi, bổn cung tuyệt đối không ngăn trở.”
“Chỉ là……”___ Lý Thuật cười lạnh ___ “Ba vạn thạch lương thực, bổn cung sợ Thẩm đại nhân tiêu hóa không được, sau đó lại phải nhả ra thôi!”
“Tự tiện xông vào nhà người khác, dung túng binh lính cướp bóc, khinh nhục công chúa, dĩ hạ phạm thượng…… Số tội danh này đủ cho Thẩm đại nhân trải nghiệm chưa.”
Thẩm Hiếu đón ánh mắt Lý Thuật, khẽ cười: “Thế thì hạ quan ngóng chờ công chúa luận tội.”
Nàng đã muốn chơi, chàng tất nhiễn sẽ phụng bồi.
Dưới ánh đuốc chàng thấy búi tóc nàng lỏng lẻo, hẳn là do trên đường vội vàng xóc nảy, trên mặt nàng còn vương một lớp mồ hôi, hơi thở gấp gáp.
Dáng vẻ này, thật giống đêm kia của ba năm trước.
Thẩm Hiếu giật mình vội dời mắt đi.
Trong lúc này chàng không nên nghĩ đến cảnh tượng đó.
Thẩm Hiếu quay người, phất tay lên: “Chuyển lương!”
Đám lính tráng vội vàng bắt đầu động tác, từng chiếc từng chiếc xe chất đầy lương thảo theo con đường đất nhỏ đi ra. Thẩm Hiếu tung người lên ngựa, quay đầu liếc một cái.
Bình Dương công chúa và Thôi phò mã đứng cùng một chỗ, Thôi Tiến Chi nắm tay nàng không buông. Hai người cách nhau thật gần.
Thẩm Hiếu quay đi, ánh mắt chăm chăm vào bóng đêm đen kịt vô biên.
Chàng tùy tiện nhét chiếc khăn vào trong tay áo, hai chân kẹp bụng ngựa, hô khẽ một tiếng, con ngựa hí vang chạy đi.
Ngày mai còn có một trận chiến ác liệt cần đánh.