Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân - Vân Sơ Đường - Chương 197 - Chương 197
“A Úc đang nghĩ gì vậy?” Nhìn Thẩm Úc vừa nghe thượng thư bộ Hình nói được một nửa mà đã rơi vào sự trầm lặng, cảm xúc của Thương Quân Lẫm cũng trở nên khó hiểu hơn.
“Đang suy nghĩ về những lời thượng thư bộ Hình đã nói, bệ hạ nghĩ Việt Vương là đang giả vờ điên hay là đã điên thật rồi?” Thẩm Úc dừng mọi suy nghĩ trong đầu lại và bắt đầu tập trung trở lại.
Thương Quân Lẫm: “A Úc cảm thấy hắn ta đang giả vờ sao?”
Thẩm Úc: “Nếu không thì sao đây? Bệ hạ đã từng nhốt hắn ta ở trong ngục tối lâu như vậy nhưng hắn ta vẫn chưa từng xảy ra chuyện gì, sao chỉ vừa mới tới nhà tù của bộ Hình mấy ngày mà hắn ta đã điên rồi chứ?”
Thương Quân Lẫm: “A Úc nói rất có lý.”
Thẩm Úc: “Điên thật hay là giả điên, chẳng phải cứ đi xem là sẽ biết hay sao?”
Thương Quân Lẫm im lặng nhìn Thẩm Úc.
“Bệ hạ nhìn ta như vậy làm cái gì?” Thẩm Úc mở to hai mắt ra, trên gương mặt y tràn ngập sự vô tội.
Thương Quân Lẫm giơ tay lên che khuất đôi mắt của y, trong giọng điệu của hắn cũng chứa đựng những cảm xúc khó nói: “Cho nên là A Úc muốn đi gặp Việt Vương hay sao?”
“Ta có chút để ý đến giấc mộng kia của hắn ta,” Thẩm Úc không hề phủ nhận, “Ta muốn biết đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì.”
“Trẫm nhớ là trước kia A Úc cũng từng gặp ác mộng, lúc ấy sau khi em thức dậy và nhìn thấy trẫm thì em đã rất sợ, đến cùng thì hôm ấy em đã mơ thấy gì vậy?” Thương Quân Lẫm vẫn không thể quên được chuyện này bởi vì cảm xúc xuất hiện trong mắt Thẩm Úc vào ngày hôm đó là loại cảm xúc mà hắn chưa từng nhìn thấy ở trước đây.
Đôi mắt của một người là thứ sẽ không bao giờ lừa người, nếu thật sự sợ hãi ai đó thì dù bên ngoài có giả vờ giỏi đến đâu thì vẫn có thể nhìn thấy manh mối ở trong ánh mắt của người đó, hắn có thể chắc chắn rằng Thẩm Úc không hề sợ mình bởi vì ngay từ lúc cả hai gặp nhau thì hắn đã không hề nhìn thấy cảm xúc sợ hãi ở trong mắt y rồi, sau đó hai người đã ở bên cạnh nhau suốt ngày nhưng hắn vẫn chưa từng nhìn thấy cảm xúc sợ hãi ở trong mắt của y.
Chỉ cần là giả vờ thì sẽ không bao giờ có thể không hề để lộ sơ hở ở trong một khoảng thời gian dài như thế.
“Mơ thấy một vài chuyện không tốt lắm, hơn nữa lúc ở trong mộng ta không thấy bệ hạ đâu cả nên đã sợ đến nỗi tỉnh giấc.” Nếu nói rõ ràng ra thì quả thật giấc mộng kia cũng không liên quan gì nhiều với những chuyện kiếp trước, so với việc nói nó liên quan tới những chuyện kiếp trước thì thà nói nó là sự sợ hãi của Thẩm Úc nếu lỡ bước vào vết xe đổ của kiếp trước sẽ đúng hơn.
Thương Quân Lẫm cũng không để ý đến chuyện của Việt Vương lắm nhưng nếu chuyện này có thể liên quan đến Thẩm Úc thì hắn không thể không để ý đến được.
