Băng Tâm Hoa Liệu Đã Tan - Dương Kiều Nhược - Chương 28: Bầu trời mới (1)
Xuống tới chân dốc bạt ngàn cách đồng lúa choáng lấy mắt tôi, hít một hơi thật sâu căng đầy lồng ngực, chuẩn bị hét một tiếng thật to tôi chợt nhớ tôi không đi một mình, và ở đây cũng lác đác vài người đang làm ruộng. Tôi thở chậm qua mũi, đè nét sự háo hức xuống. Đoàn Dự theo sau cũng đã tới nơi. Sự bình tĩnh của tôi khác hẳn khí thế lao xuống vừa nãy, làm Đoàn Dự có chút nghi hoặc nhìn tôi. Thoáng chút nét mặt hắn ta mỉm cười, à không huynh ấy đã cười. Bộ dáng giả vờ của tôi không có điểm hở vậy mà lại bị cười là sao. Tôi thầm không phục.
Trước cái nhìn của tôi Đoàn Dự đưa hai tay lên miệng lấy một hơi thật mạnh hét lớn.
“Aaaaaa..”
Tôi sững người nhìn công tử xinh như ngọc hét lớn giữa đồng ruộng rồi quay sang nhìn tôi đầy khích lệ.
“Muội cũng thử một lần đi!”
Tôi mím môi giấu đi một nửa nụ cười, mà có lẽ đôi mắt đã phản bội tôi, nó đầy mong đợi chớp chớp. Cử động khuôn mặt chả đồng nhất gì hết, trên đời này chắc duy chỉ mình tôi có thể làm được như thế thôi.
Tôi lấy lại tư thế một chút, hít một hơi thật sâu, đưa hai tay lên miệng và hét lớn.
“Aaaaa..”
Đang giữa lúc tiếng hét của tôi lên cao nhất có tiếng ai đó hét chen vào, là Đoàn Dự. Không chần chừ tôi lấy hơi mạnh hơi hét lớn hơn, cả huynh ấy cũng vậy. Cả hai củng thi nhau hét vang đồng ruộng, mấy người dân đang ngồi nghỉ giữa buổi nhìn chúng tôi cười không ngớt.
Kết lúc bản đồng ca ầm ĩ kia là khi cả tôi và Đoàn Dự đều khan cả giọng, thật ngốc nghếch quá đi. Chúng tôi lại chỗ mấy người dân vừa nãy xin nước. Cứ tưởng sẽ bị mắng vì tội làm ồn chỗ ruộng của họ, ấy vậy mà không, họ chào đón chúng tôi rất nồng nhiệt, một người phụ nữ trung niên tự xưng là bà Cửu ở lại nói chuyện với chúng tôi trong khi những người khác quay lại làm việc.
“Hai vị lần đầu thấy ruộng lúa phải không?”
Tôi gật đầu.
“Lần đầu được thấy đồng ruộng, chúng tôi phấn khích quá. Làm ồn đến mọi người. Thật xin lỗi!”
“Không đâu không đâu. Cô đừng bận tâm. Lâu lắm rồi, làng mới có người ghé thăm. Chúng tôi vui còn không kịp.”
Theo lời bà Cửu thì ở làng nhỏ này mọi người chủ yếu trồng trọt và mang lương thực đi bán ở thị trấn cách đó một canh giờ đi bộ. Đó là một con trấn vừa phải, lượng người lưu thông ở đó lại rất lớn đa số là những người dân bán hàng nông sản như bà Cửu hoặc là các thương lái. Theo lời kể thì nó rất nhộn nhịp. Đoàn Dự cũng gật đầu, huynh ấy nói đã từng ghé chân lại đó một đêm, rất lộng lẫy, nhộn nhịp. Đoàn Dự còn hứa sẽ dẫn tôi đi chơi thỏa thích tại nơi đó nữa. Tôi có chút mong chờ. Truyện Sủng
Bụng của tôi có chút động tĩnh, tuy không phát ra âm thanh nhưng tôi cũng nhớ ra việc tôi dẫn Đoàn Dự ra khỏi Tụ Không là để kiếm một bữa ăn ngon cho huynh ấy. Tôi đã quên bén mất. Bụng tôi đã như thế này thì chắc huynh ấy cũng không khác tôi là mấy đâu nhỉ. Tôi hỏi thăm bà Cửu về chỗ nào đó bán thức ăn, bà cười và đưa cho tôi một gói đồ bằng lá lớn.
“Tôi làm nhiều lắm. Hai vị cứ dùng tự nhiên. Làng này không có quán xá gì cả.”
Đoàn Dự hồ hởi cảm ơn bà, tôi chầm chậm mở gói lá ra là xôi lá dứa, vừa thơm lại vừa ngon. Có điều cái cổ họng tôi chắc ổn nhỉ, hy vọng không bị nóng quá đến mất tiếng.
“Muội có muốn thử xuống ruộng không?”
Đoàn Dự nhìn xa xôi vào ruộng lúa nơi mọi người đang nhổ cỏ cho lúa. Có lẽ huynh ấy muốn trải nghiệm cảm giác của nông dân, nghe cứ như ông quan huyện vi hành vậy. Không biết huynh ấy có chí hướng quan lại gì không. Trước mắt thì càng thử càng nhiều việc càng tốt cho huynh ấy thôi, vì lẽ đó tôi gật đầu.
Sau khi nhận được sự cho phép của tôi Đoàn Dự như được giải thoát lập tức nuốt vội miếng xôi trong tay, uống nước và lập tức săn tay áo lên. Dường như tay áo quá dài huynh ấy cởi luôn chiếc áo khoác ngoài ra. Đến lúc này tôi mới nhận ra Đoàn Dự mặc đồ màu trắng, kẻ tay cầm quen dao kéo có thừa như tôi lại hiếm khi nhúng đến việc giặt giũ thì.. làm sao giặt sạch nổi vết bùn trên bộ đồ màu trắng muốt đó chứ. Chưa để tôi nhớ ra xong huynh ấy đã lao lại chỗ bà Cửu và đang được bà ấy hướng dẫn. Thôi rồi. Tôi ôm mặt, nửa ống quần đã bị ướt mất rồi, xem ra đi mua luôn vài bộ đồ mới quá. Dù gì tôi rất dư giả mà. Tôi có chút tiếc, vải của bộ đồ đó đẹp đến thế mà. Thở dài, tôi lại thở dài, vì ngoài thở dài tôi có thể làm gì hơn đây.