Bạch tổng sủng thê - Ngụy Yên Lạc - Bạch Doãn Nghiêm (truyện full) - Chương 31 “Đến sân bay."
- Home
- Bạch tổng sủng thê - Ngụy Yên Lạc - Bạch Doãn Nghiêm (truyện full)
- Chương 31 “Đến sân bay."
Nói xong cô leo lên chiếc Lamborghini Aventador LP750-SV của Thiệu Vị Yên. Thấy cô đã thắt dây an toàn đầy đủ Thiệu Vị Yên liên phóng vọt đi thẳng tới trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố S.
Bên Bạch Doãn Nghiêm sau khi ăn trưa xong, thì anh tới bàn bạc hợp đồng và kí kết. Cầm hợp đồng trên tay, Bạch Doãn Nghiêm ném cho trợ lí của
mình, rồi lên xe.
“Đến sân bay.”
Chuyến bay của anh lúc 4h chiều, bây giờ đến sân bay vừa kịp lúc. Từ thành phố A tới thành phố S chỉ mất một tiếng đường bay, vậy khoảng 6h chiều anh có thể gặp cô vợ nhỏ rồi.
Tại trung tâm mua sắm thành phố S.
Bạch Cung Viên không quá xa trung tâm mua sắm, chỉ mất ba mươi phút lái xe liền có thể tới, nhưng với cách lái xe của Thiệu Vị Yên thì chỉ mất mười lăm phút. Thiệu Vị Yên là người nổi tiếng nên hai cô phải đi cửa hông vào. Với Ngụy Yên Lạc chuyện này quả thật quá khen.
Hai cô, một người gợi cảm quyến rũ, một người yêu kiều thanh thoát, sánh bước bên nhau đi dạo khắp trung tâm. Họ đi đến đâu cũng có tiếng bàn tán đến đó, họ đi qua đâu cũng có người phải ngoái đầu nhìn.
Thiệu Vị Yên và Ngụy Yên Lạc đi dạo một lúc thì Thiệu Vị Yên than mệt muốn kiếm chỗ ngồi nghỉ. Ngụy Yên Lạc chiều theo bạn mình nhìn xung quanh tìm chỗ nghỉ chân. Thiệu Vị Yên thấy bên đường hình như có một quán bánh mới mở, rất đông khách, liên muốn kéo Ngụy Yên Lạc sang đó ăn thử. Ngụy Yên Lạc không muốn đi lắm nhưng lại bị Thiệu Vị Yên kéo đi thì cũng chẳng nói gì, mà đi theo.
Ngụy Yên Lạc vừa đi vừa trêu ghẹo bạn mình, cô cười tươi:
“ Ăn nhiều bánh sẽ mập đó, rồi cậu sẽ lại xấu không ai coi phim cậu diễn nữa đâu.”
Hai người vừa qua đường vừa cười nói, Thiệu Vị Yên thấy bạn mình đang chế bai mình liền bĩu môi, quay đầu đi lùi, nhìn cô bạn thân hất căm ưỡn ngực:
“Hứ đại minh tinh ta đây ăn nhiều không sợ béo, cậu nghe chưa hả?”
Các xe đang chờ đèn đỏ, người đi bộ đang qua đừng, nhưng một chiếc xe màu đen không dừng đèn đỏ, một mực lao vào hướng Ngụy Yên Lạc và Thiệu Vị Yên. Ngụy Yên Lạc là người phát giác đầu tiên, cô quay đầu nhìn sang chiếc xe đang lao về phía hai người, theo phản xạ đẩy mạnh bạn mình một cái. Đây bạn mình xong nhìn lại,cô đã không còn kịp phản xạ để né nữa cứ thể bị chiếc xe kia tông phải.
Lực và phải rất lớn, theo quán tính cả người cô bay lên đầu xe, chân và đầu va vào kính , khiến tấm kính bị nứt lớn, sau đó cô lăn xuống đường máu chảy ra rất nhiều, nhiều đến mỗi chiếc váy màu hồng gần như biến thành chiếc váy màu đỏ, màu đỏ chói mắt.
Thiệu Vị Yên bị bạn đẩy một cái bất ngờ thì ngã ngồi xuống nền đường hai tay chống sau lưng, mọi thứ xảy ra quá nhanh khiến cho cô không thể nào chở tay kịp. Cô vừa ngẩng mặt lên thì chỉ có thể giương hai con mắt nhìn bạn mình bị đâm rồi năm ở đó, nằm trong vũng máu, cả người cô bất động, mắt trừng lớn, hàng nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống. Bạn thân của cô đang nằm ở kia, vì muốn cứu cô mà bạn thân của cô đang nằm trong vũng máu ở kia, ngay trước mặt cô.
Thiệu Vị Yên mất mấy giây lấy lại cảm xúc, cô đứng dậy lao tới phía bạn thân mình, quỳ thụp xuống, một tai cô đỡ lấy gáy Yên Lạc, tay còn lại năm lấy vai Yên Lạc lắc lắc, nước mắt vẫn liên tục chảy ra, giọng cô nghẹn ngào:
“Lạc Lạc mở mắt ra nhìn mình đi. Lạc Lạc mau mở mắt ra nhìn mình đi.”
Tay cô vãn lay vai Yên Lạc, cô ngẩng mặt nhìn dáo dác xung quanh, tiếng nói của cô như hét lên:
“ Làm ơn, làm ơn gọi xe cấp cứu, làm ơn….”
Mọi người xung quanh đứng rất đông, khi thấy sự việc cũng đã có người gọi xe cấp cứu. Mọi người đưa ánh mắt lo lắng chiếu xuống hai cô gái người toàn máu kia, lời bàn tán ngày một nhiều. Nhưng không một ai để ý rằng tên lái xe đã biến mất.
Không đợi quá lâu xe cấp cứu của bệnh viện E đã tới. Họ đưa Ngụy Yên Lạc lên xe, Thiệu Vị Yên cũng lên xe cấp cứu đó tới bệnh viện. Suốt đoạn đường từ nơi xảy ra sự việc tới khi Ngụy Yên Lạc được đưa vào cấp cứu Thiệu Vị Yên vẫn luôn nắm lấy tay cô, nước mắt chảy không ngừng.