Vì thế hắn đã dặn dò Ẩn Long Vệ rằng bất kể là dùng cách gì thì cũng phải hỏi được tất cả mọi chuyện đã xảy ra ở trong giấc mộng của Việt Vương.
Có lẽ ban ngày nghĩ tới chuyện gì thì ban đêm sẽ mơ thấy chuyện đó, tối ngày hôm đó Thẩm Úc đã mơ thấy những chuyện liên quan đến kiếp trước, thứ mà đã lâu rồi y không hề mơ thấy.
Khói lửa chiến tranh bay tán loạn, tiếng chém giết vang đến tận trời nhưng y vẫn được người đó bảo vệ ở trong lòng và đi xuyên qua cơn mưa đao kiếm kia.
Ban đầu y còn cho rằng người đang che chở cho mình chính là Cố Hoài của kiếp trước nhưng sau đó lại phát hiện có gì đó hơi kì lạ, thời gian và địa điểm không đúng lắm, hơn nữa giữa y và Cố Hoài cũng chưa bao giờ có sự tiếp xúc thân mật như vậy.
Hai người chỉ có quan hệ hợp tác mà thôi, ngoại trừ những lần trao đổi quan trọng ra thì Cố Hoài cũng rất hiếm khi chủ động nói chuyện với y, nhưng người đàn ông ở trong mộng lại không hề như thế, miệng của hắn vẫn đang không ngừng mấp máy, như là đang nói gì đó.
Thẩm Úc muốn nghe cho rõ nhưng dường như giọng nói này đã cách y một chiếc lồng giam, bất kể là y có nôn nóng đến mức nào thì cũng không thể nghe thấy được.
Trời rất lạnh, dường như còn có tuyết rơi nhưng y vẫn cuộn người lại trong lòng ngực của người đàn ông và hấp thu sự ấm áp duy nhất.
Trong bóng đêm, đột nhiên Thẩm Úc mở mắt ra.
Eo y đang bị giam cầm, sau lưng của y cũng truyền đến một nguồn nhiệt rất cao, cảm giác ấm áp không ngừng truyền đến kia giống y như đúc cái cảm giác lúc ở trong mộng.
Trong mộng bọn họ nằm ở dưới trời đông giá rét, không nơi nương tựa nhưng ở ngoài mộng thì bọn họ lại đang được ở trong một cung điện ấm áp và ôm nhau ngủ.
Thật tốt quá.
Thẩm Úc trở mình, sau đó y người mùi hương trên người của người đàn ông đó, mùi hương khiến y thấy an tâm kia rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Cánh tay đang đặt ở trên eo của y cũng kéo y tới gần lòng ngực của mình hơn.
Ngày hôm sau, ngoài trời đang mưa nhưng mưa cũng khá nhỏ.
Mưa xuân kéo dài nên các loài thực vật cũng nhanh chóng mọc thêm các cành lá mới, màu xanh bắt đầu trở nên um tùm hơn, những cây cỏ nhỏ ở ven đường cũng bắt đầu khoe sắc với những đoá hoa trông như những chấm trắng, Thẩm Úc dùng một tay nâng dù và chậm rãi bước đi trong mưa.
“Công tử à, hoa lan đã nở rồi đó, ngài có muốn đến ngắm hay không?” Mộ Tịch đang đi ở phía sau y khẽ nói.
Bước chân của Thẩm Úc hơi dừng lại: “Hai ngày trước còn chưa thấy nụ hoa nào vậy mà hôm hay đã nở hoa rồi sao?”
“Vâng ạ, có vài cây đã nở rồi, hôm nay ma ma phụ trách việc chăm sóc hoa cỏ đã tới đây báo cho nô tỳ biết.” Mộ Tịch biết công tử nhà mình thích ngắm hoa nên cũng cố ý nhắc đến chuyện này.
“Cũng được, qua đó xem đi.”
Bọn họ đang cách nhà ấm trồng hoa không quá xa, à không, phải nói nó là cả một căn phòng hoa mới đúng, hầu hết hoa ở bên trong đều là do Thương Quân Lẫm đưa tới và được Thẩm Úc chăm sóc, vì đó cũng chỉ là một sở thích nên y cũng không để ý đến việc loài hoa đó có quý báu hay không, cũng vì thế nên những loài hoa mà Thương Quân Lẫm đưa tới cũng phù hợp với tiêu chí đó, chỉ cần hắn thấy phù hợp và cảm thấy Thẩm Úc sẽ thích nó thì hắn sẽ sai người đưa qua đó.
