Bé Thích Khách, Tới Ám Sát Anh Đi Nè (full) - Chương 5
Tôi phải gặp Úc Tử Kỳ.
Tôi có thử đột nhập nhà lao, nhưng mới tới cửa đã bị phát hiện.
Thủ vệ canh phòng rất nghiêm ngặt, khác xa so với lần trước tôi vào đây.
Tiểu sư đệ nói, còn có một cách khác để gặp hắn.
Đó là dùng tiền đút lót.
Nhưng tôi làm gì có nhiều tiền.
Tiểu sư đệ lấm la lấm lét che miệng nói: “Chị quên rồi à? Bọn mình còn có bà Đại sư tỷ giàu nứt đố đổ vách cơ mà.”
Đại sư tỷ Phương Tam từng là người đứng đầu trên bảng xếp hạng sát thủ.
Sau này, chị ấy rút khỏi giang hồ.
Nghe nói, nhà chồng giàu lắm, lại còn là Nhiếp Chính Vương đương triều.
Lúc tôi đến phủ Nhiếp Chính Vương tìm chị ấy, chị còn một tay bồng con.
Sau khi biết mục đích của tôi, chị ấy không nói hai lời lập tức sai người khuân tới một rương vàng, còn đòi vào nhà lao cùng tôi.
Úc Tử Kỳ dù sao cũng là thầy của vua.
Dù ở trong nhà lao, nhưng cũng nhận đãi ngộ không giống người khác.
Không chỉ cơm nước áo quần đầy đủ, mà còn có giường nệm gối chăn sạch sẽ đàng hoàng.
Lúc nhìn thấy tôi và sư tỷ vào thăm, hắn thoáng giật mình: “Sao hai người lại vào được?”
Tôi: “Tôi mượn tiền sư tỷ, đã làm giấy vay nợ.”
Úc Tử Kỳ: “Lãi suất bao nhiêu?”
Tôi: “Năm mươi phần trăm.”
Úc Tử Kỳ lườm đại sư tỷ: “Cô gài bẫy cả sư muội mình luôn à? Em ấy không có tiền đâu.”
Sư tỷ cười hì hì: “Ngài có tiền là được rồi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, năm năm trước ngài dẫn sư muội lên núi nhập môn xong, bọn tôi chưa từng gặp ngài quay lại lần nào, giờ xem ra sống cũng khá quá ha.”
Úc Tử Kỳ vô thức liếc nhìn tôi, lại thấy tôi không có phản ứng gì. ngôn tình sủng
Hắn ngẩn người: “Em biết hết rồi à?”
Tôi gật đầu: “Tôi đột nhập vào nhà lao ngầm của anh.”
Người kia đã kể hết chuyện cũ cho tôi nghe rồi.
16.
Mười năm trước, ở miền Đông Nam có một gia đình họ Khương, chủ nhà là một vị tú tài, bán tranh chữ làm kế sinh nhai.
Rồi mở trường tư thục dạy chữ cho mấy đứa trẻ con nhà nghèo.
Vợ chồng hòa thuận, con gái thông minh ngoan ngoãn.
Nhà ba người tuy không giàu sang nhưng cũng vui vẻ đủ đầy.
Sau đó Khương tú tài vào kinh dự thi, khi về thì mừng lắm, bảo rằng mình làm bài rất tốt.
Thậm chí còn nghe giám khảo lén bàn tán về bài thi của Khương tú tài.
Là ứng cử viên cho vị trí trạng nguyên.
Nhưng chưa chờ được làm trạng nguyên, đã gặp họa s.át thân.
Chỉ trong một đêm, Khương gia bị tàn sát.
Ngày yết bảng, người đỗ trạng nguyên tên là Phùng Lãng.
Bài thi được điểm cao nhất được dân tình truyền nhau xem đã bị che mất tên.
Người bị trói trong nhà lao ngầm của Úc Tử Kỳ chính là Phùng Lãng.
Trạng nguyên năm năm trước, cũng là quan biên soạn Hàn Lâm viện mất tích mấy tháng nay.
Trong lời kể của kẻ ấy, tôi là đứa con gái nhà họ Khương kia, vốn đã mất tích.
Nhưng tôi không hề có chút ký ức gì về chuyện đó cả.
Ngay cả chuyện một năm trước tôi còn không nhớ được nữa là.
Theo lời Phùng Lãng, năm đó người đề xuất việc mạo danh cướp vị trí trạng nguyên là cha lão, Thị lang Bộ Lại tiền nhiệm.
Cách đây không lâu, người này bị lộ chứng cứ tham ô, đang bị giam trong ngục chờ ngày xử quyết.
Chứng cứ là do Úc Tử Kỳ điều tra ra được.
Người là do tôi gi.ế.t.
