Bất Tử Chi Thần Chu Tước - Q.1 - Chương 2: Tứ Đại Cường Giả
Chương 2:Tứ Đại Cường Giả
Khi hai người gần như muốn lao vào đánh nhau thì một tiếng nói vang lên.
-Đại ca nhị ca đừng cãi nhau nữa.
-Ai là đại ca của ngươi.
-Ai là đại ca của ngươi.
-Ta mới là đại ca.
-Ta mới là đại ca.
-Hai người điều là huynh đệ mà cần gì phân rõ vậy.
-Ai là huynh đệ với hắn.
-Ai là huynh đệ với hắn.
-Tức chết mà.
-Tức chết mà.
-Chết đi.
-Chết đi.
Sau câu nói đó họ lao ra Vạn Xuyên đánh nhau.Lúc này một bóng người yểu điệu xuất hiện,sau lưng bóng người thứ nhất.Bóng người thứ nhất là một thanh niên lão luyện tuy khuôn mặt còn trẻ nhưng đôi mắt đã nhóm nhen một chút tan thương.Thanh niên này mặc một bộ trang phục theo kiểu công tử ca màu lam,khuôn mặt thon gọn ,môi mỏng,mũi cao là một người thanh niên tuấn tú.Nữ nhân vừa xuất hiện mặc một bộ cung trang màu hồng phấn,khuôn mặt tròn trịa thân người phổng phao có da có thịt,là một nữ nhân trưởng thành quyến rũ,cô ta tuổi chừng hai mươi mấy.Hai người ngồi xuống bàn trà mà Thư Lộc Sinh vừa pha tự rót cho mình một chén.
-Ngươi vẫn nhiều chuyện như vậy,giả tạo khơi màu tranh chấp ta không hiểu sao khi xưa mình lại mắt mù lấy ngươi nữa.
-Nương tử à ta đâu có khơi màu ta khuyên can mà.
-Khuyên can khuyên can kiểu tìm chỗ đau của người mà chọt vào sao.Ngươi hiểu hơn ta rằng hai người họ đặt nặng cái vấn đề trước sau như thế nào mà.
-Nương tử à nàng không thấy như vậy rất thú vị sao,hai người hoàn toàn khác nhau về hình dáng ăn mặc tính cách lại là anh em song sinh nói cùng lúc ăn cùng lúc,ngủ cùng lúc còn rất hiểu nhau sẽ ra chiêu thức gì.Mỗi lần nhìn họ giao đấu ta thật sự cảm thấy rất thú vị ha ha ha.
-Hừm..Biến thái.Nói chuyện chính đi hôm nay ngươi biết lão Thư gọi chúng ta ra có việc gì không.
-Nương tử à ta nhớ nàng,mấy tháng rồi không gặp nàng ta thật sự rất cô đơn,nàng về nhà đi.
-Ta nói nói chuyện chính.
-Thì ta đang nói chuyện chính đây ta rất nhớ nàng,đêm không nàng ta rất lạnh.
-Cái đồ khốn kiếp,bỉ ổi,hạ lưu,vô liêm sỉ,cái đồ ẻo lả chết bầm ngày xưa bà đây mắt mù rồi mới lấy ngươi.
-Nương tử à người ta thường nói “Đánh là thương mắng là yêu” Nàng rất yêu ta phải không.
-Đồ mặt dày vô sỉ,nếu không phải khi xưa ngươi dấu chuyện ngươi kê đơn ta thì còn lâu ta mới lấy cái đồ đê tiện nhà ngươi.Sau khi biết ta mang thai còn giả bộ tốt bụng làm người ‘Đổ vỏ’ Hừm ta khinh .Còn nữa sau khi lấy ta về sợ rằng sau khi ta biết chuyện sẽ hòa ly ngươi còn bày mưu đặt kế khiến ta không thể bỏ ngươi.Đồ đê tiện yêu ngươi bà đây yêu chó yêu mèo cũng không yêu ngươi.
-Nương tử uy vũ như thế này mới giống nàng thường ngày,lúc nãy nàng nhỏ nhẹ diệu dàng thật sự làm ta sợ hết hồn.
-Grumm…Tức chết ta mà,được ngươi thích xem náo nhiệt chứ gì hôm nay bà với ngươi diễn trò náo nhiệt đi.Tiếp chiêu đi lang băm.