“Thật kì lạ, cây hoa mà An Vương đưa tới cũng đã sắp nở được nửa năm rồi, thế mà nó vẫn chưa hề có dấu hiệu tàn phai.” Vị trí của cây hoa đó cũng khá nổi bật nên Mộ Tịch vừa vào thì đã thấy nó ngay.
Thẩm Úc ngước mắt lên và nhìn nó: “Vẫn còn nở rất đẹp.”
Dường như là nghe hiểu lời khen của Thẩm Úc, cành hoa lại bắt đầu lay động.
Ánh mắt Thẩm Úc dạo lướt qua, cuối cùng cũng thấy cây lan vừa rồi Mộ Tịch đã nói, y bắt đầu bước qua đó.
“Lúc loài hoa này vừa được bệ hạ đưa tới đây thì đã hơi héo rồi, công tử nhìn xem, hiện tại đã tràn đầy sức sống rồi.”
Những loài hoa được trồng ở trong này đều được chăm sóc rất tỉ mỉ, không nói tới chuyện Thẩm Úc tự mình chăm sóc mà chỉ riêng việc những loài hoa này là của Thẩm Úc thôi thì các cung nhân cũng đã không dám sơ sót rồi.
Hiện giờ ở trong cung có ai không biết mức độ yêu chiều mà bệ hạ dành cho quý quân chứ, cứ ngoan ngoãn làm việc ở chỗ của quý quân thôi thì cũng đã có tương lai hơn việc làm việc ở những chỗ khác rồi.
Thẩm Úc dạo lướt qua nhà ấm trồng hoa, vừa đi y vừa hỏi: “Tình hình ở bên ngoài cung như thế nào rồi?”
Mộ Tịch: “Phía hầu phủ thì vẫn như cũ, Trấn Bắc Hầu suốt ngày chỉ lo bàn bạc cùng cấp dưới thân cận ở trong phòng sách mà thôi, người của Anh Hoả đã tìm cách trà trộn vào rồi nên cũng biết được nội dung mà bọn họ đang bàn bạc, bọn họ đang bàn xem phải làm thế nào để Trấn Bắc Hầu lại lần nữa được vào triều nhậm chức.”
Thẩm Úc: “Trấn Bắc Hầu vẫn luôn coi trọng sự phát triển của hầu phủ, hiện tại chính ông ta đã bị đoạt chức, Thẩm Thanh Nhiên cũng không dựa vào được nên hiển nhiên là phải nghĩ cách để trở lại trong triều lần nữa.”
Mộ Tịch: “Hình như mấy cấp dưới thân cận của Trấn Bắc Hầu muốn xin công tử giúp đỡ, bọn họ bảo với mức độ yêu chiều mà bệ hạ dành cho công tử thì chỉ cần ngài nói một câu là sự khốn quẫn của phủ Trấn Bắc Hầu sẽ được giải quyết một cách dễ dàng, mà không chỉ ở phủ Trấn Bắc Hầu, những vị đại nhân khác cũng có suy nghĩ tương tự.”
Từ sau khi Trấn Bắc Hầu thất thế thì cũng không hẳn là tất cả mọi người đều vạch rõ giới hạn với ông ta, có một số người vẫn có suy nghĩ dù có nói như thế nào thì Trấn Bắc Hầu vẫn là cha ruột của Thẩm Úc, Thẩm Úc cũng không thể mặc kệ ông ta luôn được.
Hơn nữa, nếu bệ hạ thật sự biết nghĩ cho quý quân thì cũng sẽ không để phủ Trấn Bắc Hầu rớt đài như vậy.
