Bến Đỗ Hạnh Phúc - Đặng Thị Thu Uyên - Chương 61 - Bữa cơm gia đình
“Anh vào rửa tay ăn cơm đi, một lát rồi đi tắm để đồ ăn nguội hết”.
Thấy Cao Tuấn vẫn đứng ngoài cửa ngẩn ngơ nhìn, Gia Hưng mở miệng treo ghẹo
“Con biết mẹ con xinh đẹp, nhưng ba không cần phải ngắm lâu như thế chứ”.
Lúc này Cao Tuấn mới thu lại ánh mắt của mình, hắng giọng nói.
“Hai mẹ con đợi anh một lát”. Cao Tuấn cởi áo vest đưa dì mai cất cho mình, còn anh vội vào tolec rửa tay. Lúc đi ra Cao Tuấn định kéo ghế ngồi bên cạnh cô thì Gia Ý ngăn cản.
“Anh ngồi bên kia đi, đồ ăn để xa quá con sẽ khó gắp”.
Cao Tuấn mặc dù không vui nhưng vẫn nghe lời cô qua bên đối diện ngồi, anh biết cô cố ý, không muốn anh ngồi gần. Đồ ăn để xa anh có thể gắp cho con được mà. Nhưng không sao, ngồi đây cũng được tiện thể ngắm vợ anh luôn, Cao Tuấn thầm nghĩ trong lòng môi không nhịn được nhếch lên.
“Ba ăn cơm đi ạ, đừng tương tư mẹ con mãi như thế”.
Thằng nhóc này, nếu không phải con anh nhiều khi Cao Tuấn nghi ngờ không biết nó có âm mưu cướp vợ anh không. Sơ hở là nhắc nhở, nhìn một chút cũng nói. Cả nhà ba người cùng ăn cơm, ăn xong Cao Tuấn đi trước, anh còn một số văn kiện phải về thư phòng xử lí. Gia Ý ôm bảo bối nhỏ trong lòng ngồi xem ti vi. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô và con sống ở đây thoải mái vui vẻ như vậy.
“Xem một lát rồi ngủ sớm đi nhé, không được thức khuya đâu”.
“Dạ, con không xem nữa. Mẹ đọc truyện cho con ngủ được không”.
“Được rồi, đi thôi đánh răng rửa mặt sạch sẽ rồi lên giường nhé”.
Gia Ý vào bếp pha một ly sữa nóng nhưng cô không đem lên lại nhờ dì Mai mang vào thư phòng cho anh.
“Dì đừng nói là con pha nhé”. Thây dì Mai gật gật đầu bưng sữa đi, cô cũng vào phòng đọc truyện cho Gia Hưng ngủ.
“Cậu chủ, sữa cô chủ pha bảo tôi đem lên “. Cao Tuấn ngạc nhiên nhìn dì Mai.
“Cô ây pha sao”.
“Đúng vậy, nhưng cô chủ dặn đừng nói cho cậu.’
Dì Mai đặt ly sữa xuống rồi tủm tỉm cười đi ra ngoài. Đôi vợ chồng trẻ này giận nhau lâu như vậy, bây giờ hòa hợp giúp việc và người làm trong nhà cũng vui lây. Sẽ không còn thấy bộ mặt cau có khó chịu của cậu chủ mỗi ngày.
Gia Hưng ngủ được một lúc, nhìn đồng hồ cũng 9h30, Gia Ý đứng dậy đi về phòng ngủ. Đi ngang thư phòng anh thấy còn sáng đèn, cửa khép hờ. Cô nhìn thấy Cao Tuấn còn đang ngồi trước máy tính làm việc. Gia Ý không quấy rầy anh, đi thẳng về phòng ngủ. Cô tắm xong thay đồ lên giường nằm, nghĩ đến tối nay không khỏi ngượng ngùng.
Không phải lần đầu tiên hai người ngủ cùng nhau, nhưng tâm trạng lúc đó và bây giờ khác hoàn toàn. Gia Ý lăn qua lộn lại một lúc, nghe tiếng động ở cửa, cô vội nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Cao Tuấn đi thẳng vào phòng tắm, tắm xong anh cũng không vội mặc đồ mà quấn mỗi khăn tắm đi ra. Lúc này Gia Ý vừa lăn qua đập vào mắt cô là thân hình cao lớn của anh, chỉ quấn mỗi khăn tắm che đi nơi quan trọng. Lần này cô không thể giả vờ ngủ được nữa, bèn quay mặt đi giở giọng trách móc.
“Anh không lạnh sao, không mặc đồ tử tế vào rồi ra ngoài chứ”
“Anh nóng…” Cao Tuấn dùng giọng mũi trầm khàn của mình trả lời cô, mang theo vài tia dụ hoặc. Gia Ý thầm mắng anh, cô lật chăn ngồi dậy định xuống giường.