Bạch tổng sủng thê - Ngụy Yên Lạc - Bạch Doãn Nghiêm (truyện full) - Chương 32 Tôi muốn nhìn thấy người đã gây ra
- Home
- Bạch tổng sủng thê - Ngụy Yên Lạc - Bạch Doãn Nghiêm (truyện full)
- Chương 32 Tôi muốn nhìn thấy người đã gây ra
Ngụy Gia, Đào Thanh như mọi khi ngồi ở phòng khách uống trà ăn điểm tâm, chờ chồng đi làm về. Lúc này bên ngoài có tiếng xe, Đào Thanh biết chồng về vui vẻ, ra cửa để đón ông.
Ngụy Cung mở cửa xe đi thật nhanh vào nhà, mặt ông tối sầm lại. Đào Thanh đang định lên tiếng, thì bị chồng mình lao tới năm lấy vai cướp lời trước:
“ Thanh Thanh, Lạc Nhi xảy ra chuyện rồi, nó đang ở phòng cấp cứu bệnh viện E.”
Lời của Ngụy Cung vừa nói ra, nụ cười trên mặt Đào Thanh cứng đờ lại, bà vừa nghe thấy cái gì vậy? Chồng bà vừa nói cái gì cơ? Con gái bà đang nằm
bệnh viện cấp cứu. Bà đưa một tay bụm miệng mình, một tay ném lấy bả vai chồng, nước mắt bắt đầu rơi, miệng bà mấp máy:
” Ngụy … Ngụy Cung, mau… mau đưa em tới gặp Lạc Nhi, con bé đang rất cần em.”
Hai người không làm thêm bất cứ hành động nào thừa thãi, lên xe đề tài xế lái thẳng tới bệnh viện E. Trên xe Ngụy Cung ôm chặt Đào Thanh vào lòng an ủi bà, nhưng bà vẫn không thể ngừng rơi nước mắt.
Bệnh viện E, thành phố S.
Trước cửa phòng cấp cứu của Yên Lạc hiện tại rất đông người. Bạch Khang, Đàm Giả Vi sau khi nghe được tin từ Ngụy Cung không chậm trễ mà tới thẳng bệnh viện, nhìn thấy Thiệu Vị Đình đang đứng ôm em gái người đầy máu vào lòng an ủi. Thiệu Vị Đình thấy hai ông bà thì gật đầu, chào hỏi:
” Bác trai, bác gái.”
Đàm Giả Vi thấy Thiệu Vị Đình thì cũng bước nhanh hơn, Bạch Khang theo chân vợ mà cũng tăng dần tốc độ.
Giọng bà có chút băn khoăn, nhưng đa phần là lo lắng, ánh mắt ướt át như vừa khóc nhìn qua Thiệu Vị Đình và cô gái, hỏi:
* Vị Đình, sao cháu lại ở đây? Yên Lạc sao rồi? Con bé đâu? Người trong lòng cháu là ai?”
Vừa lúc này thì ông bà Ngụy cũng đúng lúc tới. Đào Thanh vừa nhìn thấy hình bóng của Thiệu Vị Yên, thì bà lao nhanh tới, nắm lấy tay cô hỏi:
“ Yên Yên, Lạc Nhi đâu? Con bé sao rồi? Tại sao lại xảy ra chuyện này? Cháu mau trả lời ta đi.”
Giọng của Đào Thanh bây giờ đã hoàn toàn là giọng mũi, bà đã khóc quá nhiều giọng đã không còn nữa. Bà chếu thẳng đôi mắt ướt đẫm kia vào gương mặt đầy nước mắt của Thiệu Vị Yên. Đôi mắt của bà toát lên sự hoang mang, lo lắng tột độ.
Đào Thanh thấy sự chậm chạp của Thiệu Vị Yên, bà lại càng lo lắng mà quát lớn:
“ Thiệu Vị Yên, cháu trả lời ta đi.”
Thiệu Vị Yên bị tiếng quát của Đào Thanh làm cho thêm phần sợ hãi, cô ngồi thụp xuống đất, hai tay đưa lên liên tục quẹt nước mắt, đầu lắc liên tục, giọng cô nghẹn ứ nói:
“ Bác gái, cháu xin lỗi, cháu xin lỗi. Nếu không vì cứu cháu thì Lạc Lạc đã tránh được chiếc xe đó rồi, nếu không vì cứu cháu cậu ấy… cậu ấy đã không phải nằm ở đây, cháu xin lỗi, cháu xin lỗi, tất cả là tại cháu ham chơi.”
Ai hiểu thấu được nỗi lòng của Đào Thanh bây giờ. Con gái bà đang nằm trong phòng cấp cứu, đang đấu tranh với tử thân, mà không ai cho bà biết con bé giờ ra sao? Bà đau lòng, tim bà như bị ai đó bóp chặt, khiến bà khó thở không thôi. Bà lảo đảo buông tay Thiệu Vị Yên ra, Ngụy Cung nhanh chóng tới đỡ lấy vợ mình ngồi xuống ghế.
Thiệu Vị Đình thấy em gái ngồi dưới đất khác thì cũng cúi người định đỡ em
mình dậy thì anh bị thu hút bởi tiếng giày da hỗn loạn đang chạy về hướng này. Không chỉ mình anh mà tất cả mọi người có mặt tại đây đều bị thu hút mà quay đầu nhìn.
Một nam nhân thân mặc vest đen, nút áo khoác đã được gỡ ra, tóc vuốt ra sau bóng mượt. Anh chạy anh về phía phòng cấp cứu của Yên Lạc. Không nghi ngờ gì anh chính là Bạch Doãn Nghiêm, bên cạnh anh là Tiêu Áo. Đôi mắt màu hổ phách nghiêm nghị thường ngày bây giờ toát lên sự lo lắng. Anh dừng bước, trước mặt anh là cảnh tượng gì đây, ba người phụ nữ tựa vào ngực đàn ông không ngừng rơi nước mắt. Họ ở đây khóc vậy vợ anh đâu? Vợ anh sao rồi? Anh quét mắt một lượt, rồi nhìn tới ba mình:
“ Ba mẹ,Lạc Nhi sao rồi? Tại sao lại xảy ra chuyện này?”
Bạch Khang nghe thấy con trai hỏi thì mím môi lắc đầu.
Mặt Bạch Doãn Nghiêm tối sầm lại, bồng bầu không khí trở nên âm u. Bạch Doãn Nghiêm quay đầu nhìn Tiêu Áo, giọng nói lạnh lùng của anh khiến Tiêu Áo run lên một chút:
“Tôi cho cậu một ngày, tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra và tôi muốn nhìn thấy người đã gây ra.”
Tiêu Áo nghe lệnh, cúi đầu “ vâng” một tiếng rồi rời đi.