Để nhà họ Khương biến mất không dấu vết không tăm hơi không bọt sóng, huyện lệnh Đông Nam tiền nhiệm cũng giúp không ít, sau đó được Phùng gia đề cử, vào kinh làm Ngự sử.
Cách đây không lâu, lão cũng bị Úc Tử Kỳ dùng mưu nhốt lại.
Rồi cũng ch.ết trên tay tôi.
Ngoài ra còn có Phùng Lãng mang danh nghĩa cha tôi để làm việc xấu nữa.
Đến lúc này, th.ù nhà tôi đã trả xong.
Vậy Úc Tử Kỳ là ai?
Dường như Úc Tử Kỳ biết tôi đang thắc mắc điều gì, mỉm cười nói: “Cha em là người tài ba, ông ấy dạy tôi đọc chữ, tôi quét sạch kẻ th.ù hạ.i ông ấy cũng là việc nên làm.”
Hắn bước lại gần tôi, chạm nhẹ lên mặt tôi: “Ngoan, chỉ còn một tên nữa thôi.”
Quan chủ khảo kỳ thi năm đó, kẻ đã tráo bài thi.
Thượng thư Bộ Hộ hiện giờ.
“Đợi ta kéo hắn xuống ngựa, em cầm đ.ao tới gi.ết hắn.”
Úc Tử Kỳ thủ thỉ: “Em chỉ cần đ.âm c.hết kẻ th.ù, tội nghiệt để ta gánh.”
Đã hết giờ.
Sư tỷ lôi tôi đi.
Không biết tôi bị gì, chân không chịu nhúc nhích.
Đại sư tỷ cuống lên: “Đi mau chứ không là bị tóm đấy! Có chuyện gì gấp thì nói mau đi!”
Tôi nào có chuyện gì đâu, chỉ là không nỡ đi thôi.
Thế là thuận miệng kiếm cớ: “Anh hạ độc tôi, đã đến kỳ hạn cho tôi thuốc giải rồi.”
Úc Tử Kỳ sững người, sau đó bật cười.
Hắn búng trán tôi: “Thuốc giải ấy hả? Em mở khoang bí mật trên đầu giường phòng ta, trong đó có một túi kẹo viên, đó chính là thuốc giải của em.”
Chắc là do nhìn mặt tôi ngốc quá.
Nên Úc Tử Kỳ thở dài: “Hạ độc em… Ta làm sao nỡ cơ chứ…”
17.
Tối hôm ấy, tôi năn nỉ sư tỷ ở lại Úc phủ với tôi.
Tôi hỏi chị ấy, sao bao nhiêu chuyện như vậy mà tôi lại không nhớ gì cả.
Sư tỷ nói, năm đó lũ bất lương kia g.iế.t người xong thì phóng hỏ.a, tôi trốn trong tủ hít phải quá nhiều khói, lại tận mắt thấy cảnh cha mẹ bị sá.t hạ.i.
Nên bị ảnh hưởng tới thần kinh.
Úc Tử Kỳ dẫn tôi đi tìm thầy chữa bệnh, tình cờ gặp sư phụ.
Sư phụ thấy tôi có thiên phú, hạt giống tốt để đào tạo thành sá.t thủ.
Nói rằng muốn dẫn tôi lên núi, không chừng có thể chữa được.
Lúc ấy Úc Tử Kỳ đã cùng đường bí lối, không thể làm gì khác hơn là giao tôi cho sư phụ.
Sư tỷ chống tay lên đầu nằm cạnh tôi lắc lắc chân.
“Đến giờ chị còn nhớ, hôm ấy lúc giao em cho sư phụ, hắn có nói một câu.”
“Nói gì thế chị?”
“Hắn nói, không đến mười năm, hắn nhất định sẽ quậy đục nước ở kinh đô lên.”
“Lúc đó chị cứ tưởng hắn nói chơi, giờ nghĩ lại, hắn đúng là nhân tài thực sự.”
Một thân áo vải vào triều.
Mười năm sau làm Đại học sĩ Hàn Lâm viện.
Kéo hết thảy kẻ thù ngã ngựa.
Gian khổ trong đó, chỉ mình hắn biết.
Còn bệnh của tôi thì cũng đã được chữa.
Nhưng không khỏi hoàn toàn.
Tôi phải chịu một số di chứng, chủ yếu là ở khả năng ghi nhớ.
…À thì, đầu óc cũng không được nhanh nhạy lắm nữa.
Tôi hỏi sư tỷ, rằng tôi đã quên những gì.
Sư tỷ còn chưa kịp nói thì Nhiếp Chính Vương đã xông vào phủ đón sư tỷ về nhà.
Tên này dữ ghê luôn á.
Không biết sao sư tỷ chịu nổi anh ta.
(Còn tiếp)