Nói rồi tay nữ tử vung lên một luồn kình phong thổi qua bên nam nhân,nam nhân mỉm cười cũng vung tay lên hóa giải luồng kình phong đó.Sau đó lấy từ trong ống tay áo ra một chiếc quạt bằng ngọc,rồi lao đến bên ngoài.Nữ tử cũng không yếu thế một giải lụa hồng từ tay áo nàng bay ra vòng lên cánh tay.Tay bên kia thì cũng xuất hiện một dãi lụa,rồi nàng lao ra ngoài theo thanh niên.Hai chiến trường ngăn cách nhau bằng Vọng Nguyệt Lâu,người hai bên sông không bao giờ có thể nhìn thấy hai cuộc chiến này.Vì Vọng Nguyệt Lâu có cấm chế tác dụng lên cả khúc sông Vạn Xuyên quanh nó .Người hai bên bờ chỉ thấy nước sông Vạn Xuyên và Vọng Nguyệt chẳng thể nào thấy hay cảm nhận được bất kỳ thứ gì gần Vọng Nguyệt.Vì thế nên nơi đây thường là nơi các cao thủ hẹn nhau quyết đấu nếu không muốn người biết.Sau một lúc lâu thì hai trận chiến kết thúc bằng tiếng hét thất thanh của người phụ nữ;
-Tên dâm tặc khốn kiếp,không đánh nữa.Hai tên kia cũng ngừng lại cho bà,bà đây bận lắm biết không hả ? Có chuyện gì nói mau đi.
Sau khi hét lên nữ tử bay về phía Vọng Nguyệt Lâu,sau đó ba người nam nhân cũng quay lại.Sau khi bốn người tự mình rót cho bản thân một tách trà thì như trở thành người khác vậy.Kim Phát Tài lúc này phát ra khí tức như một người đứng trên cao đã lâu không kiêu ngạo nhưng rất có uy thế.Thư Lộc Sinh thì như một Nho gia thánh hiền thông tri đạt lý.Còn người thanh niên thì phát ra khí tức an nhàn tự tại khiến người ở gần sảng khoái.Còn nữ tử thì phát ra khí tức của một quý phu nhân cao sang quyền quý. Người nam nhân tên là Mộc Tử Kỳ là điếm chủ của dược điếm lớn nhất Đô Thành Sinh Tử Điếm tu vi Hồng Trần cảnh sơ kỳ,còn nữ nhân thì tên là Ân Tú Tú chủ nhân của phường may lớn nhất Đô Thành Tú Nữ Phường tu vi cũng là Hồng Trần cảnh sơ kỳ.Bốn nhân vật này là những người cai quản sinh ý và trật tự thật sự của Đô Thành sau Hoàng Tộc.Vậy điều gì lại khiến cho cả bốn người tụ hội ở đây.
-Nè Sầu lão,lão gọi bọn ta tới đây làm gì lão nương còn rất nhiều y phục chưa may để giao cho Hoàng Cung nữa đó.Có gì thì mau nói đi.
-Phải phải nói rất đúng ngụy quân tử có thí mau phóng ta cũng rất bận.
-Lộc Sinh huynh ta thì cũng không bận lắm nhưng cũng có vài người bệnh sắp chết đến nhờ nếu họ có mệnh hệ nào thì huynh …
-Thôi đủ rồi đừng có lên giọng này nọ với ta,bận các ngươi bận làm biếng thì có.Được rồi bàn chính sự đi,Nhân Kiệt Đại Tái ba tháng sau cử hành các ngươi có đề xuất gì không.
-Nhân Kiệt Đại Tái vận được cữ hành sao.chặc mấy lão già bất tử ấy bộ muốn làm xấu mặt Thủy Quốc sao.
-Phải đó Thiên Nhất lâu được xây mà các lão ấy vẫn bàng quang bây giờ thì còn tiếp tục mở Nhân Kiệt Đại Tái,bộ muốn người ta cười vô mặt lắm sao.
-Lão nương tuy rằng hơi thô thiển nhưng cũng biết đây không phải thời gian tổ chức Nhân Kiệt Đại Tái.Theo lão nương tính thì nên là năm sau nhưng thật không ngờ,vẫn câu nói đó bộ mấy lão ấy đầu bị Thiên Mã đá hết rồi sao.
-Không được hỗn láo.
