Bạn Từng Là Thiếu Niên - Đồng Sinh - Quyển 1 Chương 6: Không phải giấc mơ
Ít ai biết được rằng, những chuyện mà họ đang trăn trở lại có khi trở thành khởi đầu mới của họ.
————-
Trường học của Du được chia thành nhiều khu trong đó nổi trội nhất vẫn là khu trung tâm: tập hợp phòng làm việc, phòng hợp của các giáo viên và giám thị, tiếp đến là các khu nhà A, B, C, D: là các lớp học chính quy và các lớp tự học, cuối cùng là thư viện, nhà ăn và kí túc xá dành cho các học sinh ở xa.
Khu trung tâm và các khu A, B, C được nối liền với nhau tạo thành một hình chữ nhật. Khu D là một dãy nhà độc lập nằm phía sau khu B, thứ duy nhất nối liền khu D với các nhà còn lại chính là dãy hành lang bắt ngang giống như chiếc cầu bắt qua những con sông.
Đồng dạng với những khu khác, khu D cũng có 4 tầng lầu, mỗi tầng sẽ có cây cầu hành lang bắt ngang tương ứng, phòng học của các lớp 12 là tầng cao nhất của trường.
Tổng cộng các lớp học tính từ lớp 10 đến lớp 12 của khu D cũng chỉ có vỏn vẹn 15 lớp. Trong đó khối 12 có 4 lớp, khối 11 có 5 lớp và khối 10 có 6 lớp, các phòng trống còn lại toàn bộ đều là các phòng tự học và các câu lạc bộ của trường, cho nên khu D tương đối vắng vẻ hơn so với các khu còn lại.
Hành lang tương đối yên tĩnh, thỉnh thoảng có một vài cơn gió nhẹ thổi qua làm rơi rụng những chiếc lá phượng ngoài sân trường. Du thông thả đi xuyên qua ánh nắng, đón từng đợt gió nhẹ thổi tới làm dịu bớt đi một chút lo lắng trong lòng.
Thế nhưng ngay khi vừa tới cửa lớp thì sự yên bình đó cũng đột ngột biến mất:
“Ô, mừng cô gái may mắn của chúng ta trở về, xin cho chúng tôi biết một chút cảm nghĩ của bạn về chuyến đi lần này đi.”
Hảo là cái đứa nhoi nhất của lớp 12D3, tuy rằng không đẹp trai nhưng lại rất hài hước. Và lần này cũng vậy, cậu ta canh ngay lúc Du vừa tới cửa lớp thì liền núp ở một góc ùa ra, gương mặt cười còn tươi hơn bầu trời đang đổ lửa ngoài kia.
Du hết hồn, một lúc sau liền dơ tay đánh vào bả vai cậu ta mấy cái: “Đồ chết bầm, làm giật mình à…may mắn cái đầu ông á.”
“Sao lại không may? Bà được Như Hạ lớp A kèm cho, sướng quá rồi còn gì.” Một nữ sinh ở bên dười nói.
“Nhìn mặt cậu ta nghiêm như thế, cuộc sống sau này của tui sắp khổ đến nơi rồi đây nè.” Du vừa đáp vừa tiến về chỗ ngồi.
Hảo cũng không làm rộn nữa, cậu xoa cái vai vừa bị đánh của mình rồi cũng về chỗ ngồi xuống nhìn Du hỏi tiếp: ” À, thế thằng Lộc thì sao, ai rút trúng nó thế?”
Đại não của Du bắt đầu hoạt động, cô nhớ lại một chút về hoàn cảnh lúc đó, lúc ngồi ở bên dưới có nghe một nam sinh kêu tên Hoàng Hữu Lộc. Nhưng tiếc thay, hôm nay Lộc bị bệnh nên nghỉ học, thế là cô buộc lòng phải đứng dậy báo cáo cho thầy hiệu trưởng biết về tình trạng hiện tại của Lộc một chút để tránh gây hiểu lầm. Thầy hiệu trưởng lúc đó hiểu ý nên dặn dò cô về nói với Lộc một tiếng, lúc bấy giờ cô mới chân chính biết được tên của nam sinh kia.
Du nhìn sang Hảo nhàn nhạt đáp: “Võ Trọng Thanh, 12C3.”
“Hả, hai người đúng là bạn thân nhen, một người thì được hoa khôi trường rút trúng, một người thì được nam sinh đẹp nhất khối rút trúng. Oh nooooo…không thể tin nổi. Thằng Lộc mà biết được chắc bệnh của nó sẽ khỏi sớm thôi, hahaha.”. Ngôn Tình Tổng Tài
Du hơi nhíu mày suy nghĩ. Đẹp trai sao? Cũng có đấy.
Nét mặt của cậu ta có phần giống với các nam diễn viên Hàn Quốc mà ngoại cô vẫn hay xem, tiếc thay đó không phải gu của cô cho nên lúc đó cô cũng không để tâm lắm. Thầy hiệu trưởng dặn dò xong thì cô cũng cô cũng ngồi xuống luôn không thèm để mắt đến cậu ta nữa.
Mà giờ đây, Hảo đột ngột khơi dậy chuyện này khiến cho cô tiếp tục cẩn thận hồi tưởng lại lần nữa: cậu ta cao chắc hơn 1m75, da trắng, gương mặt thanh tú, lông mày rậm, đôi mắt sâu trầm lắng như mặt hồ.
Du gật gù nghĩ thầm: ừm, nếu như Lộc biết được chắc sẽ giống như lời Hảo nói, mau mau hết bệnh.
Hảo thấy Du có biểu hiện khó hiểu, cậu nheo mắt đưa tay vẫy vẫy trước mặt Du.
Du bừng tỉnh thoát khỏi những hồi tưởng của chính mình, nhìn gương mặt đang khó hiểu của Hảo, bâng quơ đáp: “Hả, chuyện gì?”
“Bà đang suy nghĩ gì thế?” Hảo hỏi.
“Không có gì, ông nhiều chuyện quá.” Lúc này Du cảm thấy có gì hơi lạ lạ, không đúng lắm, lại nhìn Hảo hỏi: “Không phải đang trong tiết Văn sao, cô giáo đâu rồi?”
Hảo đáp: “Cô đi lấy tài liệu rồi gái.”
“Nè, nếu bà không thích Hạ thì nhường Hạ cho tui đi.” Cô bạn tên Xuyến ngồi ở tổ 3 quay xuống nhìn Du vừa cười vừa nói.
Du ảo não chống cằm lên bàn nhìn Xuyến đáp: “Nhường được thì tui cũng sẵn sàng nhường cho bà rồi.”
Thương lượng không thành Xuyến làm mặt giận, lấy mẫu giẫy trên bàn vo thành cục chọi về phía Du:”Xía, nhất cậu rồi.”
Du né được cục giấy, cười cười nhìn Xuyến.
Cô giáo đã trở lại, tiết học lại tiếp tục.
Du đong đưa đôi mắt màu hổ phách mơ màng của mình nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời trông thật cao và xanh. Mặc dù trong phòng có máy quạt nhưng hơi nóng ở bên ngoài vẫn như có như không mang từng chút một phả vào trong lớp, cùng với tiếng của cô giáo vẫn êm đềm cất lến trên bục giảng, làm cho Du biết rằng tất thảy những gì xảy ra trong ngày hôm nay đều không phải là một giấc mơ.
Rồi những ngày sau này cô sẽ phải cùng một người ưu tú hợp tác học tập, rồi sẽ cũng người nọ ngồi chung một cái bàn, đi chung một lối đi.