Bánh Tart Trứng Nhỏ (Chi Sĩ Mạt Trà) - Chương 9: Bánh cuốn
Edit: Khía.
Beta: Sà.
“…”
Trương Vũ không thèm để ý tới họ, tiếng ăn bánh cuốn xì xụp xì xụp rất lớn, khiến mọi người trong tiệm nhìn chằm chằm.
“Mình có thể ăn thử bánh cuốn xá xíu của cậu không?” Tô Quả động đũa: “Mình chỉ muốn ăn thử cho biết thôi, một miếng bé tí là được rồi.” Ngón tay thon dài co lại đung đưa trước mặt Hạ Tri.
Cậu nhân cơ hội ngoắc tay: “Làm ơn cho thêm một phần bánh cuốn xá xíu.”
!!!
Sáu cặp mắt đồng thời nhìn chằm chằm Hạ Tri và Tô Quả, Tô Quả muốn chui xuống bàn ngay tức khắc, trốn vào trong vỏ ốc của mình.
“Cái đó… thật sự… không cần thế đâu, mình…” Tô Quả càng nói càng nhỏ.
Hạ Tri điềm nhiên như không uống một ngụm cháo: “Hả? Mình muốn ăn thêm thì có gì đâu?”
Mọi người: “Cậu thích…”
“Mình không thích.” Đào Dật Dương lặng lẽ sờ cái ví xẹp lép của mình.
Tô Quả vẫn thấy vỏ ốc hợp với mình hơn. Nhưng mà tuy trong lòng nghĩ vậy, động tác lại rất thành thật.
Đũa gỗ màu đen chìa về phía dĩa bánh cuốn xá xíu.
Kỹ thuật làm ra bánh cuốn rất đơn giản, thịt heo được băm nhuyễn, sau đó bỏ thêm muối, hạt nêm gà và chút đường. Rải một lớp thịt băm nhuyễn thật mỏng lên bánh cuốn rồi cẩn thận cuốn lại thật chắc tay.
Bỏ bánh cuốn vào nồi hấp khoảng mười tới mười lăm phút, sau khi hấp chín thì rưới lên bánh đủ loại nước tương với hương vị khác nhau. Hai gò má Tô Quả căng phồng vì những cuộn bánh cuốn mịn màng trơn trượt, ăn ngon đến mắt mũi cong cong.
“Cái tụi mình ăn là do cái kia làm ra hả?” Tô Quả chỉ chỉ cái máy lớn ngoài cửa.
Hạ Tri che hơi nóng bốc lên từ cái máy: “Cái đó là bánh cuốn Hong Kong tráng bằng máy khay, cái tụi mình ăn là bánh cuốn truyền thống, là hai cách làm khác nhau.”
Người bán thành thạo kéo một cái khay ra, bỏ phần bột sánh đặc vào trong rồi tráng đều, tạo thành một lớp bánh mỏng màu trắng, sau đó được hấp trong lửa lớn.
Sau khi đẩy cái khay đã được tráng mỏng một lớp bánh vào trong, người ta lại kéo một cái khay khác đã sắp hấp chín ra, khuấy hai quả trứng gà, sau đó lại đánh thêm một cái lòng đỏ nữa để tráng đều ngoài vỏ bánh, đẩy khay vào trong.
Tô Quả nhìn đến ngây ngẩn, nỗi tò mò trong lòng lại càng lớn dần.
Người bán lại kéo ra một cái khay, sau đó dùng xẻng để cắt rồi cuộn bánh cuốn trong khay lại theo thứ tự.
Tô Quả nhìn cục bột gạo màu trắng nhăn nhúm trên dĩa, người bán lại lặp lại vài lần, đến khi làm đủ mới để nhân viên mang lên cho khách.
???
Sao cô thấy cái này hơi xấu?
“Muôn màu muôn vẻ, không nói được cái nào ngon hơn cái nào.” Hạ Tri nói thế, lại kêu nhân viên lấy thêm hai phần bánh cuốn trứng.
Đào Dật Dương lặng lẽ nhìn Hạ Tri, khoảng năm phút sau vẫn chưa dừng.
Mày cua gái thì cứ cua gái đi! Đừng có lột ví tiền của tao được không!