Cho nên ban đầu mấy nhà có ý định liên hôn với phù Trấn Bắc Hầu cũng chưa từ bỏ ý định vì chuyện này, mãi đến khi Thẩm Úc truyền ý của mình đến thì mấy nhà này mới ngưng suy nghĩ đó lại. Thẩm Úc: “Quả thật bọn họ nói không sao, bệ hạ làm thế cũng là để trút giận mà thôi, chờ sau khi bệ hạ hết giận thì chẳng phải đã đến lúc Trấn Bắc Hầu được trả lại chức vị hay sao?”
“Vậy… Công tử, Trấn Bắc Hầu thật sự sẽ được trở về chức vị đó hay sao?” Mộ Tịch thật sự không muốn Trấn Bắc Hầu nhận được ích lợi đến từ phía công tử nhà mình.
“Ta không quản được những chuyện trong triều, Trấn Bắc Hầu có được trở về với chức vị đó hay không chỉ có bệ hạ biết mà thôi.”
Nhắc đến chuyện này thì Thẩm Úc cũng thấy khá tò mò, không biết đến cùng thì Thương Quân Lẫm sẽ xử lý như thế nào.
Nếu nói là phạm phải sai lầm lớn thì Trấn Bắc Hầu cũng không đến nỗi như thế, chuyện con trên danh nghĩa kia cũng chỉ mới được nhắc đến chứ vẫn chưa bắt đầu thực hiện, mà đương nhiên Thẩm Úc cũng sẽ không cho ông ta cơ hội thực hiện.
“Phía Như di nương thế nào rồi?” Thẩm Úc cảm thấy hình như đã khá lâu rồi mình không còn nghe về tin tức của bà ta.
“Cứ ru rú trong phòng vậy thôi, hình như đã hoàn toàn thất vọng về Trấn Bắc Hầu rồi, sao đột nhiên công tử lại hỏi về bà ta vậy?” Trên gương mặt của Mộ Tịch lộ vẻ hoang mang.
“Nếu ta nhớ không nhầm thì lúc Như di nương tới phủ Trấn Bắc Hầu thì mẹ của ta vẫn còn ở đó, em kêu Anh Hoả qua bên kia hỏi thăm xem xem có thể tra ra chút gì về chuyện của mẹ ta hay không.”
“Vâng ạ.”
Từ sau khi sống lại thì Thẩm Úc rất muốn biết về thân phận của người đã sinh ra mình, theo sự phát triển của mọi chuyện thì y phát hiện phía sau chuyện này vẫn còn ẩn giấu rất nhiều bí mật, về chuyện ám sát lúc y còn bé, vụ vu oan ở trong bữa tiệc mừng năm mới… Nếu không điều tra rõ thì không ai biết một ngày nào đó trong tương lai sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Thẩm Úc không thích để mình rơi vào trạng thái bị động.
Sau khi biết có người muốn ra tay với mình và muốn làm tổn thương Thương Quân Lẫm thì y không thể thờ ơ được nữa, bất kể như thế nào thì y cũng phải biết rõ mọi chuyện và bắt được kẻ muốn giết người của y.
Còn có Chư Vọng nữa, phải nghĩ cách để cạy miệng ông ta ra.
Trong tay Thẩm Úc cũng đang nắm một nhánh của Ẩn Long Vệ, là do Thương Quân Lẫm đã cho y, chuyện điều tra Chư Vọng thì y cũng sẽ không giấu Thương Quân Lẫm nên sẽ không cần sử dụng Anh Hoả, việc này cứ giao cho Ẩn Long Vệ làm thì hơn.
Y biết sau khi y ra lệnh cho Ẩn Long Vệ thì Thương Quân Lẫm sẽ nhận được tin tức nên y cũng dứt khoát nói chuyện này ra cho Thương Quân Lẫm biết.
“Bệ hạ à, ta muốn điều tra những chuyện trong quá khứ của Chư Vọng, nói không chừng có thể điều tra ra ít manh mối giá trị.”
Bọn họ đang nắm giữ được quá ít manh mối, Thẩm Úc biết chuyện này sẽ rất khó điều tra nhưng nếu không biết rõ ràng thì y và Thương Quân Lẫm sẽ luôn rơi vào trạng thái bị động, đây là chuyện mà chắc chắn y không thể chịu đựng được.