-Lộc Sinh huynh không phải ta hỗn láo gì nhưng Bệ Hạ bây giờ thật sự hazzz….Không biết người nghĩ gì mà cho phép Đại Hoàng Tử xây Thiên Nhất Lâu mà còn xây trước Thiên Sầu và Thiên Kim nữa.Vẫn là Tiên hoàng tốt nhưng người thật vô phước mà nhắc mới nhớ hình như ba tháng nữa là tròn chín năm ngày tiên hoàng mất phải không.
-Phải thời gian qua thật nhanh,từ khi tiên hoàng mất thì đủ thứ việc xảy ra.Gần đây một trong Tam Cấm lại chuyển đến Đô Thành thiên hạ của Thủy Quốc phải rung chuyển rồi sao.
-Theo lão nương thấy thì việc Thiên Nhất lâu được xây dựng là vì Hoàng Thượng không muốn bị mất mặt khi Một trong Tam Cấm chuyển đến Đô Thành,nhưng muốn là được sao mặt vẫn là bị đánh thôi.
-Nói cho đúng là hoàng thượng muốn chứng tỏ mình không thua kém tiên hoàng nhưng ta thật nhớ tiên hoàng.
-Hừm…Cũng chỉ vì mấy người như các ngươi nên hoàng thượng mới muốn chứng tỏ bản thân.
-Chứ ngươi không có chắc,không biết ai luôn nói lúc tiên hoàng còn sống Thiên Kim Lâu mới chính là thiên kim.
-Ngươi…
-Đủ rồi ai cũng biết trong lòng là được,nếu không có ý kiến gì thì phân chia công việc đi.Ta phụ trách phát tư mời và tiếp đón.
-Thiên Kim lâu ta sẽ phụ trách ăn ở.
-Sinh Tử Điếm ta phụ trách thương tật đau ốm.
-Vậy thì Tú Nữ Phường chúng ta phụ trách hậu cần lặt vặc.
-Vậy Thiên Nhất lâu ta phụ trách việc gì.
Một giọng nói cất lên phá tan không khí nghiêm trang của bốn người.Người vừa xuất hiện là một thanh niên trẻ tuổi chừng 18-20 tuổi tu vi thì cho người ta khiếp sợ Địa Sát cảnh trung kỳ nữa bước hậu kỳ.Có thể nói thanh niên này là một thiên tài trong thiên tài,người thanh niên này không ai khác chính là đại hoàng tử mà bốn người vừa nhắc,đại hoàng tử Thủy Quốc Thủy Thanh Thiên con trai lớn của Hoàng Đế Thủy Quốc Thủy Vô Ngôn.
-Tham kiến đại hoàng tử.
-Tham kiến đại hoàng tử.
-Tham kiến đại hoàng tử.
-Tham kiến đại hoàng tử.Nếu đại hoàng tử đã có nhã ý thì có một khâu hơi khó khăn nhưng lại rất quan trọng mà lão thần chưa tìm ra người phụ trách.
-Khâu nào nói đi ,à mà thôi không cần ta phụ trách khâu đó cho.Có gì nhắn qua Thiên Nhất lâu là được.
-Bẩm đại hoàng tử là khâu chấp pháp và trật tự.Khâu này cần một người đủ uy nghiêm,có tiếng nói trong lứa thiếu niên.Nên…
-Được rồi ta nhận nếu không có việc gì nữa thì ta đi trước,buồn ngủ quá mà.
Sau khi đại hoàng tử đi một lúc lâu thì bốn người lại ngồi xuống uống trà.
-Ngụy quân tử không hổ là ngụy quân tử.Bán người ta rồi còn bắt người ta đếm tiền giúp mình.Bái phục bái phục.
-Cũng chỉ vì tên tiểu tử đó tự cho mình là thông minh thôi dám lấy pháp khí đi đối phó với người tạo ra nó đúng là buồn cười.
-Lão nương ta không hiều gì về âm mưu quỳ kế nhưng ta cũng không ngốc tới mức cầm pháp khí trong tay là tưởng mình thiên hạ vô địch.Hoàng thượng thật sự coi trọng tên này sao.
-Nương tử à dù có chuyện thì cũng là chuyện của Hoàng Tộc nàng lo làm gì.Hừm… Để ta xem đến lúc Nhân Kiệt Đại Tái cử hành tên này làm được gì.
-Phải ta cũng muốn xem hắn làm được gì,một trong Tam Cấm đã xuất hiện Nhị Cấm chắc cũng sẽ đến thôi không biết là ai đến đây.
-Vấn đề này thì để nô tỳ nói cho Kim lâu chủ nghe vậy.
-Ngươi là ai.