Biên Tập Lúc Nào Cũng Tán Tỉnh Tôi - Mị Cốt - Chương 11: Mình hẹn nhé?
Sau khi vào vòng bạn bè, Tần Dĩ Châm lướt từng bài một, nhận ra nội dung bài đăng của Bắc Hàng hầu hết đều liên quan đến công việc.
“Tác giả nổi tiếng X cho ra mắt hệ liệt mới ở báo Thiểm Ngữ.”
“Phong cách của họa sĩ mới không tệ.”
“Trên kệ là tất cả tạp chí của Thiểm Ngữ mà tôi sưu tầm được.”
“Xin bản thảo, xin bản thảo, xin bản thảo.”
“Cuối tuần vừa rồi đi phỏng vấn thầy X, trò chuyện rất vui vẻ.”
…
Có vẻ không dính dáng gì đến sinh hoạt cá nhân của cô.
Bài đăng duy nhất có vẻ khác biệt có cốc cà phê, máy tính, bàn phím mới cùng bàn làm việc trông vừa bừa bộn vừa gọn gàng.
Nhưng những đồ vật này đều được chụp trong lúc làm việc.
Tuy rất bình thường nhưng nàng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Dù sao thì những biên tập khác mà Tần Dĩ Châm theo dõi thỉnh thoảng sẽ đăng vài thứ liên quan đến cuộc sống thường ngày.
Quay trở lại màn hình cuộc hội thoại, Tần Dĩ Châm do dự một lúc, cuối cùng vẫn để điện thoại sang một bên.
Bắc Hàng chỉ là một biên tập, bọn họ cũng là vì công việc nên mới tiếp xúc với nhau, nàng quan tâm đến đời sống riêng tư của người ta làm gì?
Cũng giống như những diễn viên đang đóng tác phẩm của nàng vậy, làm sao có thể xác định được nhân phẩm của mỗi một người có bình thường hay không? Chẳng nhẽ nàng lại vì sinh hoạt cá nhân của người ta mà nói “Tôi không thích diễn viên này, mong anh đừng diễn trong tác phẩm của tôi nữa.”
Nghĩ đến đây, Tần Dĩ Châm vẫn phải trả lời một câu: “Tôi biết rồi. Tôi ngủ đây, cô cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Ở một bên khác, Ngạn Bắc Kỳ gửi tin nhắn cho Queenie rồi đi tắm.
Lúc cô ném bộ đồ cũ vào trong máy giặt, mặc đồ ngủ vào cũng đã là mười giờ đêm rồi.
Cầm theo cốc nước đến bên cạnh giá sách, Ngạn Bắc Kỳ tiện tay lấy vài quyển, rồi lại cất vào, sau đó lấy quyển nhật kí từ rất lâu về trước ra.
Ở trang thứ hai mươi ba, cô dùng bút mực đen viết một dòng chữ: “Queenie, tác giả mới mà mình yêu thích nhất, không có người khác. Tại sao Thiểm Ngữ lại không có cô ấy chứ?”
Ngạn Bắc Kỳ yên lặng nhìn hàng chữ, sau đó lấy quyển “Hành trình” của Queenie.
Cô có hai quyển. Trong đó một cái là bản cũ trước kia mua được, đã bị đọc nhiều đến mức sờn cũ, quyển còn lại là Tiểu Á mới mua.
Sau khi đọc xong bộ tiểu thuyết mình yêu thích nhất, Ngạn Bắc Kỳ gập sách lại vuốt ve cằm, ngồi như vậy một hồi lâu.
Lúc này trên màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn trả lời của Queenie.
Thấy vậy, Ngạn Bắc Kỳ cất lại sách lên giá, cầm theo điện thoại lên giường.
Thế nên, rốt cuộc Queenie là người như thế nào?
Tần Dĩ Châm nằm trằn trọc mãi không thế ngủ được.
Vậy là nàng quyết định mở Weibo lên xem.
Độ phủ sóng của “Sương mù” rất mạnh, mọi người trong trang chủ đều đang giúp đỡ quảng cáo.
Bộ phim này được rất nhiều người mong chờ, dù sao thì diễn viên tham gia đều là những người có thực lực. Có những người chỉ là người qua đường, không phải fan của bọn họ cũng đều nói rất muốn xem.
Tần Dĩ Châm cùng các diễn viên chính đã theo dõi nhau, thỉnh thoảng sẽ thả like hoặc bình luận bài của đối phương. Bỗng chốc người theo dõi của Tần Dĩ Châm cũng ngày một nhiều.
Nhìn thấy lượng fans đang không ngừng tăng trên Weibo cùng những ngôn từ mỹ miều dùng để tán thưởng bộ phim trong các bài tuyên truyền, Tần Dĩ Châm mới ý thức được rằng Queenie từ lâu đã không còn là một cái tên tự do.
Vậy nên cái tên Tần Dĩ Châm này chính là phòng tuyến cuối cùng nàng phải liều mạng bảo vệ.
