BỆNH NHÂN TÂM THẦN YÊN TÔI - Hỏa Lại - Chương 5
Bọn họ từng có một khoảng thời gian yêu đương mặn nồng, khi họ mặn nồng, cô sẽ nắm lấy góc bàn phòng khách để Diêu Chấn cắm vào từ phía sau, nhưng cô chưa từng nằm ở trên đó.
Cô có thể tưởng tượng được hiện tại dáng vẻ của bản thân trông chật vật và đáng thương, bất lực như thế nào, giống như con cá nằm trên thớt chờ bị làm thịt, không có sức phản kháng.
Đây là một sự sỉ nhục trắng trợn.
Nỗi sợ hãi đột nhiên biến mất, cô hy vọng mình có thể chết một cách thể diện một chút.
Cô mím môi, khóe môi hiện lên một nụ cười giễu cợt: “Nếu anh muốn giết người, làm ơn để tôi thoải mái, để tôi chết một cách tử tế một chút.”
Cô nỗ lực nhiều năm như vậy, tự nhận mình đã đạt đến đỉnh cao trong lĩnh vực của mình, danh lợi tiền tài đủ cả, nhưng cuối cùng cô lại mắc sai lầm, rơi vào tay một tên trộm.
Nếu Diêu Chấn không ngoại tình, cô không uống rượu thì chuyện sẽ không phát triển giống hiện tại.
Cuộc sống thật khó đoán, cũng thật đáng buồn.
“Cô không sợ chết?” Người đàn ông vẫn nói như vậy, trong giọng nói mang theo chút kinh ngạc.
“Anh có thể nói bằng giọng thật của mình không?” Giang Nhan nói, “Giọng của chồng tôi rất ghê tởm, tôi không muốn nghe.”
Tay người đàn ông bỗng chạm vào mặt cô: “Tôi không thích giết người.”
Cơ thể Giang Nhan rùng mình, da đầu tê dại vì buồn nôn.
Cô ghét bị một người đàn ông xa lạ chạm vào.
“Vậy anh muốn cái gì?” Giang Nhan không hiểu.
“Tôi đã nói rồi, cô rất đẹp.”
Lời nói của người đàn ông kết thúc ở đây, căn phòng rơi vào yên lặng, một vài giọt nước lạnh lẽo chảy xuống mặt, Giang Nhan nhíu mày.
Đây là mùi của loại tinh dầu dưỡng da cô thường dùng.
Người đàn ông đổ rất nhiều, từ trán đến ngực cô.
Tim Giang Nhan đập dữ dội, vẻ mặt lập tức trở nên mất tự nhiên.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Giọng nói của cô vốn đã không ổn định, lại còn là giọng chất vấn.
Ngón trỏ của người đàn ông đặt lên môi cô, ra hiệu cho cô im lặng, sau đó chậm rãi xoa tinh chất, mát xa toàn bộ mặt cô.
Động tác của anh rất tinh tế, cũng rất nhẹ, da bị chạm vào, hơn nữa vừa bị người đàn ông ôm vào lòng, Giang Nhan đoán được đại khái đặc điểm ngoại hình của anh.
Cao, gầy, sức lớn, tuổi không cao, thậm chí có thể nói là trẻ tuổi.
Còn một đặc điểm rõ ràng khác, tay anh rất lạnh, nhiệt độ cơ thể thấp hơn người bình thường.
“Anh và Diêu Chấn quen nhau như thế nào?” Cô bắt đầu dò hỏi.
Lúc này, cô thậm chí còn nghĩ đến hành vi biến thái của một số bệnh nhân, mà cô là người bị hiến tế.
Mục đích của người đàn ông trở nên không quan trọng, cô muốn biết nguyên nhân.
Sau một lúc im lặng, Giang Nhan thay đổi câu hỏi: “Cậu là bệnh nhân của tôi?”
Người đàn ông không trả lời, chuyên tâm xoa tinh chất cho cô, ngay cả tai cũng không tha, thoa hết toàn bộ, anh ấn, lực vừa phải để cô thả lỏng cơ bắp.
Sự va chạm kỳ lạ này khiến sống lưng của Giang Nhan căng thẳng, chân lạnh cóng, cô nghiến răng, cao giọng nói: “Diêu Chấn không nhiều tiền bằng tôi, nếu anh muốn tiền, tôi có thể cho anh, thậm chí còn gấp ngàn lần so với anh ta.”
Đương nhiên cô có lý do để nghi ngờ người này do Diêu Chấn phái tới, bởi vì mật khẩu nhà ngoại trừ Diêu Chấn ra thì không có ai biết cả, còn một nguyên nhân quan trọng khác, đến bây giờ cô vẫn chưa đồng ý ly hôn với Diêu Chấn, chuyện Diêu Chấn ngoại tình bị phát hiện, bọn họ không ngừng cãi nhau, nhục nhã đối phương, hai người đều đã kiệt sức, nhưng cô vẫn khuôn muốn gật đầu.
Cô không muốn thanh toàn cho Diêu Chấn.
Diêu Trấn có động cơ để giết cô.
Khi đó cô mới chuyển đến đây, cảm thấy tầng trên quá ồn ào cho nên cố ý bố trí cách âm cho căn phòng, cho dù bên trong phát ra âm thanh lớn thế nào đi nữa thì người bên ngoài cũng không nghe thấy, cô chỉ có thể hy vọng âm thanh to có thể áp chế người đàn ông.
Người đàn ông im lặng không nói gì, tay của anh di chuyển đến cổ của cô, tạm dừng một lúc, anh mở bàn tay ra, bóp cổ cô, giống như đang khoa tay múa chân làm cái gì đó.
Cổ họng của Giang Nhan bị siết chặt, tim đập loạn xạ.
Người đàn ông không bẻ gãy cổ cô, qua một lúc lâu, anh giơ đầu ngón tay lên, đẩy cằm của cô, đổ một chút tinh chất lên đó rồi xoa khớp nối giữa cằm và cổ cô.
Nguy hiểm được dỡ bỏ, nhưng Giang Nhan vẫn không thả lỏng, nỗi sợ hãi về cái chết thoáng qua vẫn đang bao trùm người cô.
Cô hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”