“A Úc muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó, không cần cố ý nói cho trầm biết đâu, trẫm đã giao Ẩn Long Vệ cho em rồi thì em sẽ có quyền sai khiến bọn họ.”
“Nói chuyện này với bệ hạ cũng là vì muốn bệ hạ giúp đỡ, nếu muốn tra được những thông tin trước đó của Chư Vọng thì chắc cũng sẽ không hề dễ dàng.”
Chư Vọng bị nhốt ở trong nhà tù của ngục tối và đã rất lâu rồi không còn có ai tới tìm ông ta, sự cô đơn vô bờ bến kia chính là sự tra tấn đáng sợ nhất, việc đã lâu rồi không được nói chuyện với ai khiến ông ta hận không thể tìm ra một người để nói chuyện cùng.
Cho dù là bị thẩm vấn thì ông ta cũng sẵn lòng.
Sau khi Thương Quân Lẫm biết được những chuyện đã xảy ra trong mơ từ Ẩn Long Vệ thì hắn đã im lặng một lúc lâu, cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân nào mà hắn lại không hề nói chuyện chuyện này cho Thẩm Úc.
Đến cùng thì Thẩm Úc vẫn để ý đến những chuyện diễn ra trong giấc mơ của Việt Vương nên đã nói với Thương Quân Lẫm là mình muốn gặp Việt Vương.
“Hắn ta đã sắp chết rồi, A Úc vẫn muốn gặp hắn sao?” Thương Quân Lẫm vuốt ve khuôn mặt của Thẩm Úc, đôi mắt của hắn đã tối tăm đến nỗi không thể thấy đáy.
“Bộ Hình đã quyết định thời gian hành hình rồi sao?” Thẩm Úc có hơi sửng sốt.
Cuối cùng Thương Quân Lẫm vẫn dẫn Thẩm Úc đến nhà tù của bộ Hình.
Biểu hiện của Thương Quân Lẫm có hơi khác thường nhưng Thẩm Úc cũng chỉ cho là hắn đang ghen với Việt Vương nên cũng không nghĩ nhiều, y chỉ muốn nhanh chóng biết được những chuyện đã xảy ra với Việt Vương mà thôi.
Việt Vương lại càng đần độn hơn, lúc nhìn thấy Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm đến đây thì câu đầu tiên hắn nói chính là “Không phải người đã chết rồi sao?”
Thật sự rất khó để khiến người ta không nghi ngờ rằng hắn đang cố ý.
Thẩm Úc nghiêng đầu nhìn về phía Thương Quân Lẫm nhưng trên gương mặt của người đàn ông vẫn chỉ có sự bình tĩnh mà thôi, không hề có sự xao động nào trước những lời nói của Việt Vương.
“Việt Vương điện hạ có còn nhận ra ta hay không?” Thẩm Úc cố ý đè giọng xuống và nói chuyện với giọng điệu giống như kiếp trước thường nói.
“A Úc?” Việt Vương quay đầu lại và nhìn về phía y.
Cùng là một xưng hô nhưng lúc nó phát ra từ miệng của Việt Vương thì lại chỉ khiến y cảm thấy kinh tởm.
Trong mắt Thẩm Úc hiện lên vẻ ghét bỏ, sau khi cảm nhận được cánh tay đang đặt trên eo mình bắt đầu dùng sức hơn, Thẩm Úc nghiêng đầu qua và nói: “Bệ hạ, ta muốn nói riêng với hắn một câu, chỉ một câu mà thôi.”
Tuy rằng Thương Quân Lẫm đang cảm thấy rất khó chịu nhưng vẫn không hề từ chối.
Thẩm Úc đi đến trước người của Việt Vương và hơi ngồi xổm xuống, y dùng âm lượng mà chỉ có hai người có thể nghe thấy và nói: “Điện hạ à, cảm giác một kiếm đâm xuyên tim luôn là như thế nào?”
Vẻ mờ mịt trên gương mặt của Việt Vương lập tức bị sự hoảng loạn thay thế: “Khônggggg!”
Chết vào trước đêm lên ngôi chính là kết quả thật sự của Việt Vương vào kiếp trước.