Cho dù đoàn làm phim yêu cầu nàng phải tham dự buổi họp báo, nàng cũng không đi.
Nàng biết đoàn làm phim đang nghĩ gì… Đánh vào chủ đề “Nhà văn xinh đẹp” cũng có thể thu hút thêm rất nhiều người quan tâm.
Thậm chí bên nhà xuất bản cũng từng đề xuất với nàng, hơn nữa còn âm thầm hỏi nàng có muốn tham gia chương trình giải trí không.
Nhưng nàng chỉ hi vọng tác phẩm của mình được nhiều người thích hơn nữa, chứ không phải dùng những yếu tố khác để thu hút sự chú ý.
Nhưng…
Muốn viết ra một tác phẩm được mọi người yêu thích không phải chuyện dễ dàng.
Đáng sợ hơn nữa là, tác phẩm tiếp theo của nàng…
Tần Dĩ Châm ngắm nghía bản thảo một hồi, càng nhìn càng cảm thấy khó chịu.
Tương đồng, tương đồng,…
Mặc dù cốt truyện đều không giống nhau, nhưng quả thật nàng luôn dùng cùng một cách để thu hút người đọc. Có lẽ đối với người đọc, đây cũng không hẳn là một chuyện xấu, chỉ cần đọc thấy vui vẻ là được rồi.
Nhưng đối với nàng, điều này rất nguy hiểm. Nó thể hiện rằng văn phong của nàng rất một màu, thậm chí còn khó có thể tiến bộ.
Giường rất mềm, chăn rất ấm, nhưng Tần Dĩ Châm lại mất ngủ.
Vẫn muốn thử thách những thứ mình chưa từng chạm tới.
Tần Dĩ Châm lăn qua lăn lại, thật sự không thể ngủ nổi. Nàng quyết định mở một Word khác, xóa sạch mấy vạn chữ mình vừa viết.
Dù sao đi chăng nữa, nàng vẫn muốn thử điều gì đó mới mẻ mà nàng chưa từng viết.
Nghĩ một hồi, Tần Dĩ Châm đăng Weibo: “Làm lại từ đầu.”
Vài phút sau, mấy con cú đêm bắt đầu vào bình luận.
“Làm lại từ đầu, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.”
“Còn chưa ngủ sao? Ôm ôm.”
“Chị Queenie bao giờ ra sách mới vậy? Rất mong chờ, nhất định sẽ rất hay.”
Nhất định sẽ rất hay?
Tần Dĩ Châm lắc lắc đầu, sau đó về lại giường ngủ.
Nàng ngủ một giấc đến trưa mới tỉnh dậy. Đầu vẫn còn hơi choáng váng, cả người đều khó chịu.
Lúc nàng dậy, Kiền Tử đã đi làm. Đánh răng rửa mặt xong, nàng nhìn thấy trên bàn ăn có một hộp quả óc chó, bên trên còn có một tờ giấy nhớ viết: “Ăn nhiều quả óc chó tẩm bổ não! Cố lên nhà văn của tôi ơi moaz moaz!”
Mở nắp, Tần Dĩ Châm lấy một quả óc chó bỏ vào miệng rồi lại nhìn tờ giấy nhớ.
Có lẽ, nàng thật sự cần bồi bổ não.
Chiều hôm đó, nhận tin nhắn của Kiền Tử, biết được Trình Chanh đã xóa hết những bài đăng liên quan đến mình, Tần Dĩ Châm quyết định trở về nhà.
Dù sao hành động này của Trình Chanh đã nói rõ rằng cô ta thật sự từ bỏ rồi.
Một tuần sau đó, Tần Dĩ Châm viết thêm được hai ba đoạn mở đầu, mỗi đoạn đều khoảng mười đến hai mươi nghìn chữ.
Nàng thậm chí còn không ra khỏi nhà.
Trạng thái mỗi ngày đều là nghĩ ý tưởng trong lúc ăn cơm tắm rửa. Thời gian không ăn cơm tắm rửa thì ngồi trước máy tính gõ chữ từ sáng sớm đến tối muộn.
Nhưng mà càng sốt ruột tâm trạng càng nát bét.
Lúc Kiền Tử rảnh rỗi qua thăm nàng, miêu tả nàng kiểu: “Cậu xem bây giờ cậu có khác gì con ma không. Người không biết còn tưởng cậu trốn trong nhà chơi thuốc đấy.”
Đúng vậy, đây chính là trạng thái tồi tệ nhất.
Sau khi viết được bản cuối cùng hơn bảy nghìn chữ, Tần Dĩ Châm cảm thấy bản thân còn không thể biết được đoạn mở đầu này có hay không.
Ngày hôm sau, Tần Dĩ Châm dậy sớm mở máy tính, bắt đầu ngẩn ngơ.