“Không thì lần này mình trả cho nhé.” Tô Quả kéo dây kéo balo, cô không thể cứ ăn không của con trai mãi.
Hạ Tri đè cái ví tiền con thỏ đang dồn tới của Tô Quả lại, quay đầu cười như không cười nói với Đào Dật Dương: “Giày trên chân mày có một phần mười là của tao.”
“…” Đào Dật Dương chợt rút chân về, xém chút quên vụ này.
“Không sao để mình trả cho.” Tô Quả khăng khăng muốn trả tiền, ví tiền con thỏ màu hồng lại nhảy lên.
Đào Dật Dương oai phong lẫm liệt vỗ bàn: “Bữa này là của mình, ai giành với mình là mình giận đó.”
Cái tên Đào Dật Dương này là đại gia ngầm ở phố, trong đám bọn họ thì cậu ta có nhiều giày nhất, mỗi ngày mang một đôi giày đá bóng khác nhau, còn mắc nữa.
Tháng trước bởi vì muốn mua giày mới, cậu ta đã khóc lóc kể lể xin được vay tiền với mấy đứa trong ký túc xá. Mặc dù tháng này đã trả rồi nhưng còn nợ đồng bạc cuối cùng của Hạ Tri.
Nhân cơ hội này, Hạ Tri chắc chắn phải cho cậu ta làm nô lệ tư bản.
“Đồ tư bản tàn ác.” Đào Dật Dương lẩm bẩm đi tính tiền.
Tô Quả áy náy, cầm ví tiền không biết làm gì.
Điền Tân Lôi an ủi cô: “Quả Quả, nếu cậu biết đôi giày trên chân Đào Dật Dương thì sẽ biết đại gia là thế nào. Một tuần bảy ngày, đủ hết đỏ cam vàng lục lam chàm tím.”
Tô Quả: “Mình cũng thích giày lắm.” Nhà cũng cả đống.
“Đứa bé ngốc, thích bình thường và fan mê giày nó khác.” Mẹ già Điền Tân Lôi từ ái sờ đầu Tô Quả.
Hạ Tri gắp một miếng bánh cuốn trứng: “Nhân lúc thằng Đào trả tiền tụi mình ăn nhanh đi.”
Các anh em “guột” nhanh chóng chìa đũa, một khay bánh cuốn nhanh chóng hết sạch.
Khác biệt lớn nhất giữa bánh cuốn Hong Kong và bánh cuốn truyền thống chính là bề ngoài, mặc dù bề ngoài nhăn nhúm xấu xí là thế nhưng lại còn trơn và mềm hơn cả bánh cuốn tôm!
Mỗi miếng bánh tan trong miệng, vị thơm ngon trơn trượt lại càng rõ ràng, chẳng cần phải nhai quá nhiều cũng thưởng thức được đủ loại mùi vị khác biệt. Vị mềm mịn của trứng hòa vào lớp bánh cuốn trong veo bóng lưỡng, tạo nên một hương vị hoàn toàn mới.
Rốt cuộc trên đời này còn bao nhiêu món ngon mà cô chưa được ăn qua?
Mẹ ăn chay nên tất cả đồ dầu mỡ chiên rán gì đó đều không ăn, đã thế còn hạn chế một ngày ba bữa của Tô Quả, cô không được ăn nhiều đồ dầu mỡ, những hàng quán ven đường lại càng cấm tiệt hơn.
Tô Quả nhớ tới việc cô chỉ được ăn mì bún miến hoặc bánh bao với cháo quanh năm suốt tháng, thỉnh thoảng mẹ mới khoan dung độ lượng kêu dì làm sủi cảo chiên hoặc quẩy, thế cũng đã là khó lắm rồi.
Lần đầu tiên, cô có suy nghĩ muốn mẹ cũng nếm thử những món ăn này, mẹ không thích ăn cũng được, sao còn cấm cả con?
Ai chẳng hiểu ăn nhiều những thứ này sẽ không tốt, nhưng sao mẹ cũng không cho cô một cơ hội để thử chứ.
Đầu óc Tô Quả rối bời, mơ màng trở về trường học.
Thấy Tô Quả bần thần, Hạ Tri cũng bước chậm lại để đi bên trái cô.