Một lúc lâu sau Tần Dĩ Châm mới cất chuột qua một bên, tắt nhạc rồi đứng dậy, đi từ phòng sách đến ban công.
Gió lạnh ùa tới khiến cả người nàng run rẩy.
Do nhìn màn hình máy tính quá lâu nên lúc nàng nhìn bầu trời có cảm giác hơi mờ ảo.
Thành phố mùa đông nhìn rất tĩnh lặng, đến tia nắng cũng mang theo hơi lạnh.
Cầm điện thoại lên, màn hình hiển thị một tin nhắn chưa đọc.
“Dĩ Châm, đang làm gì đó?” Một người bạn học cũ gửi tới.
Tần Dĩ Châm nhìn thấy, tiện tay trả lời: “Đang buồn phiền.”
Không lâu sau, bạn học cũ cũng trả lời lại: “Buồn phiền về điều gì vậy? Nghe nói cậu ở nhà cũng có thể kiếm tiền, có gì đáng buồn phiền chứ. Mình mới là người nên buồn phiền đây, tháng này đồng nghiệp mình đều được tăng lương cả rồi, mỗi mình vẫn như thế, làm việc quần quật cả ngày, mệt muốn chết. Mình buồn phiền đến mức rụng hết tóc rồi…”
“Cậu nói như kiểu ngồi ở nhà kiếm tiền dễ lắm ấy.” Sau khi nhìn thấy câu nói kia, Tần Dĩ Châm mất hết hứng thú nói chuyện.
Nhưng người kia không nhận ra Tần Dĩ Châm đang không vui, vẫn kể lể không ngừng: “Vẫn tốt hơn những người phải đến công ty như tụi mình nhiều. Không cần phải chú ý xã giao, cũng không cần phải giả bộ trước mặt người mình ghét, tốt biết mấy. Này, rốt cuộc công việc của cậu là gì vậy, mọi người đều nói chưa từng nghe cậu nhắc đến bao giờ, lương lậu thế nào? Hay là cho mình làm với…”
Tần Dĩ Châm đọc xong cũng không trả lời nữa, ấn vào xem vòng bạn bè.
Chỉ nhìn thấy bài đăng của mình lúc bốn giờ sáng “Không ngủ được, nghĩ nhiều đến mức tóc sắp rụng hết rồi. Lần sau các cậu gặp mình đừng hỏi vì sao mình quyết định đi tu [Mỉm cười]”. Dưới bài đăng này đã có hơn mười bình luận.
“Dầu gội Bá Vương rất hợp với cậu đó!”
“Tìm việc gì làm đi, bận rộn là sẽ không suy nghĩ nhiều nữa.”
“Rảnh rỗi nhỉ. [Mỉm cười]”
“Cậu mà cũng có chuyện phiền lòng á? Không phải lúc nào cũng cười hềnh hệch sao, hóa ra mọi người đều giống nhau.
“…”
Tần Dĩ Châm đọc bình luận nửa ngày trời, cuối cùng đóng cửa ban công lại, ngồi lên ghế sofa.
Bởi vì bản thân lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ nên đăng những bài thế này mọi người đều tưởng nàng đang đùa, hơn nữa còn đùa lại…
Dù bọn họ đều không có ý xấu nhưng Tần Dĩ Châm vẫn cảm thấy không thoải mái.
Viết lách đúng thật là một việc cô đơn. Hơn nữa, nỗi khổ này cũng chỉ có bản thân nàng mới hiểu được thôi.
Lúc Tần Dĩ Châm nghĩ đến đây, bỗng thấy Kẻ cặn bã Thiểm Ngữ gửi tin nhắn.
“Cô muốn dùng thử cái này không?”
Theo sau tin nhắn là một bức ảnh. Đó là một thiết bị giúp dễ ngủ.
Cũng không biết vì sao, lúc nhìn thấy tin nhắn của Kẻ cặn bã Thiểm Ngữ, trong lòng Tần Dĩ Châm hơi xúc động. Cắn nhẹ môi dưới, Tần Dĩ Châm gạt sợi tóc bên má, ngẩng đầu nhìn TV thở dài.
Người duy nhất coi bài đăng kia là thật, hơn nữa còn giúp nàng nghĩ cách giải quyết lại là cô.
Tần Dĩ Châm nhìn tấm hình quảng cáo kia hồi lâu, sau đó trả lời: “Thứ đồ này thật sự hiệu quả sao?.”
Kẻ cặn bã Thiểm Ngữ: “Đối với tôi cũng khá hiệu quả. Nếu không yên tâm cô có thể lấy tôi làm vật thử nghiệm cũng được.”
“Không sao, tôi sẽ tự xử lí tốt.” Tần Dĩ Châm trả lời.
Kẻ cặn bã Thiểm Ngữ: “Người viết văn đều rất vất vả, tôi hiểu. Nếu cô nguyện ý, tôi cũng có thể đi dạo và trò chuyện cùng cô. Mình hẹn nhé?”